Cưng Vợ Đến Tận Cùng

chương 968: tôi chỉ có em, em có yêu tôi hay không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 968: TÔI CHỈ CÓ EM, EM CÓ YÊU TÔI HAY KHÔNG?

"Cô ở đây làm gì, mau biến đi." Hắc Muội trở về thì thấy Hiểu Lâm vênh váo tự đắc nhìn Mục Uyển, lập tức đứng ra bảo vệ.

"Nơi này là địa bàn của ông chủ, cũng không phải địa bàn của các cô, tôi thích tới thì tới, đến bao lâu cũng được, mắc mớ gì đến các cô, hừ." Hiểu Lâm làm mặt quỷ, rồi đi ra.

"Cô chủ, cô ta có tổn thương bà hay không?" Hắc Muội lo lắng hỏi.

Mục Uyển mỉm cười lắc đầu: "Nếu Hạng Thịnh Duật muốn giết chết tôi, chỉ đơn giản như giết chết một con kiến mà thôi, anh ta đã muốn chữa khỏi mắt cho tôi thì tôi tạm thời không có nguy hiểm gì đâu, thơm quá, em hái được bao nhiêu mai vàng."

Hắc Muội mỉm cười thật thà: "Cũng không nhiều, được một bình."

Hắc Muội đem đưa cái bình vào tay Mục Uyển, cái bình nặng trĩu.

Mục Uyển cúi đầu ngửi ngửi: "Thật là thơm, đúng rồi, cún con thế nào rồi, nhiều ngày như vậy chúng ta không trở về, có lẽ nó đói chết rồi."

"Em cũng không biết, bây giờ em không ra ngoài được, hi vọng nó có thể tìm được thức ăn, nước uống, không đến mức chết đói."

Tâm trạng Mục Uyển nặng nề.

Nếu như không thể chăm sóc động vật nhỏ, thì ngay từ đầu đừng nuôi, nếu không, bắt nguồn từ thích, lại hại chết sinh mệnh vô tội.

"Tôi muốn nghỉ ngơi một lát." Mục Uyển đưa mai vàng cho Hắc Muội.

Hắc Muội đặt mai vàng trên bệ cửa sổ, đóng cửa sổ lại, rồi đỡ Mục Uyển đến bên giường.

Mục Uyển nằm xuống, Hắc Muội lại đắp chăn cho Mục Uyển.

Mục Uyển cầm tay Hắc Muội, mỉm cười: "Hắc Muội, em thật tốt."

"Cô chủ mới thật tốt, cô chủ, cô nghỉ một lát đi, em sợ họ hạ độc giết chết cô, em muốn đi theo dõi."

Mục Uyển bị Hắc Muội chọc cười: "Được."

Hắc Muội đi ra, đóng cửa lại.

Mục Uyển nhắm mắt lại, thật ra cũng không ngủ được.

Mấy ngày nay, mặc dù bị giam lỏng, nhưng cô lại có thể ổn định tinh thần, nghĩ rất nhiều chuyện.

Đợi mắt cô khỏi rồi, cô không thể tiếp tục lay lắt như vậy, phải bắt đầu hành động.

Cửa lại bị đẩy ra.

Không phải Hắc Muội, hình như là Hạng Thịnh Duật.

Mục Uyển nằm yên không hề động đậy, khi Hạng Thịnh Duật tới gần, cô ngửi thấy cả người toàn mùi rượu.

"Tôi biết em chưa ngủ, khi em ngủ, không phải như thế này." Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.

Mục Uyển bất đắc dĩ ngồi dậy, chờ mắt cô khỏi rồi, cô nhất định phải bảo Hắc Muội chụp hình cô lúc ngủ, để cô nghiên cứu một chút, khi cô ngủ là dáng vẻ thế nào, tại sao Hạng Thịnh Duật có thể nhìn ra.

"Tìm tôi có việc gì?" Mục Uyển lạnh lùng nói.

Hạng Thịnh Duật ngồi xuống bên giường: "Không có chuyện thì không thể tìm em sao?"

Mục Uyển hơi nhếch miệng: "Anh nhiều thời gian rỗi, nhưng tôi không có thời gian rỗi cho anh."

Hạng Thịnh Duật cúi đầu, hôn lên môi cô.

Mục Uyển chán ghét lui lại.

Anh giữ gáy cô, không cho cô động đậy: "Sau này thời gian của em đều là của tôi, của mình tôi, em đúng là chưa có lúc nhàn rỗi."

Mục Uyển liều mạng giãy dụa, nhưng không thoát được.

Cũng không biết Hạng Thịnh Duật đã uống bao nhiêu rượu, hơi thở nặng nề, hoàn toàn lấp mất mùi thơm của mai vàng.

Cô đã dùng hết sức, nhưng so với Hạng Thịnh Duật chỉ như con kiến với con voi, dù cô cắn liên tiếp, anh cũng không hề cảm thấy đau.

Hạng Thịnh Duật lại bất ngờ chặn môi cô lại, xoay người tới.

Mục Uyển cảm giác được cơ thể anh thay đổi mãnh liệt, cô cả người run rẩy, đẩy Hạng Thịnh Duật.

Môi anh hôn dọc theo cổ cô xuống dưới.

Mục Uyển cuống quýt: "Không phải anh đã ngủ với Tiểu Thiền sao? Anh đi tìm cô ấy là được, chắc chắn cô ấy biết làm thế nào để anh vui."

