CHƯƠNG 945: GIÓ BÃO NỔI, CUỐN LÊN NGÀN TẦNG TUYẾT
Hạng Uyển ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, cô ngủ không hề được yên ổn, vẫn luôn gặp phải ác mộng, đặc biệt phiền hơn là Hạng Thịnh Duật.
Không biết qua bao lâu, dù sao máy bay vẫn chưa hạ cánh, anh ta làm rất nhiều lần, chỉ cần cô tỉnh lại, anh ta liền làm.
Cô giận dữ muốn chết rồi: “Hạng Thịnh Duật, anh biết túng dục sẽ nhanh chết không?”
“Ha.” Hạng Thịnh Duật bật cười một tiếng.
Túng cái lông, anh ta hai mươi sáu tuổi mới bóc tem không được mấy lần, người chết không thể nào là anh ta.
“Tôi không làm em nhiều thêm mấy lần, em sẽ tiếp tục đau.” Tất cả thần kinh căng cứng của anh ta đều tập trung lên người Hạng Uyển.
“Bây giờ anh khiến tôi rất đau.” Hạng Uyển cả giận nói.
“Nhịn cho tôi.” Hạng Thịnh Duật bá đạo nói.
Hạng Uyển thật sự nổi giận rồi, gắng sức đẩy anh ta ra.
Anh ta không có chừng mực, bị cô đẩy ra, cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên môi cô, ôm chặt lấy eo cô.
Hạng Uyển run rẩy một cái, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thật sự có loại cảm giác đặc biệt mà không thể nói là cái gì, bực bội quay mặt sang một bên, cắn một cái trên bờ vai Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật gầm nhẹ một tiếng, âm thanh kia, không giống như bởi vì đau đớn, cũng không giống như bởi vì tức giận, quá mức mập mờ, quá mức phiến tình, quá mức… triền miên.
Hạng Uyển dời miệng nói: “Anh không sợ tôi mang thai sao? Không có sự ủng hộ của phu nhân Lan Ninh, giấc mộng hoàng đế của anh liền ngâm nước nóng rồi.”
“Muốn mang thai con của tôi sao, em cảm thấy tôi sẽ mắc loại sai lầm này sao?” Hạng Thịnh Duật nằm bên cạnh cô tà ác nói.
“Cho tôi uống thuốc à, thuốc đâu?” Hạng Uyển lạnh như băng nói.
Hạng Thịnh Duật chỉ lo chính mình hưởng thụ, không mang theo thứ kia, cũng chưa hề cho ra ngoài, anh ta sẽ không lo nghĩ cho thân thể của cô, dù sao, ngày nào đó anh ta sẽ kết thúc cuộc đời cô.
Trong mắt anh ta, có lẽ cô cũng chỉ là một công cụ.
“Cô bé ngốc, tôi buộc garo, em không cảm giác được à?” Hạng Thịnh Duật thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô nói.
Hạng Uyển sửng sốt một chút, không có loại kinh nghiệm này, đương nhiên không hiểu.
Quả thật anh ta rất cẩn thận, như vậy mặc kệ có bao nhiêu người phụ nữ không có một người phụ nữ nào có thể mang thai con anh ta.
Cô chỉ mong sao anh ta mau chóng đi tìm phụ nữ khác: “Tôi muốn đi ngủ.”
“Ngủ đi.” Hạng Thịnh Duật chống đầu nhìn cô:“Sau khi về tặng quà cho em, em muốn cái gì?”
Hạng Uyển không hiểu nhìn anh ta, hiện giờ anh ta cởi bỏ vẻ ngoan độc trên người, mang bộ dạng vô cùng dễ nói chuyện, đến con ngươi cũng dịu dàng mấy phần.
Hạng Thịnh Duật như thế này khiến cô không nhìn thấu.
Cô cũng không biết anh ta nói thật hay giả.
Cô giật giật khóe miệng, khiêu khích nói: “Tôi thích Lôi Âm kia của anh. Anh chịu không?”
Lôi Âm là súng lục quan trọng nhất mà Hạng Thịnh Duật thiết kế ra, có thể thông qua sóng điện điều chỉnh cường độ khống chế súng lục, có thể khiến người ta nhức đầu, cũng có thể khiến người ta mất mạng, chỗ lợi hại hơn là có thể khiến người ta điên cuồng.
Anh ta thiết kế ra được nó, giá cả bán vô cùng cao, nhưng vẫn có rất nhiều người quyền quý đến mua, lúc ấy còn được Hạng lão gia khen ngợi, anh ta coi khẩu súng này như bảo bối, người khác cũng không thể động vào.
Cô nhớ lúc ấy anh ta còn có một cô bạn gái, vì cô bạn gái này muốn nhìn Lôi Âm của anh ta, bị anh ta bỏ rồi.
Hạng Thịnh Duật sâu kín nhìn cô: “Em luôn biết bảo bối tôi quý trọng nhất là cái gì? Muốn cầm đồ vật quý báu nhất của tôi đi sao?”
“Cho nên, không làm được cũng đừng hứa hẹn.” Hạng Uyển lật người.
Anh ta ôm eo cô, môi chuyển qua bên tai cô: “Sau khi về cho em.”
Hạng Uyển nhíu chặt lông mày, kinh ngạc, quay đầu nhìn anh ta:“Anh nói thật sao?”
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng khẽ cười một tiếng: “Em hy vọng là thật hay giả?”
Hạng Uyển khóa chặt đôi mắt thâm sâu không lường được kia.
Nếu như cô có một khẩu Lôi Âm ở trong tay, có thể phòng thân, súng lục đó vì phí tổn đắt đỏ đã không còn sản xuất, bởi vì khan hiếm, một khẩu trên thị trường bị đẩy lên hơn ba trăm tỷ.
Nhưng mà, cô không muốn cầm đồ vật của anh ta, luôn cảm thấy, cầm rồi sẽ phải cho đi nhiều thứ hơn.
“Mặc kệ là thật hay giả, tôi từ bỏ.” Hạng Uyển tỉnh táo nói.
“Uyển Uyển, có nhiều thứ, không phải em nói không muốn là có thể không muốn.” Hạng Thịnh Duật khàn khàn nói bên tai cô.
Anh ta nói như vậy, cô càng không muốn, xoay người đối mặt với anh ta, cũng học theo anh ta khẽ nhếch khóe miệng lên: “Đồ tôi không cần, người khác cưỡng ép cho tôi, anh cảm thấy tôi sẽ lấy sao?”
Hạng Thịnh Duật cúi đầu hôn cô.
Hạng Uyển lui về phía sau.
Anh ta đè chặt gáy cô, không cho cô lui lại.
Sức lực của Hạng Uyển căn bản không chống lại được, chỉ có thể trốn tránh, tìm cơ hội cắn đầu lưỡi của anh ta.
Hạng Thịnh Duật căn bản không cho cô cơ hộ xoay người.
Cô cảm thấy anh ta như một người khác, khoa trương càn rỡ.
“Mẹ nó, Hạng Thịnh Duật anh uống thuốc sao, vừa mới làm xong!” Hạng Uyển không nhịn được nói tục.
Anh ta ôm sát eo cô, kéo cô lại gần người mình, “Muốn em, tôi không cần dùng thuốc.”
Hạng Uyển vừa thẹn lại vừa giận, cũng không có sức lực phản kháng, ngậm miệng, lạnh lùng nhìn anh ta, không rên một tiếng.
Cũng không biết có phải làm nhiều rồi không, Hạng Thịnh Duật vẫn luôn không rời khỏi, đã nửa giờ rồi.
Cô thật sự đau:“Bao giờ thì anh xong?”
“Đối với người chết, một chút phản ứng cũng không có, em nói bao giờ tôi xong?” Hạng Thịnh Duật cũng nổi giận.
“Tại sao anh không nói mình không được, anh mới hai sáu tuổi, quý trọng thân thể đi. Mặt khác, tự anh muốn đè, anh bảo tôi phải có phản ứng gì, tôi không cho anh hai ánh mắt khinh thường coi như khách sáo rồi.”
Hạng Thịnh Duật dừng lại, trong mắt lóe lên vui mừng: “Cho nên, em muốn khúc dạo đầu sao?”
Hạng Uyển ngừng lại, không phải cô có ý này, cô là đang muốn lên án anh ta.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười: “Muốn, tôi cho em.”
“Không, anh nhanh lên, tôi thật sự rất buồn ngủ, đầu cũng rất đau, muốn ngủ, anh không mệt sao?” Dường như anh cũng không được ngủ.” Cô nhanh chóng nói sang chuyện khác, không muốn có động tác thân mật hơn với Hạng Thịnh Duật.
“Em thả lỏng một chút, cũng nhiều lần như vậy rồi, em vẫn luôn căng cứng, đây không phải là kết thúc, mà chính là bắt dầu, trong lòng em hiểu rõ, từ lúc em trở lại nước M, tôi không tin em chưa từng nghĩ đến chuyện này của chúng ta?” Hạng Thịnh Duật khàn khà nói nhẹ bên tai cô.
Hạng Uyển cảm thấy ngứa liền đẩy mặt anh ta ra.
Cô có nghĩ, khi cô quyết định về nước M thì đã nghĩ sẽ phải vứt bỏ rất nhiều thứ.
Nhưng mà thời điểm thật sự vứt đi, trong lòng vẫn cảm thấy kháng cự, tự chán ghét mình.
Trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, trong đầu nhớ đến dáng vẻ Hình Thiên cười với cô, trong lòng tự nhiên đau nhói.
Nếu như anh ấy biết cô và Hạng Thịnh Duật như này, sẽ khinh bỉ cô, chán ghét cô.
Nhưng làm sao bây giờ, đã như vậy rồi, cho dù cô từng muốn cô độc một mình, cuối cùng vẫn bị Hạng Thịnh Duật vấy bẩn.
Anh ta cầm tay cô, khẽ hôn cổ cô, dần dần hướng xuống dưới.
Hạng Uyển không muốn anh ta lại tiếp tục xuống nữa: “Hạng Thịnh Duật.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt che đậy tình yêu sâu đậm…
Truyện convert hay : Tổng Tài Lão Công Quá Hung Mãnh