Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 812: về rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 812: VỀ RỒI

Những thứ này, Bạch Nguyệt đều không nhớ, nhưng nhìn Cố Lăng Kiệt cười, tâm trạng cô cũng tốt theo.

“Cuộc đời này mang đến cho chúng ta sự giày vò, nhưng cũng sẽ cho chúng ta sự ngạc nhiên.” Bạch Nguyệt cười nói.

Cố Lăng Kiệt cầm lấy tay cô, đối với anh mà nói, sự ngạc nhiên đó chính là Bạch Nguyệt đã quay về bên cạnh anh.

Cuộc đời rất ngắn, còn cầu gì nữa.

Chốc lát, phục vụ bưng đến hai lồng bánh bao cua, hai lồng sủi cảo và hai bát canh đậu phụ, một bình trà Kiều Mạch lớn còn tặng kèm theo dấm chua và dĩa.

“Phục vụ ở đây rất chu đáo.” Bạch Nguyệt cười nói.

“Nếm thử đi.” Cố Lăng Kiệt gắp một miếng sủi cảo bỏ trong dĩa của Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt cắn một miếng: “Hình như bên trong ngoài tôm và thịt còn có cà rốt, hương vị rất ngon.”

“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng, khóe miệng nở nụ cười.

Bạch Nguyệt chống cằm nhìn anh, cô có một lại cảm giác hoảng hốt nghĩ sao chồng cô lại đẹp trai như thế: “Sau này chỉ có thể cười với em thôi.”

Cố Lăng Kiệt thu hồi nụ cười, đáp một tiếng nghiêm túc: “Được.”

Trong lòng Bạch Nguyệt cảm thấy rất ấm áp, tuy trời rất lạnh, nhưng cô cảm thấy cả người đều ấm áp.

Ăn cơm xong, Cố Lăng Kiệt cầm hóa đơn, đi đến trước quầy tính tiền.

Bạch Nguyệt đứng bên cạnh anh.

Trước quầy thu tiền, ông chủ đem hai cái thùng bằng tre đưa qua: “Anh Cố, đây là ông chủ lớn dặn dò tôi tặng cho anh.”

“Khách sáo quá, không cần đâu. Lần sau tôi sẽ đến chỗ của ông ấy.” Cố Lăng Kiệt uyển chuyển từ chối nói.

“Anh Cố, anh nếu như không cầm, ông chủ lớn của tôi sẽ sa thải tôi mất, đây là nhiệm vụ ông ấy giao cho tôi.”

Cố Lăng Kiệt thật sự không muốn nhận, đưa tiền lại quá không hợp tình hợp lý.

“Cầm đi.” Bạch Nguyệt cười nói.

“Ừ.” Cố Lăng Kiệt nhận lấy con cua trên tay ông chủ: “Giúp tôi nói lời cảm ơn.”

“Được, được.”

Cố Lăng Kiệt trở lại xe, Bạch Nguyệt nhìn về phía anh.

Anh như có điều suy nghĩ.

“Tâm ý của người đó, em nhìn thấy món bánh bao hấp anh ta làm rất ngon, anh nếu muốn giúp đỡ anh ta thì sau này, đợi đến khi chung cư bên cạnh khu quân đội xây xong, có thể miễn phí tiền cho anh ta, để anh ta mua bánh bao hấp ở đó.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.

“Tiểu Nguyệt, đám cưới của chúng ta trước đây chưa chuẩn bị tốt, anh muốn lựa một ngày tốt gần đây để tổ chức đám cưới của mình.” Cố Lăng Kiệt nói.

Thì ra anh nghĩ đến việc này.

Trong lòng Bạch Nguyệt rất cảm động.

“Năm nay đi hoặc đầu năm sau, em muốn giải quyết xong việc của Thẩm Diên Dũng trước, Cố Lăng Kiệt, anh sẽ giúp em, đúng không?” Bạch Nguyệt ôn nhu hỏi.

“Ừm.” Cố Lăng Kiệt chỉ nói một từ đơn giản.

Chỉ cần Cố Lăng Kiệt đồng ý giúp cô, cô mới có dũng khí: “Em cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh.”

Cố Lăng Kiệt gật đầu.

Bọn họ về tới nhà đã mười giờ hơn, Tống Tâm Vân đã dọn dẹp hết mọi việc trong nhà, đang ngồi trên sofa đừa giỡn với Thủ Thủ.

Thủ Thủ đang chơi xe ô tô nhỏ, nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài, đứng dậy, khuôn mặt bướng bỉnh nói với Tống Tâm Vân: “Bố.”

Tống Tâm Vân bị bộ dạng của Thủ Thu chọc cười, quay đầu thấy Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt đi vào, trê tay còn cầm thức ăn.

“Hôm nay không đến quân khu à?” Tống Tâm Vân tò mò hỏi.

“Đến rồi, mua về lồng bánh bao hấp, hai người mau đến đây ăn đi, còn có con cua này nữa, là của người bạn cũ tặng.” Cố Lăng Kiệt nói.

“Vậy thì để mẹ nấu cua rồi buổi trưa chúng ta ở nhà ăn cơm, ăn xong rồi lại đến quân khu.” Tống Tâm Vân đề nghị.