"Tiểu Thiền nào?" Hạng Thịnh Duật nhíu mày.

Mục Uyển nhếch môi châm chọc: "Anh nhiều phụ nữ quá nên quên là ai sao, anh hãy nhớ tôi tên Mục Uyển."

"Tôi chỉ có em, chỉ có em mà thôi." Hạng Thịnh Duật khàn giọng nói, cởi quần áo cô xuống, trực tiếp ‘muốn’ cô.

Mục Uyển nhíu mày, như bị sóng biển đập vào.

Cái gì là chỉ có cô, anh làm sao có thể chỉ có cô chứ.

Hạng Thịnh Duật triền miên hôn lên môi cô.

Mục Uyển trốn tránh.

Môi anh lướt đến bên tai cô, giọng điệu say khướt: "Trong lòng em, khi nào chỉ có tôi."

"Cái gì?"

"Trong lòng em, chưa từng có tôi nhỉ." Hạng Thịnh Duật nghiến răng, đè chặt vai cô xuống, dùng sức rất mạnh, giống như muốn đi vào trong linh hồn cô.

Mục Uyển mím chặt môi, không kêu lấy một tiếng, chờ mãi mới đến lúc đến Hạng Thịnh Duật kết thúc, anh ta thở phì phò, hơi thở phả vào mặt cô, từ từ đứng dậy, không hề dừng lại, đi ra khỏi cửa.

Trong không khí tất cả đều là mùi hương của anh.

Mục Uyển bực bội, đứng dậy, muốn đi mở cửa sổ.

Hắc Muội đi vào, kinh hãi kêu lên: "Máu, trên giường toàn là máu, cô chủ, cô không sao chứ?"

"Máu?" Mục Uyển nhíu mày.

Cô cũng không cảm thấy mình làm sao, chẳng lẽ là của Hạng Thịnh Duật?

Phòng sách.

Hạng Thịnh Duật dựa vào ghế, lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ quỳ trên mặt đất: "Tiểu Thiền là ai?"

Tiểu Thiền nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên.

"Ai nói với Mục Uyển là tôi đã ngủ với Tiểu Thiền?" Hạng Thịnh Duật hỏi.

Tiểu Thiền lập tức khoát tay: "Không phải tôi, không phải tôi, ai vu oan cho tôi, tôi làm sao dám?"

Hiểu Lâm cũng sợ hãi, nhìn Hạng Thịnh Duật, quỳ rạp trên mặt đất: "Là tôi nói, tôi không chịu được cô ấy tổn thương ngài, mỗi lần ngài tới thăm cô ấy, cô ấy đều giả bộ như nhìn không thấy."

"Cô ấy thật không nhìn thấy, mỗi lần tôi tới, cô ấy đều đang ngủ." Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói, nói xong, lại cảm thấy mình không cần thiết phải giải thích với một người hầu.

Anh thật sự đã uống say, uống quá say rồi.

"Cô hãy rời khỏi đây đi, hãy nhớ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nếu như tôi nghe được, cô lại nói những thứ không nên nói, tôi sẽ không chỉ cắt lưỡi cô đâu." Hạng Thịnh Duật phất tay.

Hiểu Lâm vừa tủi thân vừa sợ hãi: "Tôi thật lòng muốn tốt cho ngài, cô ấy không xứng với ngài."

"Cho nên?" Hạng Thịnh Duật âm tình bất định nhìn cô ta, khiến người ta không nhìn rõ anh đang suy nghĩ gì.

Hiểu Lâm cũng không biết mình nói đúng hay là sai, không thèm đếm xỉa: "Tôi hi vọng cô ấy có thể thích ngài, ngài xứng đáng để cô ấy phó thác, nhưng cô ấy lại không biết điểm tốt của ngài, nên tôi mới cố ý nói chuyện Tiểu Thiền, để cô ấy ghen."

Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm Hiểu Lâm, ánh mắt càng ngày càng tối tăm.

"Kết quả thì sao?" Hạng Thịnh Duật lại hỏi.

Hiểu Lâm nuốt nước bọt, tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, không nói gì.

"Lôi cô ta ra ngoài, cắt đầu lưỡi cô ta đi." Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.

Hiểu Lâm cuống quýt: "Thật ra cô ấy có thích ngài."

"Cái gì?" Hạng Thịnh Duật nhìn Hiểu Lâm, ngực phập phồng dữ dội: "Cô nói cái gì? Sao cô cảm thấy như vậy?"

Hiểu Lâm căng thẳng hơn, chỉ cần cô ta nói sai một câu, sẽ không chỉ không có đầu lưỡi, nhưng cô ta cũng mơ hồ hiểu được cái Hạng Thịnh Duật muốn nghe là gì.

"Trước đó tôi đã nói với cô ấy rất nhiều, cô ấy đều tỏ ra xa cách, cũng không nói chuyện với tôi, cứ nhìn bên ngoài, mặc kệ tôi nói gì, cũng giống như điếc, nhưng khi tôi nói ngài đã ngủ với Tiểu Thiền thì cô ấy lập tức tức giận, không chỉ nói chuyện với tôi, còn mắng tôi, điều đó chứng minh, cô ấy có cảm giác đối với chuyện này, cô ấy đang ghen." Hiểu Lâm run rẩy nói.

Truyện convert hay : Triền Tình Tư Sủng: Vưu Vật Tiểu Thê Tiềm Nghiện

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio