CHƯƠNG 813: ĐỪNG THÍCH CÔ ẤY
Hình Thiên và Cố Lăng Kiệt quá giống nhau, Bạch Nguyệt có chút hoảng hốt, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nắm tay cô, trả lời Hình Thiên: “Về rồi.”
Hình Thiên nở nụ cười, khí thế của năm đó giữa hai hàng lông mày không giảm, nói: “Chúc mừng cậu, đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh.”
“Anh cũng cố lên.” Cố Lăng Kiệt nói một câu.
Ánh mắt Hình Thiên tối đi, tầm mắt rơi vào trên mặt của Bạch Nguyệt: “Nếu như lúc đầu nghe lời cậu, có lẽ kết cục đã khác rồi.”
Bạch Nguyệt nghe không hiểu anh đang nói cái gì.
Cố Lăng Kiệt không phải nói anh nghe cô nên đã cưới Mục Uyển à?
“Cuộc đời không thể quay lại, đã lựa chọn cuộc sống bây giờ rồi, không nghĩ là sẽ hối hận, bởi vì không có thuốc hối hận, nên là hãy sống tốt qua ngày.” Bạch Nguyệt nói.
Hình Thiên cười khổ, không nói chuyện cùng Bạch Nguyệt nữa, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt nói: “Tôi có chuyện muốn bàn bạc với cậu.”
“Đến phòng làm việc đi.” Cố Lăng Kiệt nói.
Tống Tâm Vân cười nhìn Hình Thiên nói: “Buổi trưa ở lại đây ăn cơm chứ?”
Hình Thiên khẽ gật đầu, bộ dạng cũng không thân thiện lắm.
Tống Tâm Vân cũng không quan tâm, đi vào phòng bếp, tiếp tục việc rửa cua.
Bạch Nguyệt cũng vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, thức ăn trong tủ lạnh rất nhiều: “Mẹ, buổi trưa mẹ định làm món gì?”
Tống Tâm Vân đem cua rửa sạch bỏ vào nồi, lấy nắp đậy lại, đi đến trước tủ lạnh: “Một trái cà chua xào trứng, Thủ Thủ thích ăn món này, một trái bí đao nấu canh xương, nấm hương hầm với gà, thêm một món thịt lợn băm nhỏ nữa, con xem được chưa, chúng ta còn có hai mươi con cua nữa, mẹ nhìn cua thì ước lượng một con cũng năm, sáu cân.”
“Đủ rồi ạ, con giúp mẹ làm cơm.” Bạch Nguyệt nói.
“Mình mẹ làm là được rồi, con đi ra coi Thủ Thủ đi, làm cơm cho các con ăn cũng là tâm nguyện của mẹ.” Tống Tâm Vân cười nói.
Mẹ đã nói như vậy, Bạch Nguyệt cũng không kiên trì nữa: “Mẹ vất vả rồi.”
Cô ra ngoài, nhìn thấy tiểu Hạ đang chơi cùng với Thủ Thủ, Lâm Thư Lam đang ngồi đờ ra, tinh thần không tốt lắm.
“Còn đang nghĩ đến Trương Tinh Vũ à?” Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Lâm Thư Lam hoàn hồn lại: “Tôi cũng muốn quên đi anh ấy, mẹ cũng giới thiệu vài người rồi, tôi cũng không gọi điện cho bọn họ. Bây giờ tôi cũng không biết nên làm sao cho tốt.”
“Cô vẫn còn nhớ cậu ấy, rõ ràng tổn thương của anh ấy đối với cô là không đủ, không đến nỗi tuyệt vọng, cô đối với anh ấy vẫn còn ôm một tia hy vọng, chuyện tình cảm, không giải quyết nhanh thì sẽ dây dưa không rõ, tự chuốc lấy phiền. Hoặc là thổ lộ rồi ở yêu nhau, hoặc là bị cự tuyệt, hoàn toàn hết hy vọng.” Bạch Nguyệt đề nghị.
Lâm Thư Lam lắc đầu: “Anh ấy sẽ không đồng ý đâu.”
“Vậy cô còn ngẩn người vì cậu ta làm gì, ngoài miệng nói cậu ta không đồng ý, chỉ là do cô yếu ớt không dám thổ lộ mà thôi, thực tế, cô đối với cậu ta vẫn còn có hy vọng, như thế này càng không được, cô đã tự tạo nghiệp cho mình rồi.” Bạch Nguyệt tàn nhẫn nói.
“Tôi cần ở cạnh nuôi, đối với chuyện nam nữ không có hứng thú, tiến một bước phải tính một bước.” Lâm Thư Lam cúi đầu nói.
“Vậy đừng để bản thân ngây ra nữa, đừng suy nghĩ miên man, đừng để cậu ta ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nữa, ngoài ra, tuổi của Trương Tinh Vũ cũng không nhỏ nữa, đi theo Cố Lăng Kiệt nhiều năm như vậy, bây giờ sự nghiệp của Cố Lăng Kiệt đã ổn định rồi, tôi sẽ sắp xếp một mối hôn sự cho cậu ta, cần cho cô cơ hội không?”
