Hội nghị trước buổi trưa tạm đến đoạn kết, một vị thượng nghị viên cùng một vị thiếu tướng tranh luận ồn ào, suýt chút nữa nhào vô đánh nhau, chỉ có điều nghị viên là một vị á thú nhân, làm thiếu tướng thú nhân có làm sao cũng không thể động thủ với y, xém chút nữa bị nghị viên vứt bình nước đập trúng đầu.
William làm người chủ trì hội nghị này, mà kết quả cuối cùng biện luận, hắn không thể thiên vị bất kỳ bên nào, chỉ có thể làm hết sức để song phương biện luận gắng giữ văn minh tỉnh táo, nhưng mà theo thời gian càng ngày càng tới gần cơm trưa, nghị viên đã dành cả một buổi sáng, đại thần và đám quan quân bụng đói cồn cào, tính khí cũng càng ngày càng nóng nảy, đợi đến nửa giờ hội nghị, biện luận hầu như diễn biến thành mắng nhau, giấy tờ, sổ sách, trang sức trên y phục, mũ, lọ mực nước thậm chí là giầy cũng bị bay tới bay lui, William mấy lần hô to im lặng, cuối cùng không thể không thả ra uy thế thú nhân cấp kinh sợ toàn trường, lúc này mới khiến mọi người tỉnh táo lại.
“Cho dù ta đã trải qua năm hội nghị, ta vẫn không thể nào chịu nổi những đại thần giống như mấy tên côn đồ trong quán rượu.” William oán giận nói, hắn bây giờ cùng Edward ở trong phòng của y dùng cơm, ầm ĩ cả một buổi sáng, hiện tại hắn không muốn gặp lại bất kỳ một vị thần dân nào.
“Có sức sống chung quy là một chuyện tốt.” Edward ung dung thong thả gắp miếng thịt trong mâm, “Điều này nói rõ quyền lực vẫn chưa tập trung đến trên một người nào, mà mọi người đối với thống trị quốc gia vẫn chưa đủ nhiệt tình.”
William nhún vai một cái, rót cho mình ly nước hồng trà, hắn càng muốn dùng rượu vang hơn, chỉ là buổi chiều còn phải tiếp tục mở hội nghị, hắn không thể uống say để còn trở lại phòng nghị sự.
“Đúng rồi, William.” Edward thả đũa trong tay xuống, hé miệng vẻ mặt có chút nhăn nhó, cuối cùng nói, “William, ngài có thể hay không, ừm… đừng nên làm chuyện này.”
“Chuyện nào?” Đột nhiên William nở nụ cười, hắn nhìn kỹ con mắt Edward, ôn nhu thâm tình khiến người ta cả người tỏa nhiệt, “Ha, những thơ tình kia sao? Em không thích?”
“Em thật sự rất thích.” Mặt Edward có chút nóng, rũ ánh mắt xuống, tránh đi tầm mắt William, nâng ly lên uống một hớp nước chanh, tiếp đó đột nhiên đối với trang sức trên khay nảy sinh hứng thú, không ngừng dùng nĩa thao túng nó, tiếp tục nói, “Chỉ là… Ngài không cần thiết phải làm như vậy, gióng trống khua chiêng như thế, khi em ở dưới lầu thì ngâm thi nhân, trước mặt nhiều người mà xướng ra thì…”
“Nếu như ta không lén lút làm như thế, người khác làm sao có thể biết những thơ tình này là do ta viết đây?” William nói, đầu gối ở dưới bàn kẹp lấy đầu gối Edward, nhẹ nhàng đụng chạm, bọn họ dùng cơm trên cái bàn nhỏ, ngồi xuống mặt đối mặt, đầu gối hai người sẽ chạm vào nhau, “Không phải chúng ta đã nói rồi sao, truyền ra tin ta theo đuổi em, dân chúng trải qua cuộc chiến lại nghe được chuyện tình yêu đầy lãng mạn, để bọn họ ủng hộ tình cảm của chúng ta, như vậy mới thuận lý thành chương từ đi chức vụ thần quan, cùng ta thành hôn, trở thành tân vương hậu một đời đế quốc.”
Edward ho khan một tiếng, liếc William, người hầu ở một bên đứng hầu hạ đều quản được đầu lưỡi, người tín nhiệm đáng giá, y cũng không lo lắng bọn họ sẽ đem chuyện hai người nói ra, thế nhưng không có nghĩa là y quen tình huống khi có người ngoài mà y cùng với William biểu hiện quá mức thân mật. “Thế nhưng ngài như vậy là quá kiêu căng.” Đầu gối y đụng đầu gối William, ra hiệu hắn nên thành thật một chút.
“Nhưng hiệu quả này rất tốt.” William cũng không nhụt chí, ngược lại tay nắm lấy bàn tay Edward, đưa lên miệng mình hôn lên, “Em vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng sao? Cưng à, chúng ta ngay lập tức kết hôn đi, sau đó xướng lên đoạn tình thơ đơn giản.”
Edward trở tay véo lên mặt William, có chút thẹn quá thành giận nói: “Ngượng ngùng? Hóa ra ngài dùng cái từ này để hình dung em sao, Chẳng qua là em cảm thấy ngài quá tùy tiện ấu trĩ thôi.”
“Tình yêu vốn dĩ là tùy tiện ấu trĩ.” William cười hì hì đưa đầu gần đến Edward.
Hội nghị hôm nay đến cùng vẫn không thể nào chân chính giải quyết vấn đề, chuyện này có ý nghĩa là ở phòng nghị sự ngày hôm nay các đại thần nói đến hôn thiên ám địa ngày mai sẽ còn muốn ở phòng nghị sự tiếp tục ồn ào, mãi đến tận khi đưa ra phương án giải quyết cuối cùng.
Thế là buổi trưa như vậy, Edward trở về phòng yên lặng dùng cơm, William vẫn là nhất định phải ở trong phòng ăn lớn ở vương cung mời tiệc các vị đại thần. Mà Edward chủ trì đọc kinh, thời điểm mọi người đang chuẩn bị đi tới phòng ăn, đột nhiên William giơ tay lên, ra hiệu mọi người dừng một chút.
“Ngày hôm nay bởi vì chuyện hội nghị, có chuyện còn chưa kịp làm.” William quay về người hầu làm ra thủ thế, các đại thần ở đây hiểu rõ nở nụ cười, Edward nhịn xuống động tác đỡ trán, chỉ có thể bày ra mỉm cười rụt rè mà khéo léo, dưới ánh mắt thâm tình của William, ánh mắt như dao găm lặng lẽ phóng đến hắn.
Mấy phút sau, người hầu nâng lên một cây tứ huyền cầm. William cầm lấy tứ huyền cầm, nhẹ nhàng gảy thử dây đàn một chút, sau đó trở về trước mặt Edward, một chân quỳ xuống, đem tứ huyền cầm gác ở trên đùi.
“Chúa ơi, đừng như vậy mà, bệ hạ.” Edward bất đắc dĩ nói, lùi về sau hai bước, tách ra khỏi hắn một chút.
William không để ý việc y từ chối, xướng lên tiếng nói:
“Nguyện vọng lòng ta mỹ mãn tốt đẹp.
Như quả táo lung lay trên nhánh cây.
Chỉ cầu em đưa tay hái ta đi.
Đặt vào trong ngực em.
Lắng nghe nhịp đập trong tim nhẹ vang lên.
Ta nguyện trở thành hoa hồng.
Cắt thân, đặt vào trong bình hoa, vì em tỏa hương.
Chỉ cầu em cúi người ngửi hương.
Trong lúc vô tình hôn lên khuôn mặt em.
Khiến em nở nụ cười thơm ngát.
Nhưng nếu em không yêu ta.
Hãy đặt ta trên con đường đầy tuyết đọng.
Vì em che chở bụi bặm.
Bước chân em nhẹ nhàng đạp ở trên người ta.
Mai táng ta ở dưới chân em.”
Câu cuối cùng ngân dài thành bài ca, William kéo dài giai điệu, thanh âm rất nặng và vang dội, khán giả bên trong lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt. William lại nặng nề tấu lên hai lần tứ huyền cầm, cuối cùng đặt tay xuống dây đàn, nắm lấy tay Edward, nhẹ nhàng kéo một cái, liền đem y kéo tới trước mặt chính mình, ở trước mặt tất cả mọi người, ấn xuống nụ hôn trên mu bàn tay y.
“Dâng hiến cho ta đi, người ta yêu.” William nắm tay Edward đứng lên, cúi người xuống một chút, lúc này mới buông tay y ra.
Tiếng vỗ tay vang dội trong phòng, thậm chí còn có người e rằng thiên hạ không loạn liền huýt sáo không thôi, mấy vị đại công và công tước lớn tiếng cười nói: “Edward, ngươi đáp ứng hắn đi, Orgona sẽ không trách tội ngươi, chúng ta cũng muốn nhanh lên một chút nhìn thấy người thừa kế đế quốc đây!”
Edward sờ môi, lùi về sau một bước, cúi người chào thật thấp về hướng William: “Ta đã nhận được lời yêu.” Y nói như thế.
Người hầu lấy đi tứ huyền cầm đặt trên đất, William lại nhìn Edward một chút, lúc này mới nói: “Được rồi, dùng cơm đi, các vị trở lại chuẩn bị cẩn thận một chút, ngày mai còn phải tiếp tục mở hội nghị.”
Bên trong ký túc xá đại học thánh Saul Teddy, trên mặt Stephen nở nụ cười, dường như mọi sự chú ý đều đặt trong mâm chứa đồ ăn thật cao, trên thực tế cực kỳ cảnh giác đánh giá khách mời ngồi đối diện hắn. Tối ngày hôm qua ở tiệc đứng độc thân của Monica, tuy rằng hắn uống rất nhiều, nhưng cũng không say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, chỉ là tâm tình có chút không khống chế được, không quản được miệng mà thôi, ngày hôm sau vừa tỉnh lại, liền ngay lập tức nhớ tới ngày hôm qua mình đã nói cái gì.
Thành thực mà nói, mãi đến tận hiện tại, hắn đối với William cùng mẹ khác cha từ anh em ruột bỗng nhiên biến thành quốc vương cao cao tại thượng, còn có chút không chịu nổi, tương tự, hắn cũng ghét cay ghét đắng địa vị Edward ở trong lòng William, William chỉ thân cận đứa con riêng không rõ cha mẹ kia, chỉ đưa vinh quang cho người kia, còn vứt mình qua một bên.
Rõ ràng bọn họ mới là thân nhân huyết thống liên kết, bọn họ từ nhỏ đã sinh hoạt chung một chỗ, xưa nay chưa từng tách ra, nhưng đột nhiên có một ngày, có người nói với hắn, hắn và William không cùng đẳng cấp, William là con quốc vương, mà hắn chỉ là đứa con riêng bình thường, khi hắn gặp lại William, lại phải hướng về hắn hành lễ. Tại sao vậy chứ? Khi đó Stephen không nghĩ ra, nhưng theo tuổi tác trưởng thành, đã khiến hắn càng hiểu rõ thế giới này có bất công, cảm thấy vận mệnh đầy ác ý. Bọn họ đã từng tuy hai mà một, thân mật không kẽ hở, mà hiện tại, một cao cao tại thượng, một thân phận thấp hèn, hắn nỗ lực đuổi theo tiến bước về hướng anh trai, nhưng khoảng cách càng ngày càng xa, đến cuối cùng, đối với đối phương mà nói, hắn cũng chỉ là giải quyết việc chung, đối với hắn như thần dân tố cầu, tầng quan hệ “anh em” này, không có chút ý nghĩa nào.
Thế nhưng, trong lòng hắn đủ các loại oán hận phẫn nộ, thế nhưng không có nghĩa là hắn đồng ý để cho người khác biết nỗi âm u trong lòng hắn. Dù sao, những tâm tư này đều là hắc ám, không thể đưa ra ngoài ánh sáng, hắn lại cảm thấy William không công bằng với hắn, không thể để cho người khác biết anh em bọn họ có hiềm khích, cũng không thể để cho người khác biết hắn có tâm tình bất mãn với bầu bạn tương lai của William. Hắn biết, tất cả đều đến từ William, không có William, hắn chẳng là cái thá gì cả.
“Ngày mai hôn lễ Monica sẽ cử hành ở giáo đường trường học, cậu muốn tham gia không?” Andrea vứt cục xương tiếp theo, từ trong cái mâm lấy cục xương khác, “Vị này ngon đấy.” Hắn ca ngợi nói, “Tôi không biết trong trường học vẫn còn có món ăn ngon như thế này.”
“Chỉ là trong lúc vô tình phát hiện.” Stephen vô ý thảo luận cái đề tài này, bởi vì trên thực tế, giá cả tiện nghi trong phòng ăn này, đồ ăn phân lượng ra phần, là phòng ăn bình dân được các học sinh hoan nghênh nhất, mà các quý tộc thông thường sẽ không đi đến cái nơi xô đẩy chen lấn dùng cơm đầy dầu mỡ này, “Đương nhiên phải đi rồi, dù sao tôi cũng đã nhận được thiệp mời.” Hắn trả lời vấn đề thứ nhất của Andrea.
Andrea gật đầu tùy ý, lại gặm cục xương kế tiếp, cười nói: “Tôi đoán bệ hạ nhất định còn không biết cậu tối ngày hôm qua đã làm gì, bằng không làm sao sẽ cho phép cậu tham gia hôn lễ Monica, ha ha, chờ hắn biết rồi, hắn nhất định sẽ bắt cậu tuyệt giao với Monica. Mà nói đến, người phụ nữ kia cũng thật to gan, lại dám dạy hư em trai quốc vương!”
Stephen ngoài cười nhưng trong không cười phản bác: “Tôi đã thành niên, anh ấy sẽ không quản những chuyện thế này.”
“Ha, thật sao?” Andrea nhún vai một cái, xem ra không tin. Điều này khiến cho Stephen suýt chút nữa mở miệng tiếp tục giải thích, cũng may hắn đúng lúc nhịn xuống. Câu nói như thế này, vốn cũng không đến lượt giao lưu với bạn bè.
Gặm xong một mâm xương thật lớn, Andrea hài lòng lấy khăn ăn lau miệng và tay, nói: “Cám ơn cậu đã đãi bữa ăn khuya. Ngày mai để tôi mời cậu cùng đi ăn tối.”
“Anh quá khách khí rồi, có điều không cần đâu.” Stephen theo bản năng từ chối.
“Đừng từ chối lời mời của tôi.” Andrea giơ tay lên, ngăn hắn lại, “Trừ khi cậu ghét tôi, không muốn làm bạn với tôi.”
Stephen sững sờ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Đương nhiên không phải. Thôi được rồi, ở nơi nào?”
“Quán rượu rừng rậm Ngọc Thạch đi.” Andrea nói, đi đến trước cửa, Stephen đi phía sau người hắn, đưa hắn ra ngoài. Mở cửa, Andrea đi về phía trước một bước, bỗng nhiên liền ngừng lại, quay đầu lại nhìn thật sâu con mắt Stephen, thấp giọng nói: “Tôi thật sự rất muốn cùng cậu trở thành bạn bè, dù sao Stephen…” Hắn nhún vai một cái, “Là người đã từng trải, càng có khả năng hiểu nhau hơn, tri kỷ có thể lý giải, tôi đã tìm rất lâu, mà hiện tại tôi đã tìm thấy rồi.”
“Thật sao?” Stephen khô cằn nói, “Được rồi, ngủ ngon Andrea.”
“Ngủ ngon.”
Cửa sau lưng đóng lại, Andrea nhìn cửa sổ bầu trời bên ngoài, cảm thấy tâm tình rất tốt.