CHƯƠNG 781: MỌI THỨ TRONG CUỘC SỐNG CHUNG ĐỀU DO EM LÀM CHỦ
“Quân gọi anh qua đây à?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Ừ. Anh ta nói em đã tới đây rồi, cho nên bảo bọn anh tới đây trước.” Cố Lăng Kiệt đi về phía cô, thâm tình nhìn cô.
“Thật ngại quá, hôm nay phòng khám em có người bệnh, mọi việc diễn ra rất thuận lợi, cho nên tạm thời thay đổi thời gian, nếu em đã làm phiền anh, lần sau em sẽ chú ý.” Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp lại.
Trong lòng Bạch Nguyệt rơi bộp một cái, xem ra lần này cô đã làm phiền anh rồi, sau này cô phải chú ý mới được.
Hai người cùng nhau đi vào trong, Cố Lăng Kiệt không nói gì, cô cũng không tiện mở miệng, bầu không khí bỗng trở nên rất lúng túng.
Cô liếc nhìn anh, nhưng anh không nhìn cô, gò má anh lạnh lùng, cô dời mắt đi.
Cô và anh đã là quá khứ, anh cũng muốn xóa đi ký ức về cô, có lẽ đã buông xuống rồi.
Nếu đã buông xuống, cô cũng không nên nhắc lại.
Có lẽ chuyện qua rồi cũng tốt.
“Tiểu Nguyệt, buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Cố Lăng Kiệt mở miệng nói.
“Hả?” Bạch Nguyệt nhìn anh.
“Tới chỗ em hay chỗ anh đều được.” Cố Lăng Kiệt nói.
Tim cô đập nhanh, cảm thấy không thật lắm, đây là lời từ biệt cuối cùng sao?
“Để em xem đã, chưa chắc mọi người đều rảnh buổi trưa, Quân nói muốn mời chúng ta ăn cơm.” Bạch Nguyệt uyển chuyển từ chối.
“Vậy buổi tối, anh tới chỗ em.” Cố Lăng Kiệt nói rất tự nhiên.
Bạch Nguyệt vẫn còn bối rối, không trả lời anh, nhìn thấy Tích đi tới, đổi đề tài một cách thuận lợi, hỏi Tích: “Bọn họ tới cả rồi à?”
“Ừ ừ, đều tới hết rồi, chúng đi vào văn phòng rồi nói.” Tích nói.
Bạch Nguyệt theo sau Tích bước vào văn phòng, Cố Lăng Kiệt nhìn cô chăm chú, con ngươi dần ảm đảm.
Cô vẫn không đồng ý hẹn hò với anh!!!
Bọn họ đi vào văn phòng, Bạch Nguyệt phát hiện, chỉ có mình Endy ở đây: “Những người khác đâu rồi?”
“Bọn họ phụ trách vụ án thi thể chìm ngoài biển lần trước, đã đi ra ngoài điều tra chi tiết rồi, Bạch Nguyệt cô phân tích rất đúng, sau khi chúng tôi chỉnh sửa ảnh của những người này, rồi phát ảnh thành niên và trẻ em ra ngoài, đã có người tới nhận, nói rằng đã mất tích từ lúc 8 tuổi.” Tích nói.
“Hy vọng vệ tinh nhanh chóng chụp được, như vậy có thể giải cứu không ít người.” Bạch Nguyệt thở dài nói.
“Ừ ừ, bây giờ tôi nói vụ án lần này đây.” Tích bật máy chiếu lên.
Trong video là một cô gái với đầu tóc bù xù đứng trên mái nhà, một phút sau, từ trên lầu nhảy xuống.
“Là cô ấy.” Bạch Nguyệt nghi ngờ nói.
“Cô quen cô ấy sao?” Tích tò mò hỏi.
“Chiều hôm qua tôi có đi ra ngoài, lúc đứng chờ đèn đỏ đã nhìn thấy cô ấy nhảy lầu, cô ấy nhảy rất dứt khoát, không có chút do dự.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Vụ án lần này đã là vụ thứ tám trong năm nay rồi, chúng tôi gọi chung tên những vụ như thế này là đôi cánh tàng hình, độ tuổi của những cô gái này từ 16 đến 25, điểm chung là rất xinh đẹp, trước khi nhảy lầu không để lại di thư, và nhảy rất dứt khoát.”
Chúng tôi từng nghi ngờ rằng, bọn họ đã cùng tham gia vào một trang mạng xã hội, nhưng không phải, những người này chưa từng xuất hiện cùng nhau ở bất kỳ nơi nào, vì vậy vụ án lần này đã trở nên bế tắc, không thể lý giải được.” Tích giới thiệu.
“Người nhà và bạn bè của bọn họ nói thế nào?” Bạch Nguyệt truy hỏi.
“Đúng rồi, bọn họ còn có một điểm chung, đó là trước khi xảy ra chuyện, tinh thần của họ hoảng hốt, có lúc đi suốt đêm không về, động một chút là chảy nước mắt, tâm trạng đổ vỡ, chúng tôi còn nghi ngờ rằng, bọn họ đã sử dụng một loại thuốc nào đó.
Nhưng theo báo cáo bên pháp y, bọn họ không sử dụng thuốc, nhưng lượng cortisone đều cao hơn người bình thường, nói cách khác, ít nhiều gì bọn họ cũng mắc bệnh trầm cảm.” Tích tiếp tục nói, phát tài liệu cho bọn họ.
Bạch Nguyệt đọc lướt qua rồi nói: “Các anh điều tra lịch sử yêu đương của những cô gái này đi, từ cuộc điều tra đó, ở những chỗ các anh thấy không bình thường, chắc chắn có điều mờ ám, hung thủ rất gian xảo, sẽ không lên mạng, những nơi có thể để lại dấu vết thì chắc chắn sẽ không có camera đâu, cho nên…”
Tất cả mọi người đều đang đợi từ “cho nên” của cô, nhưng trong lúc nhất thời, cô không nghĩ ra có những nơi nào thích hợp.
“Vùng ngoại ô, vùng hoang dã, trên đường đều có thể chạm mặt nhau.” Cố Lăng Kiệt tiếp lời cô.
Bạch Nguyệt đồng ý: “Anh có thể đi hỏi xem, mấy cô gái này có đi tới những nơi này không.”
“Được, tôi sẽ bảo cảnh sát đi điều tra phương diện này một lần nữa, vất vả cho mọi người rồi.” Tích nói.
Bạch Nguyệt nhìn thời gian, chưa đến 12 giờ, Quân vẫn chưa tới đây, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ.
Tích cũng cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ nên nói: “Buổi sáng Quân đi ra ngoài dự một cuộc họp, có lẽ bây giờ vẫn chưa kết thúc.”
“Vậy chúng tôi có thể đi được chưa?” Endy hỏi.
“Được rồi, nếu có tiến triển mới, tôi sẽ gọi điện thoại cho mọi người, ngày mai là cuối tuần, mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Tích cười nói.
Bạch Nguyệt gật đầu, nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh cũng đang nhìn cô.
Bạch Nguyệt lúng túng quay mặt đi, đứng lên.
“Bạch Nguyệt, trưa nay cô có rảnh không?” Endy vui vẻ hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt, lịch sự hỏi: “Anh có chuyện gì không?”
“Tôi muốn mời cô ăn cơm trưa.” Endy xẩu hổ nói.
“À, trưa nay tôi có việc khác, xin lỗi anh.” Bạch Nguyệt mỉm cười từ chối.
Endy hơi mất mát: “Ồ, không sao, vậy hẹn cô một ngày khác.”
“Ừ.” Bạch Nguyệt đi ra ngoài, bước vào xe của mình, Cố Lăng Kiệt đứng cạnh cô: “Em nói buổi trưa em có việc, là vì hẹn với anh sao?”
“Hả, không phải anh nói cùng nhau ăn cơm sao?” Bạch Nguyệt lúng túng hỏi, ánh mắt nhìn Cố Lăng Kiệt rất gượng gạo.
“Ừ, em tới chỗ anh.”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Cũng được, anh lái xe đi trước, em sẽ đi theo sau.”
Cố Lăng Kiệt đi trước, cô đi sau.
Con đường anh chạy giống y như con đường trở về nhà cô.
Bạch Nguyệt tò mò.
Anh rẽ vào khu phố của mình, lúc dừng trước cửa nhà anh, Bạch Nguyệt mới phát hiện, hóa ra nơi anh ở cách nhà cô rất gần, chỉ cách phía sau nhà cô5 căn nhà.
“Anh tới đây ở từ khi nào vậy?” Bạch Nguyệt bất ngờ, bỗng cô nghe thấy tiếng chó sủa trong sân sau.
“Tiểu Bạch.” Bạch Nguyệt vui vẻ hô lên.
Cố Lăng Kiệt không trả lời câu hỏi này của cô, trên thực tế, sau khi anh bình phục, đã đi tới nước Mỹ tìm cô, biết cô mua nhà ở đây, cho nên anh cũng mua một căn, gần đây đang sửa sang lại, do đó anh tạm thời ở trên thuyền.
Cố Lăng Kiệt mở cửa.
Cách bài trí trong nhà anh… đợi đã, anh không trang trí mà để nguyên, mặt tường vẫn là xi măng, không quét sơn, một ghế sô pha màu xám, một chiếc TV và một chiếc tủ lạnh.
“Anh đây là sống gần gũi với thiên nhiên sao?” Bạch Nguyệt trêu ghẹo hỏi.
“Anh muốn sửa sang theo sở thích của em, vì vậy anh không hề động vào, chỉ sửa sang lại nhà bếp và nhà vệ sinh, nếu em không thích, có thể đập ra sửa lại lần nữa.” Cố Lăng Kiệt nói, rót cho cô một ly nước.
Bạch Nguyệt sửng sốt, ý của anh là gì?
Truyện convert hay : Kim Bài Ngọt Thê, Tổng Tài Sủng Hôn 1314