CHƯƠNG 780: MỀM LÒNG, ĐỎ MẶT
Bạch Nguyệt cũng không tức giận: “Ở tình huống bình thường một tháng ông có thể gặp con trai vài ngày.”
“Liên quan gì đến cô, cô lo tốt chuyện của mình là được rồi. Tôi thấy chỗ này của cô nhanh thôi sẽ đóng cửa.” Tính khí ông ta càng không tốt.
Bạch Nguyệt cười: “Mỗi lần ông ăn trộm đồ rất nhớ con trai phải không? Ông cảm thấy chỉ cần ông trộm đồ thì con trai sẽ tới, ông có thể gặp con trai, có thể nói chuyện với anh ấy. Ông cũng có thể từ hành động của con nhìn ra sự quan tâm mà anh ấy dành cho mình. Ông rất tự ti, sợ con trai không cần mình nữa.”
“Cô nói bậy!” Ông lão kích động đứng dậy: “Sao tôi lại tự ti, tôi tự ti cái gì chứ? Tôi thấy cô mới là người tự ti thì có, biết rằng không chữa được nên bắt đầu mắng tôi, còn nguyền rủa con trai tôi không cần tôi. Tôi phải tố cô với hội liên hiệp người tiêu thụ.”
Bạch Nguyệt rất lạnh nhạt, không nói câu nào, chỉ nhìn ông lão một cách sâu kín, tính tình vô cùng tốt.
Ông ta thấy mắng chửi Bạch Nguyệt thế nào cô cũng không tức giận nên cũng cảm thấy vô vị, lại ngồi xuống sô-pha kiêu căng tự mãn nói: “Sao lại không nói gì nữa rồi? Ban nãy không phải nói rất hay sao?”
“Tôi hy vọng ông có thể hiểu một chút, sau khi tôi khám cho ông xong tôi sẽ gọi cho con trai ông. Một câu nói của tôi có thể khiến anh ấy ở bên ông hoặc cũng có thể khiến anh ấy một năm không gặp ông. Ông có muốn kết quả như vậy không?” Bạch Nguyệt điềm tĩnh nói.
Ông lão lại nổi trận lôi đình, đứng lên chỉ tay vào Bạch Nguyệt mắng: “Người phụ nữ tâm địa độc ác này, cô chỉ muốn tôi sống không được tốt thôi đúng không? Cô chia rẽ ba con tôi như vậy cô sẽ không được chết tử tế. Loại phụ nữ như cô đến chồng cũng ghét, âm hiểm, dối trá, độc ác, không có nhân phẩm.”
Bạch Nguyệt tùy ý mặc ông ta mắng chửi, mặt không chút thay đổi cầm cốc trà lên, dựa lưng vào sô-pha uống một hớp rồi hỏi: “Ông mắng xong chưa?”
“Da mặt cô sao lại dày như vậy chứ, bị người khác chửi mà vẫn có thể thờ ơ được! Tim cô chắc làm bằng sắt đá phải không, không cần lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa à, chẳng trách lại chạy tới tận địa bàn người Mỹ. Ông đây không cần nữa, đê tiện, vong ân bội nghĩa. Nếu như cô khiến con trai tôi một năm không gặp tôi, tôi sẽ ngày ngày tới đây làm loạn để chỗ cô không có ai tới khám bệnh nữa. Dù sao thứ tôi có nhiều nhất chính là thời gian.”
Bạch Nguyệt nhếch khóe môi, cười cười nhìn ông ta: “Ông đến chỗ tôi làm loạn thì tôi sẽ tới chỗ con trai ông làm loạn. Dù sao tôi không có bệnh nhân nữa thì cũng sẽ có rất nhiều thời gian.”
“Green Tea Bitch *này, tôi giết chết cô.” Ông ta lao về phía Bạch Nguyệt.
Green Tea Bitch*: chỉ những người có vẻ ngoài vô hại, đơn thuần nhưng thực chất lại luôn đâm sau lưng, tính kế người khác.
Bạch Nguyệt cũng không trốn tránh: “Ông giết tôi vào tù rồi sẽ không ăn trộm được nữa. Ông giết bác sĩ tâm lý, ông nghĩ con trai ông sẽ tha thứ cho ông sao? Cả đời này ông cũng đừng mong có thể gặp lại con trai nữa, bây giờ còn có thể mỗi tháng gặp vài lần.”
Ông lão đứng lại căm hận nhìn Bạch Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi tràn ngập oán niệm: “Kẻ chuyên đi phá đám như cô chẳng trách làm ăn tốt như vậy, hóa ra là dựa vào uy hiếp mà có à.”
Bạch Nguyệt nhìn ông ta: “Yêu cầu của tôi không cao, ông ngồi yên ở đó trả lời câu hỏi của tôi là được rồi. Tôi sẽ bảo con trai ông ít nhất một tuần gặp ông một lần, không chừng còn có thể ngày nào cũng tới gặp.”
Ông ta nhíu mày: “Thật sự có thể ngày nào cũng gặp sao?”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Tiền đề là ông phải nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn toàn bộ suy nghĩ thật sự của mình cho tôi.”
Ông lão không thể tin được ngồi xuống ghế.
Bạch Nguyệt cầm điện thoại bật chế độ ghi âm rồi đặt lên sô-pha, hỏi: “Mục đích ông ăn trộm đồ là vì muốn con trai tới thăm mình đúng không?”
