CHƯƠNG 969: ÔNG CHỦ LO CHO CÔ
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật dịu xuống, vẻ mặt cũng thay đổi.
"Ghen?" Anh lẩm bẩm, nhíu mày, vẻ không tin.
Hiểu Lâm nằm sấp, tiếp tục nói: "Ngài anh tuấn như thế, ưu tú như thế, là người đàn ông trong mơ của hầu hết cô gái ở nước M chúng ta. Sớm hay muộn cô Mục cũng sẽ nhận ra điểm tốt của ngài."
"Vậy tôi và Hình Thiên tổng thống nước A, ai ưu tú hơn, ai anh tuấn hơn, nếu nói đúng, trước khi đi, cô sẽ có một số tiền lớn, nói không đúng, thì cô chỉ có thể đi làm phân hóa học." Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
Hiểu Lâm nuốt nước bọt, liếm môi một cái, căng thẳng nói: "Nếu xét về ngũ quan, ngài và ngài tổng thống đó khá giống nhau, đều là người khiến người khác cảm thấy vô cùng anh tuấn, nhưng ngài trẻ hơn ông ta rất nhiều, trước đây khi vị tổng thống đó ở tuổi của ngài, còn chưa là gì cả, hơn nữa, cũng không thể đạt được thành công lớn như ngài, cho nên tôi cảm thấy ngài ưu tú hơn tổng thống nước A nhiều."
Mắt Hạng Thịnh Duật trầm xuống: "Đúng là mồm mép khéo léo. Đáng tiếc. Hôm nay cô đã ức hiếp cô ấy, nên tôi không thể giữ cô lại."
"Tôi chỉ hi vọng cô ấy và ngài sẽ ở bên nhau, mong ngài hiểu cho." Hiểu Lâm nói thêm.
"Ừm, cứ như cô bây giờ thì tương lai của cô sẽ rạng rỡ, nếu tương lai tôi biết được những gì cô nói hôm nay là giả, thì tôi không chỉ khiến cô biến thành tro bụi, mà còn khiến tất cả những người cô quan tâm và người nhà cô, đều biến thành tro bụi, Sở Nguyên, đưa cô ta 6 tỷ, rồi đưa cô ta đi." Hạng Thịnh Duật nói.
"Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, chúc ngài và cô Mục bạc đầu giai lão, mãi mãi yêu nhau, thật dài lâu, đời đời kiếp kiếp bên nhau." Hiểu Lâm đứng lên, đi theo Sở Nguyên rời đi.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn Tiểu Thiền quỳ trên mặt đất: "Sau này biết nên làm như thế nào chứ?"
Tiểu Thiền quỳ rạp trên mặt đất: "Nhất định hết sức mình phục vụ tốt cô Mục, tuyệt đối không để cô ấy phải chịu chút tủi thân nào."
"Ừ. Đi đi." Hạng Thịnh Duật nặng nề nói xong thì đứng lên.
"Thưa ngài, trên lưng ngài chảy máu khá nghiêm trọng, bác sĩ đang chờ ở phía sau." Một thuộc hạ khác của Hạng Thịnh Duật là Sở Giản lo lắng nhắc nhở.
"Không chết được, bảo cô ấy đến bôi thuốc cho tôi." Hạng Thịnh Duật dặn dò nói.
"Cô Mục sao?" Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật không chắc chắn hỏi.
Hạng Thịnh Duật không trả lời, đi thẳng ra cửa.
Thuộc hạ Hạng Thịnh Duật càng không hiểu, mắt Mục Uyển không nhìn thấy, làm sao bôi thuốc.
Nhưng gần đây tâm trạng ông chủ không tốt, anh ta cũng không dám phát phản bác, đi tới phòng Mục Uyển.
Mục Uyển vừa tắm xong, Hắc Muội đỡ Mục Uyển đến trên ghế.
Sở Giản đi tới trước mặt Mục Uyển: "Cô Mục, bây giờ cô đã nhìn được chưa?"
"Các người băng mắt tôi lại, thoa thuốc, tôi cũng không biết mình có nhìn thấy hay không, tốt nhất hỏi bác sĩ, bác sĩ rõ hơn tôi." Mục Uyển không lạnh không nhạt nói.
"Vậy bây giờ lấy thuốc xuống cho cô thử một chút, cô nhìn xem có thể nhìn thấy không? Nếu như không nhìn thấy, đúng lúc chúng ta thay thuộc mới xem sao." Sở Giản nói.
Mục Uyển nhíu mày, nhìn về phía anh ta: "Hôm nay làm sao vậy, cách nói chuyện của anh không giống bình thường."
"Hiểu Lâm đã bị ông chủ đuổi đi." Sở Giản nói.
Mục Uyển nhếch miệng: "Bởi vì cô ta nói cho tôi việc của Tiểu Thiền sao?"
"Bởi vì cô ta bắt nạt cô, ông chủ nói, cô là người phụ nữ của ông ấy, không ai có thể bắt nạt." Sở Giản nói.
Sắc mặt Mục Uyển tái đi.
Cô không phải phụ nữ của Hạng Thịnh Duật, không thể trở thành loại phụ nữ đó: "Vậy là ông chủ của các anh còn mù hơn mắt mù này của tôi rồi, hay anh ta cố ý bảo anh nói như vậy trước mặt tôi?"
"Cô nói ông chủ vô tâm, máu lạnh, nhưng tôi cảm thấy cô còn vô tâm, máu lạnh hơn ông ấy, ông chủ bảo cô đi bôi thuốc cho ông ấy, nhưng cô không nhìn thấy, thử trước một chút xem có nhìn được hay không đã." Sở Giản hơi tức giận.
Mục Uyển nghe thấy anh ta giận dữ nên không có phản ứng.
Nhưng Hắc Muội lại nổi giận, tức giận nói: "Anh mới vô tâm, anh mới máu lạnh, cô chủ là người tốt nhất trên thế giới."
"Hắc Muội." Mục Uyển kêu: "Không sao, tôi không quan tâm."
Hắc Muội tức đỏ mặt.
Trước kia cô không biết, nhưng bây giờ đi theo cô chủ, cô thấy được rất nhiều, nghe được rất nhiều, mới biết được, cô chủ đã trải qua rất khó khăn, nhận hết uất ức.
"Mắt họ bị mù hết rồi." Hắc Muội nói.
Mục Uyển cười, nhẹ nhàng nói: "Khi tôi còn bé, rất không thích ông ngoại, cảm thấy ông ngoại bất công, đối với tôi không tốt, là người xấu trên thế giới này.
Có lần, dì út viết văn được điểm rất cao, ông ngoại rất vui vẻ, còn cho người đọc trước mặt đám con cháu chúng ta.
Phía trên viết: Người tôi thích nhất, chính là ba tôi, trong mắt tôi, ba còn cao quý hơn thần, ông lương thiện, dễ gần, lấy giúp người làm niềm vui . . . v.v, đủ ngôn từ dùng để ca ngợi, còn có ví dụ chứng minh.
Lúc đó tôi đã hiểu được một đạo lý, mỗi người có cảm nhận khác nhau, có một số em cảm thấy không tốt, nhưng trong mắt của người khác lại là tốt, có một số người em cảm thấy tốt, nhưng trong mắt người khác thì lại không tốt, bởi vì tình cảm giữa mọi người không giống nhau.
Vì vậy đừng tức giận, em cảm thấy tôi tốt, là bởi vì tôi tốt với em, anh ta cảm thấy tôi không tốt, là vì bản thân tôi đúng là không đối tốt với anh ta, đây là sự thật."
"Vậy ông chủ đối với cô tốt như vậy, tại sao cô lại đối xử với ngài ấy lãnh đạm như vậy chứ?" Sở Giản không hiểu.
"Tốt?" m thanh Mục Uyển vút lên: "Anh ta hãm hại tôi, gắn cho tôi cái danh phụ nữ dâm đãng, danh xấu này sẽ theo tôi đời đời kiếp kiếp, không gột sạch được, anh ta còn chia cách tôi và người mình yêu, khiến tôi và người mình yêu mãi mãi không thể bên nhau, không được sự đồng ý của tôi mà tước đoạt tự do của tôi, cưỡng ép..."
Mục Uyển không nói tiếp nữa, quay mặt đi chỗ khác, ngực phập phồng, ý thức được mình đã kích động, cô hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
Cô không nên nổi giận với một người xa lạ, tỏ ra mình không cam lòng, giải thích sự lạnh nhạt của mình.
Những người này có nghĩ cô thế nào, cô cũng không quan tâm, cũng không cần quan tâm.
"Cô nên tha thứ cho ngài ấy, ngài ấy vì cô làm càng nhiều, ngài ấy..."
"Sở Giản, còn nói nhiều như vậy, không cần lưỡi nữa sao?" Hạng Thịnh Duật đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng ngắt lời Sở Giản.
Mục Uyển quay lưng lại, không biết anh nghe được bao nhiêu, nhưng cũng không quan trọng, những điều cô muốn nói Hạng Thịnh Duật đều biết rất rõ.
"Khám mắt cho cô ấy." Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
Bác sĩ tiến lên.
Hắc Muội dìu Mục Uyển ngồi xuống ghế, cô có thể cảm giác được có người lấy bịt mắt, băng vải, thuốc xuống.
"Cô từ từ mở mắt thử một chút." Bác sĩ nói.
Mục Uyển chậm rãi mở to mắt, rất tối, nhưng là có thể nhìn thấy dáng vẻ người trước mặt, cách đó không xa là ánh nến chập chờn.
"Bây giờ là buổi tối sao?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: "Vẫn không nhìn thấy sao?"
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật, đã nhìn được: "Không phải ngọn nến sao?"
"Là ông chủ lo cô ở trong bóng tối thời gian dài, nếu ánh sáng quá mạnh sẽ tổn thương..."
"Ngậm miệng." Hạng Thịnh Duật ngắt lời Sở Giản, tay chống sau ghế của cô: "Em không cảm thấy loại ánh sáng này, rất ái muội sao?
Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư