CHƯƠNG 946: UYỂN UYỂN, TÂM TRẠNG ANH KHÔNG TỐT
Cô muốn kết thúc sớm hơn, thời gian càng lâu, họ sẽ đụng chạm vào nhau càng nhiều, cô không muốn, cắn răng, hôn lên môi anh ta.
Lúc đó, đối với Hạng Thịnh Duật mà nói, đó chỉ là một nụ hôn đơn giản, nhưng nó lại giống như sóng to gió lớn, cuối cùng bị chôn vùi ở sâu bên trong.
Kết thúc rồi.
Anh ta cũng không bước ra, tay anh ta giữ hai bên cơ thể cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
Anh ta rất vui, nét mặt tươi cười ấm áp, nghĩ thông rồi sao?
“Anh xong rồi chứ, tôi thực sự muốn ngủ” Mục Uyển không biết phải làm gì nói, mệt đến nỗi không còn sức để nói chuyện.
Anh ta hôn lên mắt cô, sớm đã như này thì sớm đã xong rồi.
Anh ta nằm bên cạnh cô, để đầu cô dựa vào cánh tay anh: “Ngủ đi, từ giờ cho đến khi máy bay hạ cánh, tôi sẽ không chạm vào em.”
Mục Uyển nhắm mắt lại, sợ anh ta sẽ lại làm thế, một lúc sau cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô trở lại phủ Tổng thống, dựa vào vòng tay ấm áp của Hình Thiên, cùng nhau ngắm nhìn tình yêu sống chết màu xanh.
Ân Hi chết rồi, Tuấn Hi không nhẫn tâm để Ân Hi ra đi một mình, khi chiếc xe lao về phía anh, anh không tránh nên anh đã chết.
Cô cởi quần áo và đứng trước mặt Hình Thiên, Hình Thiên chê cô dơ bẩn, anh không làm gì cô, khoác cho cô quần áo của anh, quay người và rời đi cùng Bạch Nguyệt.
Sau đó họ bị Sở Dã Bạch giết chết.
Cô nhìn thi thể hai người họ ôm nhau và cô khóc.
Cô chôn hai người họ cùng nhau, trong lòng vẫn buồn bã như thế, giống như miếng bọt biển ngâm trong nước, trĩu nặng, chua chát và đau đớn.
Vừa quay người lại, cô lại nhìn thấy Hình Thiên, anh đang dắt tay Bạch Nguyệt.
Họ giống như tình ma còn dở, họ không được ở bên nhau lúc còn sống, chết đi rồi và họ được đoàn tụ trên thiên đường sao?
Trái tim cô vẫn đau đớn, rất đau, như thể cô đang ở trong máy xay thịt.
Người đàn ông mà cô yêu và người phụ nữ anh ấy yêu cuối cùng cũng được ở bên nhau rồi, chỉ có cô là vẫn sống một cách ngốc nghếch.
Cô mơ thấy mình đã tự sát, dùng dao cắt cổ, nhưng lại không đi tìm Hình Thiên.
Cô sợ mình sẽ phá hoại tình cảm giữa Hình Thiên và Bạch Nguyệt, trên thực tế cô lại rất tự ti, Hình Thiên chỉ coi cô như một người em gái, coi cô như một người chiến hữu, làm sao có thể bị cô phá hoại được, là cô đang tự mình đa tình rồi.
Không đi tìm, chính là sợ bản thân sẽ buồn.
Cô trôi dạt đến một hòn đảo không có bóng người...
Cô mở mắt ra, khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt lệ, giấc mơ này làm cho tinh thần cô có chút hốt hoảng.
Mặc dù biết rằng đó không phải là sự thật, Cố Lăng Kiệt đang ở đây, dù cho Hình Thiên yêu Bạch Nguyệt, nhưng người Bạch Nguyệt yêu là Cố Lăng Kiệt.
Nhưng nỗi đau của cô thực sự là thật và có thể in trong đầu, cô nhìn vào giường.
Hạng Thịnh Duật không còn trên giường.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm và mở mắt nhìn vào không trung, nhưng lại không muốn quay lại giấc mơ đó.
Trong mơ cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
Không biết rằng đã trôi qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng mở cửa, đoán là Hạng Thịnh Duật đến, cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
“Tỉnh rồi sao?” Giọng của Hạng Thịnh Duật vang lên.
Cô biết là không thể qua được mắt anh ta, trở mình, quay lưng lại với anh ta và muốn nằm tiếp.
Hạng Thịnh Duật ngồi bên giường và nhìn cô: “Em đã ngủ một ngày một đêm rồi, không đói sao?
“Một ngày một đêm ư?” Mục Uyển nhìn anh, bây giờ mình vẫn còn đang trên máy bay, máy bay hạ cánh rồi sao?
“Nhìn thời gian trên máy điện thoại không phải sẽ rõ sao?” Hạng Thịnh Duật khẽ nói.
Mục Uyển ngay lập tức mở điện thoại và nhìn vào thời gian, cô quả nhiên đã ngủ rất lâu rất lâu rồi: “Bộ Ngoại giao bên đó không nói gì sao?”
“Em là một trợ lý nhỏ bé, còn là nhảy dù, vào ngày đầu tiên đi làm đã vô duyên vô cớ nghỉ ba ngày, em nghĩ bộ Ngoại giao vẫn còn cần em sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi lại.
Mục Uyển hồi hộp một lúc, tình hình lúc đó quá cấp bách, cô không thể nghĩ gì khác: “Có thể nói chuyện lại một lần nữa với bộ Ngoại giao bên đó không?”