Ông ta mím môi không nói gì.
Bạch Nguyệt cũng không vội, kiên nhẫn đợi ông ta mở miệng.
“Nó bận công việc, có lúc một hai tháng liền không về nhà, tôi gọi điện bảo nó về ăn cơm nó cũng không về.” Ông lão tủi thân nói.
“Nếu như để ông tới công ty anh ấy làm việc, có thể là nhân viên bảo vệ cũng có thể là nhân viên dọn dẹp vệ sinh thì ông có đồng ý không?” Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý. Nhà tôi cũng mời bảo mẫu nhưng cũng không quét dọn sạch bằng tôi. Tôi biết làm rất nhiều việc, không chỉ biết dọn dẹp tôi còn biết nấu ăn, trước kia tôi đã từng là đầu bếp. Đồng hương bà con bạn rượu mấy chục bàn đều do tôi nấu hết.” Ông lão tự hào nói.
“Nhân viên công ty con trai ông rất nhiều người Mỹ sao?”
“Món người Mỹ thích ăn tôi cũng biết làm. Công ty con trai tôi cũng có rất nhiều người nước A, tôi cũng biết làm món Trung Tây kết hợp.” Ông ta vội vàng nói.
“Nếu như tôi thuyết phục con trai ông để ông nấu ăn, ông có thể đồng ý với tôi không đi ăn trộm nữa không?” Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Tôi đương nhiên không đi trộm nữa rồi, tôi vẫn cần mặt mũi. Bọn họ mắng chửi tôi, tôi cũng tức giận.” Ông lão nói rất chắc chắn.
Bạch Nguyệt cười khẽ: “Thực ra mắng chửi người khác chỉ hại người mà mình cũng không được lợi gì. Sau này ông đối xử tốt với nhân viên con trai ông, con trai ông muốn đuổi ông cũng không đuổi được. Lát nữa tôi sẽ nói với con trai ông, hy vọng tuần sau tôi không cần phải gặp lại ông nữa.”
“Được, được, cô mau nói đi. Nếu như nó đồng ý, tôi sẽ tặng toàn bộ trang sức trên người mình cho cô, sau này nấu cơm đeo trang sức cũng bất tiện.”
“Ông có thể giữ lại cho con dâu mình.” Bạch Nguyệt từ chối: “Ông đi trước đi để tôi gọi cho anh ấy.”
“Ồ ồ, vậy tôi đợi cô ngoài cửa nhé.” Ông lão mau chóng ra ngoài.
Bạch Nguyệt gọi cho con trai ông lão: “Anh Châu, tôi là Bạch Nguyệt. Vấn đề của ba anh thực ra nằm ở chỗ ông ấy rất nhớ anh cho nên mới làm ra những chuyện quá khích như vậy. Ông ấy muốn có được sự quan tâm, lo lắng của anh, thái độ của anh sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tâm tạng ông ấy. Nếu như anh quan tâm thì ông ấy sẽ thay đổi trở nên tốt hơn, nếu anh không quan tâm ông thì ông sẽ bi quan thất vọng, cuối cùng là hậm hực.”
“Vậy nên làm thế nào?” Đối phương lo lắng hỏi.
“Ông ấy rất quan tâm anh, yêu cầu cũng không cao, chỉ hy vọng có thể gặp được anh, nói chuyện với anh.”
“Nhưng công việc của tôi rất bận rộn.”
“Tôi có một sáng kiến, ông ấy là một đầu bếp có thể làm món Trung cũng có thể làm món Tây. Đúng lúc anh cũng mới mở công ty, có thể cho nhân viên phúc lợi ăn bữa trưa ở công ty. Như vậy ba anh có việc làm cũng có thể giúp anh lôi kéo lòng nhân viên, ông có thể thường xuyên thấy anh mà cũng khiến anh bớt lo.”
“Sức khỏe ông ấy không tốt, bị tiểu đường và cao huyết áp.”
“Vậy anh tìm cho ông ấy một người trợ thủ, ông sẽ không quá mệt, tâm trạng cũng vui vẻ. Người vui vẻ giảm bệnh tật, người không vui tinh thần sẽ sụp đổ, cũng không tốt cho sức khỏe.” Bạch Nguyệt khuyên nhủ.
“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
Mở cửa.
Ông lão trông chờ nhìn cô: “Thế nào?”
“Đồng ý rồi.”
Ông lão rất vui, giơ ngón tay cái với Bạch Nguyệt: “Cô thật giỏi, đúng là danh bất hư truyền. Tôi cảm thấy cô thật sự lợi hại.”
Bạch Nguyệt hơi cười, tiễn bệnh nhân xong cô thấy vẫn chưa đến mười một giờ liền gọi điện cho Quân nói mình sẽ tới cục cảnh sát luôn.
Buổi chiều cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt tới đây.
Bộ com-lê đen ôm trọn vóc dáng hoàn mỹ của anh.
Cổ áo, cổ tay áo đều có đường viền trắng như đồng phục quân nhân, cực kỳ đẹp trai.
Cứng rắn, chính nghĩa lại nghiêm nghị, lạnh lùng.
Ánh mắt anh cũng dừng trên mặt cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Nguyệt nhớ đến mình và anh có hai đứa con, mặt phiếm hồng...
Truyện convert hay : Ta Là Người Ở Rể