“Con có chỗ ở riêng ở quân khu rồi, trong bếp cũng không thiếu thứ gì, trước kia cũng như vậy, mẹ lúc nào đến công ty?” Cố Lăng Kiệt hỏi.

“Bên mẹ toàn bộ đều để cho Tổng giám đốc làm rồi, trước mắt cũng không mở rộng hạng mục đầu tư mới, buổi chiều và buổi tối mẹ sẽ mở cuộc họp qua video là được rồi.”

“Dạ. Lúc nào muốn ra ngoài thì nói với con.” Cố Lăng Kiệt nói, đem thức ăn để lên bàn.

Bạch Nguyệt cầm đũa dùng một lần, đem ghế của cậu bé để trước bàn,dịu dàng nói với Thủ Thủ: “Thủ Thủ, ăn bánh bao hấp.”

Thủ Thủ lập tức chạy đến.

Bạch Nguyệt ôm cậu bé ngồi trên ghế.

“Phu nhân, để tôi cho cậu bé ăn.” Tiểu Hạ cười nói.

“Cô cũng ăn đi, bánh bao hấp này rất ngon, không giống với hương vị ở Lục Trung.” Bạch Nguyệt cười nói, mở lồng bánh ra, gắp một miếng sủi cảo, dùng nắp ở dưới nâng lên, như vậy sẽ không làm đổ nước canh.

Thủ Thủ cắn một miếng, phát ra âm thanh vui vẻ, miệng cười ngọt nào, thật đáng yêu, làm cho tim của cô đều mềm mại rồi.

Lúc trước, cô sao lại có thể nhẫn tâm bỏ lại thằng bé đáng yêu như này chứ, thậm chí bản thân cô cũng cảm thấy không thể hiểu nỗi.

Bạch Nguyệt để cho Thủ Thủ cắn một miếng, chỉ cần nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của thằng bé, cô nhìn cả ngày cũng không biết chán.

Thủ Thủ vui vẻ ăn, vừa ăn vừa hát: “Mẹ, mẹ, trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, đứa trẻ nào có mẹ chính là có kho báu.”

Bạch Nguyệt bị cậu bé chọc cười.

“Bà nội không tốt hay sao?” Tống Tâm Vân ghen tị.

Thủ Thủ lập tức thêm vào một câu: “Bà nội cũng tốt, chị Hạ cũng tốt, dì Lam Lam cũng tốt, bố cũng tốt.”

Bạch Nguyệt phát hiện Lâm Thư Lam hơi thất thần, lúc gọi tên cô thì cô mới hoàn hồn, khẽ cười.

Lúc bọn họ còn chưa ăn xong thì máy bay đã tới.

“Chưa ăn xong thì mang lên máy bay mà ăn.” Tống Tâm Vân nói, không muốn làm trễ thời gian của Cố Lăng Kiệt.

Đoàn người đã thu thập xong hành lý.

Máy bay nhỏ mà Cố Lăng Kiệt phái đến là có thể đủ cho 25 người ngồi, máy bay lái chưa được nửa tiếng thì đã đến quân khu, dừng ở sân bay của quân khu.

Có hai chiếc xe đến đón bọn họ.

Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịp tim đột nhiên đập nhanh, trong đầu nhớ lại chuyện cũ, lúc viên đạn sượt qua gáy của Cố Lăng Kiệt, cô có thể cảm giác được tim của mình như ngừng đập rồi.

“Cố Lăng Kiệt, việc anh bị thương, xảy ra ở quân khu à?” Bạch Nguyệt hoảng hốt hỏi.

“Ừ, là người của Tả Đoàn Niên, bây giờ Tả Đoàn Niên đã bị đưa ra xử lý trước pháp luật rồi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.” Cố Lăng Kiệt bình tĩnh nói.

“Người của anh đâu, có thể đều đến chỗ ở của anh bảo vệ anh không?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.

Cố Lăng Kiệt khẽ mỉm cười, không bảo vệ anh thì cũng phải bảo vệ người thân của anh: “Bọn họ đã ở đó rồi, bây giờ là Hình Thiên làm tổng thống, nguy hiểm của anh cũng giải trừ rồi.”

“Ừ.” Bạch Nguyệt hít một hơi thật sâu, dựa ra sau ghế, thoải mái nằm.

Trên trời, âm thanh của máy bay vang lên.

Cô nhìn lên trời.

“Chắc hẳn là Hình Thiên đến rồi, anh đã hẹn anh ấy đến quân khu.” Cố Lăng Kiệt giải thích.

“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng, ngược lại rất bình tĩnh.

Thật đáng ngại chính là cô nhìn thấy khuôn mặt của Hình Thiên.

Trước đây đã có người nói với cô, Cố Lăng Kiệt và Hình Thiên rất giống nhau, rốt cuộc là giống nhau như thế nào?

Chiều cao ngang nhau, khuôn mặt giống nhau như đúc, thân hình cũng xấp xỉ.

Nếu nói điểm không giống nhau đó chính là khí chất.

Hình Thiên đến trước mặt cô, nhìn cô thật sâu nhẹ nhàng nói: “Về rồi.”

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Tới Cửa Cuồng Tế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio