CHƯƠNG 886: NẾU THÍCH RỒI THÌ PHẢI LÀM SAO
"Chắc có lẽ tôi phải xấu xa với cô một chút để có gặp được người đối xử tốt với cô thì cô sẽ cảm thấy hạnh phúc.” Hình Thiên tiếp lời Mục Uyển rồi múc hơn phân nửa cháo vào chén của mình: "Chị Lâm nấu cháo càng ngày càng ngon nhỉ, một mình tôi có thể ăn mấy bát liền."
Mục Uyển cúi đầu mỉm cười.
Đúng vậy, nếu anh ta đối xử với cô ít tử tế hơn một chút thì cô sẽ quên được anh dễ hơn, tuy nhiên, ngoại trừ việc trong tim anh không có chỗ cho cô thì anh đối xử với cô rất tốt, rất quan tâm đến cô, thậm chí quan tâm đến cả những suy nghĩ trong lòng cô.
Mục Uyển lấy bánh chẻo ra, sau khi ăn xong, Hình Thiên sắp xếp máy bay đưa họ đến ngoại ô Nam Hải.
Hình Thiên đến, Thủ Thủ chính là người vui nhất: "Bác ơi, tại sao bây giờ bác mới tới, cháu nhớ bác lắm luôn.”
Hình Thiên âu yếm xoa đầu Thủ Thủ: “Muốn bác chơi game với cháu đúng không?"
"Hôm nay vừa thức dậy, cháu đã phát hiện trò rắn ăn mồi có một cách chơi mới là binh sĩ đột kích, rất thú vị, lát nữa bác chơi với cháu nhé.” Thủ Thủ mừng rỡ nói.
"Được." Hình Thiên cũng vui vẻ đồng ý
Cố Lăng Kiệt ra đón.
"Mẹ đâu?" Hình Thiên hỏi.
"Mẹ đang ở trong bếp, Lâm Thư Lam đang giúp mẹ chuẩn bị thức ăn.”
"Anh và Uyển Uyển đi gặp mẹ một chút." Hình Thiên nói xong thì dắt tay Mục Uyển đi.
Tay của Mục Uyển rất lạnh, lại còn run run nữa, tuy cô vô tội nhưng chuyện bị quay phim dù sao cũng đã bị phát tán.
Cô để ý ánh mắt của đám người Cố Lăng Kiệt nhìn cô.
Hình Thiên cảm thấy tay của cô lạnh quá nên nhét tay cô vào túi quần mình.
Mục Uyển có thể cảm nhận được hơi ấm trong túi quần anh, ấm áp như ánh nắng mặt trời sưởi ấm cơ thể vào mùa đông vậy.
Cô xúc động trong lòng, mỉm cười nhìn Hình Thiên.
Thật ra thái độ của anh ta cũng góp phần quyết định thái độ của mọi người đối với cô.
Anh ta đang bảo vệ cô, cô có thể hiểu được điều đó và đi theo Hình Thiên vào bếp.
Tống Tâm Vân quay lại thấy bọn họ liền nở nụ cười hiền từ: “Tới rồi à, các con ra ngoài ngồi đợi một lát nhé, mẹ đang lỡ tay trong này.”
"Uyển Uyển đã mua cho mẹ một món quà ở khi còn ở nước M, mẹ xem thử có thích không?" Hình Thiên nói.
Tống Tâm Vân dừng tay nhìn về phía Mục Uyển.
Mục Uyển cúi đầu khi đối diện với ánh nhìn ấy, cô bất ngờ và ngạc nhiên khi nhìn thấy sự bài xích toát ra từ ánh mắt của bà.
Nhưng Tống Tâm Vân là một người từng trải nên đã nhanh chóng mỉm cười: “Khách sáo quá."
"Mẹ, con mong mẹ sẽ thích.” Mục Uyển đưa chuỗi vòng ngọc ra.
Tống Tâm Vân nhìn về phía Hình Thiên, như đang trưng cầu ý kiến của anh ta.
"Mẹ nhận đi, đó là tấm lòng của Uyển Uyển." Hình Thiên nói.
Tống Tâm Vân nhận lấy quà của Mục Uyển: “Cảm ơn con, hai đứa ra ngoài trước đi, ở đây bừa bộn, mẹ cũng đang lỡ tay, tối nay nhớ ăn nhiều một chút nhé, cả nhà chúng ta chỉ có dịp năm mới như này mới được đoàn viên."
"Dạ." Hình Thiên nắm tay Mục Uyển đi ra ngoài.
Thủ Thủ lập tức quấn quýt Hình Thiên, cùng chơi trò chơi.
Hình Thiên rất cưng chiều Thủ Thủ, giống như một người cha, anh lúc nào cũng cười tươi.
Về mặt nào đó thì Thủ Thủ thích chơi với Hình Thiên hơn, vì ba của cậu bé rất nghiêm khắc và cũng rất nghiêm túc.
Mục Uyển thấy họ đang chơi game nên cô ngồi xuống ghế salon, người nhà của Hình Thiên mặc dù không để ý tới cô nhưng cũng không tỏ thái độ gì với cô, ai cũng bận rộn.
"Tôi đi thăm em bé một chút nhé." Mục Uyển dịu dàng nói
"Để tôi đi với cô." Hình Thiên định đứng dậy.
"Đừng mà đừng mà." Thủ Thủ nhào vào người Hình Thiên, quấn lấy anh tay.
Mục Uyển mỉm cười: "Anh chơi với Thủ Thủ đi, tôi đi thăm một chút rồi quay lại.”
Hình Thiên gật đầu.
