CHƯƠNG 985: CHỈ MUỐN Ở BÊN CẠNH ANH ẤY
Cô vẫy tay, một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt cô.
Cô mở cửa xe taxi, cong môi cười Hạng Thịnh Duật, biểu cảm giống hệt như khi anh cười cô trước đó, châm chọc, vênh vang và ngạo mạn.
Cô lên xe taxi, nói với tài xế lái xe: "Đến nhà họ Hạng."
Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển rời đi, nụ cười biến mất trên khuôn mặt, mày nhíu lại.
Anh thấy khó chịu, rất khó chịu.
Phó Hâm Ưu cũng nhăn mày: "Cô ta cứ như thế mà rời đi sao, xe cũng không cần nữa à? Như thế là có ý gì đây hả?"
Sở Nguyên đi đến.
Hạng Thịnh Duật hạ cửa kính xuống, nhìn chằm chằm chiếc taxi phía trước và ra lệnh: "Xử lý đi."
"Vâng." Sở Nguyên trả lời.
Phó Hâm Ưu trông thấy sắc mặt Hạng Thịnh Duật rất khó coi liền hỏi: "Ngay cả chiếc xe taxi đó anh cũng muốn đụng à?"
Hạng Thịnh Duật mím môi không nói gì.
Anh biết rõ tính năng chiếc xe Mục Uyển lái mà anh vừa đâm.
Cho dù anh đâm nát chiếc xe đó thì Mục Uyển cũng sẽ không sao.
Nhưng chiếc taxi trông như đống sắt vụn kia thì không giống thế, nếu anh đâm vào nó, có khi những người trong xe không ai nhìn thấy được mặt trời ngày mai.
Anh không đâm vào nó mà tăng tốc lái vượt lên.
Phó Hâm Ưu quay đầu lại nhìn chiếc taxi, cảm thấy đắc ý: "Thịnh Duật, hôm nay chúng ta sẽ đi ăn tối ở đâu?"
"Anh đã đặt chỗ trước rồi, Thiên Hương Khấu, chẳng phải lúc nào em cũng muốn đến đó ăn sao? Anh đã mua lại nơi đó rồi." Hạng Thịnh Duật cong môi nói, nhưng trong mắt không có ý cười nào, anh nhìn vào gương chiếu hậu, đã không thấy chiếc taxi kia đâu nữa rồi.
"Ừm, Thịnh Duật, anh tốt với em quá." Phó Hâm Ưu vui vẻ nói: "À mà, buổi tối anh có dự định nào nữa không?"
"Đưa em đi xem phim rồi chở em về nhà." Hạng Thịnh Duật nói.
Phó Hâm Ưu nở một nụ cười rồi nói bóng gió: "Buổi tối không về cũng không sao đâu."
"Đừng, hôm sau mẹ của em chắc chắn sẽ đến tính sổ với anh mất." Hạng Thịnh Duật thẳng thắn từ chối.
"Dù sao thì sau này chúng ta cũng kết hôn. Mẹ em tư tưởng rất hiện đại, bà sẽ không có ý kiến gì đâu." Phó Hâm Ưu nói.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật tối lại, anh quay sang nói với Phó Hâm Ưu: "Muốn cho anh lần đầu tiên của em à?"
Phó Hâm Ưu gật đầu.
Hạng Thịnh Duật cười: "Em là một cô gái tốt, lần đầu tiên đẹp nhất của em, anh muốn giữ đến ngày cưới."
Phó Hâm Ưu nghe ra được là Hạng Thịnh Duật từ chối mình nhưng lời anh nói như mật ngọt rót vào lòng cô: "Em cứ muốn ở bên cạnh anh."
"Ừ, có muốn thoải mái hơn không?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Phó Hâm Ưu gật đầu mà không cần suy nghĩ.
Hạng Thịnh Duật cong khóe miệng lên, trong mắt có tia sáng thoắt ẩn thoắt hiện…
*
Mục Uyển bắt taxi đến nhà họ Hạng.
Bảo vệ từ chối cho chiếc taxi cô đang ngồi vào.
Cô đi bộ đến căn nhà ven hồ.
Điện thoại đổ chuông, là Bobby gọi đến.
Cô lập tức nghe máy.
"Đã tìm được địa chỉ của anh ta và của cha mẹ rồi, bây giờ anh sẽ gửi chúng cho em. Với lại, anh ta vừa từ nước Y trở về, buổi tối hẹn một vài người bạn ăn cơm ở nhà hàng Thiên Hương Khấu." Bobby nói.
"Có ai trong số bạn bè của anh ấy là bạn của anh không?" Mục Uyển hỏi.
"Có hai người."
"Nhờ bạn của anh sắp xếp cho mọi người đến quán karaoke sau khi ăn xong, đảm bảo là Mặc Uyên cũng đi, rồi gọi cho em." Mục Uyển dặn dò.
Bobby cười: "Sao thế, em thích Mặc Uyên rồi à? Muốn theo đuổi anh ta?"
Không phải cô thích Mặc Uyên, mà là cô muốn biết thêm về tình hình, ngoài ra, nếu có thể, cô vẫn muốn bảo vệ mình thông qua gia đình Mặc: ‘Chỉ có anh mới có thể giúp em rồi?"
