CHƯƠNG 986: KHÔNG NỠ
“Trước khi bà ta đưa cho em dự án có gợi ý em tham gia kỳ thi sắp tới vào tháng 5, còn nói rằng sẽ đề bạt em làm nhân viên ngoại giao.”
“Bà ta biết những gì em muốn, vì bà ta rất giỏi về tâm lý, bà ta cho em lợi ích, em sẽ khó từ chối bà ta. Cái gọi là lợi ích chính là mồi nhử trong giỏ cá. Thực ra anh không tán thành việc em nhận dự án đó.”
“Nếu như em không nhận bà ta sẽ biết rằng em là con cá rất xảo quyệt và không dễ kiểm soát. Em sợ rằng sau này, em sẽ bị đàn áp ở khắp nơi trong Bộ Ngoại giao, bị bà ta để ý, cảnh giác, không có cơ hội trở mình.” Mục Uyển nói vẻ nghiêm trọng.
“Uyển Uyển, tại sao em lại đến Bộ Ngoại giao?” Hình Thiên thắc mắc.
Mục Uyển im lặng.
Có nhiều lý do khiến cô đến Bộ Ngoại giao làm. Một là vì bà Lan Ninh ở Bộ ngoại giao, cô muốn phá vỡ liên minh giữa bà Lan Ninh và Hạng Thịnh Duật.
Thứ hai là Phó Hâm Ưu cũng ở Bộ Ngoại giao. Nếu cô xuất hiện bên cạnh Phó Hâm Ưu thì Hạng Thịnh Duật chắc chắn sẽ phải rất bình tĩnh, và cô cũng có nhiều cơ hội để phá hủy sự liên minh của họ.
Thứ ba là cô không hiểu về mảng vũ khí. Ngoài ra còn có hai gia tộc lớn là nhà Hóa và nhà Hạng, nhân tài nhiều như mây, không có chỗ cho cô xen vào. Cho dù có thì cô cũng không có khả năng làm điều đó, cô sẽ không có cơ hội lập thành tích nào cả. Chỉ có Bộ Ngoại giao mới là nơi cô có thể phát huy tài năng của mình. Ít nhất, cô sẽ có nguồn lực nước ngoài. Nếu một ngày nào đó cô có thể giống như bà Lan Ninh, thì cô sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của Hình Thiên.
Thứ tư, sâu trong lòng, cô vẫn muốn gặp anh, với tư cách là một nhà ngoại giao...
“Hình Thiên, anh có thể đoán được mà.” Mục Uyển nói lấp lửng.
Anh cũng đoán ra được đại khái, nhưng cô không nói anh cũng không chắc chắn, hít một hơi thật sâu.
Anh biết rằng không thể khuyên nổi cô rời đi, cô muốn làm, vậy anh chỉ có thể giúp cô: “Em cứ làm những việc nên làm, đừng có lo lắng gì cả. Tỷ như, bà ta bảo em đi đăng ký công ty thì em đăng ký, kêu em mở công ty, thì em mở. Đừng để xảy ra sai sót trong bất cứ bước nào, làm gọn gàng, rõ ràng. Ngoài ra, em gửi hết nguyên liệu cho anh, anh tìm người kiểm tra xem đó có phải là hàng cấm không, tác dụng của nó là gì?”
“Vâng”. Mục Uyển trả lời, nhưng cô không hiểu lắm với thủ tục mở công ty, cần học hỏi và nỗ lực nhiều hơn.
Hình Thiên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, nhớ lại ngày trước lúc cô đi theo anh, cô chưa hiểu biết nhiều. Ngày nào cũng lo lắng, thấp thỏm, ghi chép lại hết những gì anh dạy vào một cuốn sổ, không chỉ học thuộc mà còn mô phỏng lại, học đi học lại, củng cố kiến thức.
Anh cảm thấy cô rất dễ thương, cũng rất đau lòng.
“Đừng lo lắng quá, lát nữa anh sẽ cử người đến giúp em, cậu ta sẽ giúp em giải quyết rất nhiều vấn đề.” Hình Thiên an ủi nói.
Tim Mục Uyển thắt lại.
Cô lại liên lụy đến Hình Thiên nữa rồi.
“Không cần đâu”. Cô từ chối luôn, nở một nụ cười: “Em có thể mà”.
“Anh biết là em có thể làm được, nhưng cũng cần có ai đó dạy em, đợi đến khi cậu ta dạy hết cho em rồi, em thành tài rồi, thì cậu ta quay về. Em hãy cho cậu ta cơ hội được làm việc, được thể hiện tài năng của mình, được không?” Hình Thiên mỉm cười nói.
Trái tim của Mục Uyển run rẩy, cô nhìn chằm chằm vào Hình Thiên.
Phải làm sao đây?
Cô thực sự không muốn rời khỏi Hình Thiên một chút nào. Cho dù chỉ nghe anh nói chuyện như thế này thôi, cô cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Nhưng sẽ nhanh thôi, Hình Thiên sẽ phát giác sự đê tiện của cô.
Điều cô không thể chịu nổi là sự thất vọng của Hình Thiên với mình.
Nhưng, cô không muốn từ bỏ chút ánh nắng cuối cùng, chỉ có Hình Thiên là dũng khí và nhớ nhung giúp cô tiếp tục sống.
Chẳng hiểu sao, mắt cô bỗng đỏ lên.
Cô không muốn Hình Thiên nhìn thấy mình: “Em biết rồi, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé”.
“Ừm, ngày kia gặp lại”. Hình Thiên nhẹ nhàng nói, rồi mỉm cười.
Nụ cười đó như sưởi ấm trái tim cô.
Rõ ràng cô biết, cô phải đẩy xa anh ra, rõ ràng biết rằng để anh rời xa khỏi cuộc sống của cô sẽ tốt cho anh và tốt cho cả cô nhưng cô không nỡ, rất không nỡ, cảm giác đó giống như trái tim bị móc mất vậy.
“Ngày kia gặp lại”. Mục Uyển nói xong, vội vàng cúp điện thoại.
Nước mắt không kìm được nữa tuôn rơi.
Nghĩ đến chuyện mắt đang bị thương, cô kìm lại cảm xúc, nếu mắt cô không nhìn thấy gì nữa, từng bước đi đều rất khó khăn.
Cô hít một hơi thật sâu, lại hít một hơi thật sâu nữa.
Điện thoại reo, là Bobby gọi.
Cô nghe máy ngay.
“Anh nói với bạn của anh rồi, cậu ta nói rằng bữa tối có thể đưa em đi cùng, lần này Mặc Uyên mời rất nhiều người, cho phép dẫn theo bạn bè, vả lại, bọn họ vốn có đặt phòng karaoke rồi, cũng tại nhà hàng Thiên Hương Khấu luôn, nếu em muốn đi, bạn anh sẽ đến nhà họ Hạng đón em.” Bobby nói.
“Muốn đi ạ, anh nói với anh ấy đến cổng nhà họ Hạng thì gọi cho em”. Mục Uyển nói.
“Được rồi”. Bobby cúp điện thoại.
Mục Uyển vào phòng tắm tẩy trang, bắt đầu lại các bước dưỡng da và trang điểm.
Cô trang điểm đơn giản, chỉ mười lăm phút đã xong.
Cô đội tóc giả màu nâu đỏ, tóc tém dài đến mang tai, trẻ trung, thời thượng hơn, dù sao cũng là đi ăn uống với một nhóm người trẻ, cô phải trông tươi mới một chút.
Lúc ra ngoài, Hắc Muội vẫn đang nấu ăn.
“Hắc Muội, chị phải ra ngoài có việc, không ăn cơm ở nhà.” Mục Uyển nói.
Hắc Muội cầm muôi chạy ra, lo lắng hỏi: “Phu nhân, chị đi đâu thế? Đi xem mắt sao?”
“Không phải, chị có chút chuyện cần phải giải quyết.”
“Để em đi cùng chị nhé. Nếu chị đi một mình em không yên tâm.” Hắc Muội lo lắng nói.
Mục Uyển cười: “Chị có mang theo súng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Yên tâm.”
Nhưng... Hắc Muội mím môi: “Có phải phu nhân không tin em, nên làm việc gì, cũng không muốn dẫn em theo?”
“Tất nhiên là không phải rồi.” Mục Uyển không muốn Hắc Muội nghĩ nhiều: “Gia đình nhà họ Mặc đã từ chối xem mắt. Chị muốn biết lý do, đề phòng rắc rối sau này. Nếu không, lần sau xem mắt vẫn sẽ kết thúc một cách vô cớ.”
“Phu nhân nhất định phải đi xem mắt sao?”
Mục Uyển gật đầu. Nếu cô muốn rời khỏi sự kiểm soát của Hạng Thịnh Duật, thì nhất định phải tìm viện trợ bên ngoài, nếu không ...
Mục Uyển không nói tiếp nữa, nhớ lại vụ tai nạn xe hơi trước đó, cô không chỉ chán ghét Hạng Thịnh Duật mà còn sợ hãi anh ta.
Anh là một người có thể khiến mọi người sợ hãi từ xương tủy, hành xử thô lỗ, quyết liệt tàn nhẫn và khát máu.
“Thế thì chúng ta có thể tìm ngài Tổng thống giúp đỡ mà. Ngài tổng thống yêu chị nhiều như thế, chắc chắn sẽ giúp đỡ chị.” Hắc Muội thắc mắc.
Từ “yêu” này gõ vào trái tim cô.
Những người khác không biết, nhưng bản thân cô hiểu.
Hình Thiên đối với cô không phải yêu, nếu không thì sao trong năm năm không phát sinh quan hệ, dù vài lần chính cô là người chủ động?
“Chị và anh ấy, không phải như những gì em nghĩ đâu, vả lại, chuyện với anh ấy không có khả năng đâu.” Mục Uyển thấp giọng nói.
“Tại sao lại không thể, ngài Tổng thống thích chị, chị cũng thích ngài Tổng thống, chẳng phải là đã đủ rồi sao?” Hắc Muội ngây thơ nói.
“Nếu anh ấy chỉ là một thường dân, ngay cả khi chị thực sự phạm sai lầm, miễn là anh ấy tha thứ, chúng tôi vẫn có thể ở bên nhau, nhưng anh ấy là một vị đế vương, bất kỳ vết nhơ nào về anh cũng sẽ bị phóng đại lên gấp nhiều lần, và sẽ bị ghi lại vào lịch sử, thôi bỏ đi.” Mục Uyển không muốn nói điều này, sẽ khiến bản thân buồn: “Chị đi đây, em ở nhà trông nhà, chăm sóc cún con cho tốt.”
Truyện convert hay : Đô Thị Bỏ Thiếu Trở Về