Lâm Thư Lam kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt, lẩm bẩm nói: “Mợ chủ muốn cho Trương Tinh Vũ đi xem mắt?”
“Có dự định này, tôi muốn để cho người của chúng tôi có được hạnh phúc.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Mắt Lâm Thư Lam đỏ lên, cúi thấp đầu.
Quyết định của Bạch Nguyệt, cô không phản bác được, cũng không dám nói một chữ không.
Bạch Nguyệt nhìn cô: “Cô tự oán trách cũng không có tác dụng gì, ngược lại làm cho người ta lo lắng, hoặc là quả quyết từ bỏ, đi tìm hạnh phúc mới, tôi cũng sẽ cho cô đi xem mắt, nếu không thì phải cố gắng tranh thủ, vừa ép buộc, vừa hối hận, lại vừa kỳ lạ, khó nắm bắt, cô cũng không phải là Lâm Đại Ngọc, yêu cũng không phải là Cổ Bảo Ngọc, cũng đừng học theo Táng Hoa Ngâm.”
“Nếu như Trương Tinh Vũ không thích tôi thì sao?” Lâm Thư Lam lo lắng hỏi.
“Cô không phải lo lắng cậu ta không thích cô, mà là lo lắng tự ái của cô sẽ làm cho cô mất mặt, chướng mắt cô, không phải bởi vì cô không tốt, mà là cô cùng với cậu ta không có duyên phận, hiểu không? Cô đừng bởi vì tự ti mà sợ mất mặt.” Bạch Nguyệt nói toạc ra.
Không có việc bị hủy dung trước đó thì cô cũng không tự ti như vậy, sau lần bị Trương Tinh Vũ âm thầm cự tuyệt, cô đặc biệt tự ti.
“Tôi vẫn nên ở một mình đi.” Lâm Thư Lam cúi đầu nói.
Bạch Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thuận theo cô nói: “Cũng được, dù sao nhà họ Cố cũng xem cô là người nhà rồi, tôi đi xem Thủ Thủ đã.”
Bạch Nguyệt đứng dậy, nhìn về phía Thủ Thủ: “Mẹ đưa con đi ra ngoài chơi, được không?”
“Đi, đi, đi.” Thủ Thủ giang hai tay ôm Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt ôm Thủ thủ lên, đi ra ngoài cửa.
Sân bên ngoài là một sân rất lớn.
Sau khi cô đến thì đi theo Cố Lăng Kiệt vào nhà, sau đó Tổng thống đến, cô cũng chưa kịp nhìn kĩ bên ngoài sân này.
Trên tường của sân là dây thường xuân, dây thường xuân rất lâu rồi, đã bò khắp cả mặt tường rồi.
Bên trong sân, cạnh nhà còn có một hàng cây nhỏ, không lớn, nhưng lại có đủ mấy cây ăn quả, cây cà chua, cây sơn trà, cây dương mai, cây hạnh, cây táo, cây cam.
Những cây ăn quả này rất lâu rồi, thân cây to, cây cũng rất cao.
Qủa Sơn trà bây giờ chưa có, quả dương mai cũng không, cây hạnh thì phát triển rất rốt, đặc biệt là cây cà chua, hồng hồng đỏ đỏ, vì không có ai hái nên đã rụng đầy đất, cũng không còn lại bao nhiêu.
Cà chua không thể ăn cùng cua, nên cô cũng không hái.
Vòng qua hàng cây nhỏ, đến phía sau căn nhà, còn có một bức tường cao, nhưng còn có một khoảng đất trống rất rộng, cách tường khoảng hai mươi mét, khoảng cách lớn như vậy, đủ để xây một sân chơi nhỏ cho trẻ em, ở bên cạnh xây thêm hồ để nuôi cá, trồng nhiều loại hoa, rồi đem tiểu Bạch đến, để tiểu Bạch cưới vợ, đẻ thật nhiều tiểu bạch nhỏ.
“Thủ Thủ, mẹ làm một sân chơi nhỏ ở đây cho con, được không?” Bạch Nguyệt hỏi Thủ Thủ.
Thủ Thủ chỉ tay lên cửa số, miệng kêu to: “Bố.”
Bạch Nguyệt theo tầm mắt của Thủ Thủ nhìn lên trên cửa số.
Hình Thiên cười với Bạch Nguyệt, nụ cười rất khách sáo, khẽ gật đầu.
“Đó không phải là bố con, là bác, gọi bác đi nào.” Bạch Nguyệt sửa lời cậu bé.
“Bác.” Thủ Thủ nói theo lời Bạch Nguyệt.
Cố Lăng Kiệt nghe thấy giọng nói của Bạch Nguyệt cũng đi đến trước cửa sổ.
Thủ Thủ nhìn thấy có hai người ba, ngẩn người ra, nhìn Cố Lăng Kiệt, rồi lại nhìn Hình Thiên, gọi lớn: “Bố.”
Hình Thiên bị chọc cười, khóe miệng giương lên, trong mắt đều là nhu hòa: “Cô ấy vừa liếc mắt thì đã nhận ra anh và em rồi.”
“Hình Thiên, đừng thích cô ấy.” Cố Lăng kiệt trầm giọng nói.
Truyện convert hay : Đô Thị Tiểu Bảo An