"Ừm, anh hiểu rồi. Buổi tối, đợi tin của anh."
"Cảm ơn anh." Mục Uyển nói xong liền cúp điện thoại.
Cô đi về phía hồ.
Hắc Muội đang đùa với cún con. Khi nhìn thấy Mục Uyển đang đi tới, cô ấy ôm cún con, chạy đến: "Sao phu nhân lại quay về thế?"
“Xe có chút vấn đề." Mục Uyển nói giảm nói tránh, cô không muốn Hắc Muội lo lắng.
"Tối nay chị không phải đi xem mắt nữa à?" Hắc Muội hỏi với vẻ tràn đầy hy vọng.
Cô không muốn Mục Uyển đi xem mắt, trong lòng chỉ muốn Mục Uyển ở bên cạnh ngài Tổng thống.
Mục Uyển gật đầu: "Người đó có việc bận nên không đến nữa."
"Tốt quá rồi." Hắc Muội hào hứng: "Vậy em đi nấu ăn nhé. Chúng ta ăn tối ở nhà."
Mục Uyển biết Hắc Muội đơn thuần, nên cũng không trách cô ấy.
Cô có việc muốn hỏi Hình Thiên, nhưng lại sợ làm phiền Hình Thiên làm việc nên cô gửi tin nhắn cho anh: "Anh có rảnh không? Em có vài chuyện muốn hỏi anh."
"Đợi anh năm phút." Hình Thiên nhắn tin lại ngay.
Mục Uyển về phòng, vào phòng tắm, nhìn mình trong gương.
Hôm nay cô trang điểm rất quyến rũ, quyến rũ đến mức giống như đang đeo mặt nạ vậy, lớp mặt nạ này sẽ đồng hành cùng cô rất lâu rất lâu.
Cô bước ra khỏi phòng tắm, thay váy rồi đi đến hộp đêm. Chiếc váy này hở toàn bộ phần lưng, nên cô khoác thêm một chiếc áo gió màu ghi bên ngoài, trong túi nhét thêm khẩu súng của Hạng Thịnh Duật.
Chuông điện thoại di động vang lên.
Cô thấy lời mời gọi video của Hình Thiên, cô hít một hơi thật sâu rồi mới bấm nghe.
Qua video, cô thấy Hình Thiên đang ở trong bếp, anh mặc áo len màu cafe, trông anh chín chắn, chững chạc, trầm ổn.
Anh rõ ràng thân thuộc với cô như thế mà giờ cô lại có cảm giác như đã qua mấy đời vậy.
"Tối nay em phải ra ngoài à?" Hình Thiên hỏi.
Mục Uyển gật đầu: "Vâng, giờ em chuẩn bị ra ngoài, có một vài việc phải giải quyết. Hình Thiên, chiều nay em đã đến làm việc tại Bộ Ngoại giao rồi."
"Ừm, đã quen chưa?" Hình Thiên nhẹ nhàng hỏi.
Mục Uyển mỉm cười: "Dù sao thì em cũng là học trò anh dạy bảo, khả năng thích nghi rất tốt. Tình hình bên phía Bộ Ngoại giao tương đối đơn giản. Em có tự ứng phó được."
Hình Thiên cũng cười: "Anh tin em, em học rất nhanh, em muốn hỏi anh chuyện gì?"
"Anh có biết bà Lan Ninh không?" Mục Uyển hỏi.
"Anh biết, một người giỏi trong đàm phán ngoại giao, đã giải quyết được rất nhiều việc tồi tệ và nghiêm trọng, có tiếng trên quốc tế, năng lực làm việc rất mạnh."
"Hôm nay bà ấy đến tìm em, đưa cho em một dự án, không liên quan đến Bộ Ngoại giao, mà là về mảng công nghệ sinh học. Bà ấy muốn em đăng ký một công ty giúp bà ấy mua một số nguyên liệu. Bà ấy có bên mua. Thành thật mà nói, em rất lo đó là một cái bẫy. Hạng Thịnh Duật sắp cưới con gái của bà ta. Em không biết bà ấy biết bao nhiêu chuyện về anh và Hạng Thịnh Duật." Mục Uyển bối rối.
"Chắc là biết không ít, cho dù Hạng Thịnh Duật không nói ra, dựa vào sự thông tình tài trí cúa bà ta cũng sẽ nhìn ra không ít, nếu không bà ta sẽ gả con gái mình cho nhà họ Hoa, chứ không phải nhà họ Hạng."
"Vì vậy, nhiều khả năng bà ta sẽ hại em hơn là dò xét em." Mục Uyển đoán.
"Nói một cách đơn giản, bà ta đặt một sọt câu cá, mà em, là con cá đó, khi em rơi vào sọt cá kia rồi thì sẽ nằm trong tầm kiểm soát của bà ta, nhưng cũng không phải không có cách nào trốn thoát, tùy thuộc vào việc em có tìm thấy lối thoát hay không?"
Mục Uyển lắng nghe một cách cẩn thận, cô gật đầu đồng ý với ý kiến của Hình Thiên.
Anh thực sự là trụ cột tinh thần của cô.
Truyện convert hay : Phục Thiên Thị