“Tùy theo tâm trạng của tôi, trước tiên hãy ăn cơm đã” Anh ta đi ra ngoài.
Mục Uyển đứng dậy, thấy mình vẫn đang mặc áo sơ mi của anh ta.
Bên nước Z bốn mấy độ C, nhưng nước M bên này dưới âm độ C. Quần áo của cô lại đều ở trên máy bay của Bobby, khi cô đang chần chừ thì người của Hạng Thịnh Duật đem quần áo vào.
“Phu nhân, cậu chủ bảo cô thay quần áo, bên ngoài lạnh” Người phụ nữ khẽ nói.
Mục Uyển đứng dậy và liếc nhìn quần áo, đều là quần áo mới, một bộ quần áo màu hồng phấn.
Cô hơi nhíu mày, rất lâu rồi cô không mặc quần áo màu này.
Cô thay quần áo và đi ra ngoài.
Hạng Thịnh Duật ngồi trước bàn ăn, thong thả ung dung cắt miếng bít tết và liếc nhìn cô: “Màu sắc của bộ quần áo này khá hợp với em, bộ lúc trước em mặc, nếu như người ta không biết, lại nghĩ em là dì của tôi.”
Mục Uyển nhấc ghế lên và ngồi xuống: “Vậy thì tôi càng phải mặc như thế rồi, màu trắng có thể hời cho anh, rất tốt, anh rất hiếm khi để người khác chiếm ưu thế.”
“Người khác không chiếm được, em có thể không chiếm được sao? Khi tôi ở bên cạnh em, em có thể nói muốn tùy ý.” Hạng Thịnh Duật không đàng hoàng nói.
Sắc mặt Mục Uyển đơ ra trong nháy mắt.
Anh ta ấy thực sự nói ra những điều không nên nói.
“Làm thế nào mà tôi cảm thấy mình không có được lợi ích nào cả.” Mục Uyển lạnh lùng nói.
Hạng Thịnh Duật đẩy chiếc hộp đen trong tay cho cô: “Thứ mà em muốn.”
Mục Uyển mở ra, khẩu súng lôi âm của anh ta, trong ánh mắt lóe lên một tia sát khí, nếu như cô giết Hạng Thịnh Duật, mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, tất cả đầu xuôi đuôi lọt, Hình Thiên cũng có thể bình yên, cô cũng không cần phải lang thang trong thế giới dơ bẩn này nữa.
Cầm khẩu súng lôi âm lên và ngắm vào Hạng Thịnh Duật .
Hạng Thịnh Duật nâng khóe miệng, ung dung, tự tin, vẻ mặt chìm xuống, thanh xuân rực rỡ, dường như còn có thể phác họa linh hồn, giữa chính và tà, giữa kiểm soát sự sống và cái chết, anh ta cúi đầu và tiếp tục ăn bít tết.
Mục Uyển lòng đã quyết, nổ súng, siêu sóng âm đi ra ngoài, những người xung quanh bịt tai đau đớn, cô cũng cảm thấy khó chịu ở tai.
Tuy nhiên, Hạng Thịnh Duật lại vẫn đang ăn bít tết như thường, mắt rũ xuống, trong mắt có chút lạnh lùng và mỉa mai, anh ta liếc nhìn cô.
“Không phải là súng lôi âm sao? Anh lừa tôi?” Mục Uyển tức giận nói, ném khẩu súng lục vào trong hộp.
Nếu như không phải là súng lôi âm, tại sao những người khác có phản ứng. “Thứ mà tôi phát minh ra, em dùng nó để đối phó với tôi ư, muốn giết tôi sao?” Hạng Thịnh Duật nheo mắt, khóa cô lại hỏi.
Trong nháy mắt, cô đã muốn giết anh ta, nhưng cảm thấy rằng Hạng Thịnh Duật sẽ không để cô thực hiện được một cách dễ dàng như vậy.
Cô nghi ngờ rằng khẩu súng này là giả và Hạng Thịnh Duật đang thăm dò cô, vì vậy cô đã cố tình điều chỉnh sóng điện ở mức thấp, dù cho súng là giả thì cô cũng có lý do thoái thác.
“Nếu như muốn giết anh, tôi đã chọn mức sóng mạnh nhất, tôi thử xem nó là thật hay là giả.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
Hạng Thịnh Duật không nói gì, tiếp tục cắt bít tết.
Mục Uyển nghi ngờ nhìn anh ta: “Tại sao loại súng này lại không có tác dụng với anh?”
Hạng Thịnh Duật đưa bít tết đã cắt xong cho người làm bên cạnh.
Người làm của anh ta bưng miếng bít tết đã được anh ta cắt xong tới trước mặt Mục Uyển.
“Có thể có một điều, tôi sẽ nói cho em biết, có thể là tới ngày mà em chết, tôi cũng sẽ không nói cho em biết, tùy vào tâm trạng thôi. Nhưng có điều là tâm trạng của tôi hiện giờ không tốt, tốt hơn hết là em đừng làm phiền tôi.” Hạng Thịnh Duật lặng lẽ nói.
Cô cũng không muốn làm phiền anh ta, nếu như anh ta muốn cô thực hiện lời hứa, cô nhất định khạc ra máu. Tốt hơn hết là ăn cho xong một cách lặng lẽ, sau đó cô sẽ trở về nhà họ Hạng, vẫn còn rất nhiều việc quan trọng đợi cô làm...
Truyện convert hay : Sử Thượng Mạnh Nhất Con Rể