Mục Uyển lên lầu, Bạch Nguyệt phải ở cử nên vẫn còn nằm trên giường, và em bé đang được Tiểu Hạ chăm sóc.
Bạch Nguyệt thấy Mục Uyển liền ngồi dậy, dịu dàng nói: "Cô tới rồi sao, Thủ Thủ đợi nãy giờ.”
"Cậu bé thích chơi với Thiên, anh ấy rất kiên nhẫn với trẻ con." Mục Uyển nói rồi cúi xuống nhìn em bé.
Thật ra em bé vẫn còn nhỏ lắm, da trắng như tuyết, mắt cũng rất to, sau khi lớn lên nhất định rất đẹp, hơn nữa, không biết có phải do tâm lý hay không mà cô cảm thấy rất giống trước kia.
"Cục cưng tên là gì?" Mục Uyển dịu dàng hỏi.
"Lạc An, Cố Lạc An, tên gọi ở nhà là An An." Bạch Nguyệt đáp.
"An An, tên này nghe hơi giống con trai." Mục Uyển mỉm cười nói.
"Tôi cũng thấy vậy, nhưng vui vẻ, bình an chính là hy vọng mà chúng tôi dành cho con bé."
"Ngụ ý rất hay." Mục Uyển nhìn em bé một lát, muốn nói lại thôi.
Hai người đều không nói lời nào, bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng.
Mục Uyển cũng mất tự nhiên, nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cũng nhìn lại cô, hai người nhìn nhau rồi khẽ mỉm cười.
"Có một chuyện tôi muốn nhờ cô tư vấn." Mục Uyển nói.
"Được, cô nói đi."
"Tôi có một người bạn, cô ấy rất thích một người đàn ông, nhưng người ấy không thích cô ấy, cô nghĩ cô ấy nên làm gì?" Mục Uyển thỏ thẻ cất lời.
"Cô phải nói rõ tình hình, chứ cô kể sơ sơ như vậy tôi không thể nào trả lời được. Dù sao thì chuyện tình cảm như người ta uống nước vậy, nóng lạnh thế nào tự mình biết, ngoài ra còn một vài nguyên nhân khác cũng dẫn đến những kết quả khác nhau.” Bạch Nguyệt giải thích theo lý trí.
Dù cô cũng biết là vậy nhưng người mà Hình Thiên thích là Bạch Nguyệt, nên Bạch Nguyệt cũng có thể được xem là tình địch của cô, tuy nhiên cô không cách nào ghét Bạch Nguyệt được.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Bạch Nguyệt, cô còn thích nói chi đàn ông.
Mục Uyển không nói thêm gì nữa vì cô sợ nếu nói quá rõ, Bạch Nguyệt sẽ đoán ra cô, thừa nhận chuyện người mà chồng mình yêu là cô ấy ngay trước mặt tình địch sẽ tự khiến mình bị mất mặt.
Bạch Nguyệt thấy dáng vẻ suy tư của cô liền nói: “Cô có thể bảo cô ấy gọi điện thoại cho tôi cũng được, cô có số điện thoại di động của tôi mà, tư vấn miễn phí, phục vụ chu đáo luôn."
"Ha ha ha." Mục Uyển bật cười: “Tôi biết rồi, cô nghỉ ngơi trước đi, đang ở cử thì phải chuyên tâm nghỉ ngơi, sau này sức khỏe mới tốt được."
"Uhm, được." Bạch Nguyệt dịu dàng trả lời.
Cô nhìn bóng lưng của Mục Uyển, thật ra cô rất thích cô gái này.
Đời sống riêng tư của con gái nhà họ Hạng rất lộn xộn, thậm chí còn khác người nữa nhưng cô thì như một dòng suối trong, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, lại còn xinh đẹp, kiên cường, tính cách cũng dịu dàng và hiểu biết, năm hai mươi mốt tuổi đã đi theo Thiên, suốt năm năm trời, ngoại trừ lần này bị hãm hại thì không hề làm ra chuyện xấu gì.
Cô ấy còn trẻ mà đã có thể một mình đối mặt với mọi chuyện, mạnh mẽ hơn cô nhiều.
Khi còn bằng tuổi Mục Uyển, cô mới vừa quen biết Cố Lăng Kiệt không cứu và vẫn còn là một bác sĩ.
Cô còn tưởng cô ấy và Hình Thiên sẽ là một đôi nhưng không ngờ… Chính trị chính là những chuyện bất đắc dĩ như vậy, đôi khi chỉ cần lỡ miệng một câu thôi cũng sẽ phải đối mặt với cái chết, huống chi cô còn bị người ta quay phim.
Mục Uyển xuống lầu, Hình Thiên vẫn còn chơi game cùng Thủ Thủ, hai người chơi quên cả thời gian, họ hoàn toàn chú tâm vào trò chơi.
Cô không quấy rầy họ mà đi ra ngoài hít thở khí trời.
Trong nhà Bạch Nguyệt nuôi rất nhiều chó, như một đội quân vậy, Mục Uyển đang ngồi trên xích đu.
Có thể là bởi vì cô ít đến đây nên có một chú chó sủa cô.
Một con chó to đứng đằng sau sủa lên vài tiếng, chú chó nhỏ liền im bặt rồi chạy theo chú chó lớn.
Mục Uyển cười hì hì, chó nhà Bạch Nguyệt cứ như thành tinh vậy, thật là hiểu chuyện.
Cô đung đưa xích đu một lát thì điện thoại đổ chuông, cô nhìn màn hình và hai mắt liền trở nên u ám.
Truyện convert hay : Nhất Phế Con Rể