“Hi vọng ngươi có thể gả cho William quốc vương đã thỉnh nguyện đến chỗ ta rồi.” Phất Áo Thụy Hai Thế một bên cởi đấu bồng da lông trên người xuống, vừa nói, “Bọn họ hi vọng ta đặc xá tội của ngươi, cho phép ngươi từ chức vụ thần quan, bởi vì trên người ngươi còn gánh vác sứ mệnh thật lớn, vậy thì hãy phụ trách hôn nhân hạnh phúc của quốc vương William vĩ đại đi, trở thành người thừa kế tương lai quốc gia.
“Ôi trời, hiện tại còn chưa đủ loạn sao? Ông cũng phải đến tham gia trò vui này?” Edward đau đầu nói, trên bàn y bày ra vài phần văn kiện, thân phận của y bây giờ tuy chỉ rằng là thần quan, cũng đã bắt đầu làm công việc của vương hậu, quản lý vương cung, gánh vác chính vụ cùng William. Mà ở trong góc phòng, những thư từ thỉnh nguyện đặt sang một bên chất cao như núi nhỏ, khiến cả phòng có chút chật chội.
“Sao lại nói là trò vui được?” Phất Áo Thụy Hai Thế mỉm cười hiền lành, ngồi xuống đối diện Edward, “Ta cảm thấy thời cơ đã đến, có thể đưa ra tuyên bố cậu từ chức, hiển nhiên mọi người nhất định sẽ rất vui. Cậu còn chờ cái gì nữa? Lẽ nào được các thú nhân theo đuổi ngọt ngào quá nên không có cách nào tự kiềm chế?”
Edward đặt bút lông chim trở lại lọ mực nước, cẩn thận đem phần văn kiện trước mắt dời đi, lúc này mới đặt cùi chỏ trên mặt bàn, che mặt mình, xoa xoa con mắt, mới nói: “Tôi chỉ là… Có chút, có chút khó có thể tin được.” Y khoa tay ở trong không khí không có chút ý nghĩa nào, dường như không thể tìm ra ngôn ngữ nào thuyết minh tâm tình hiện tại của mình, dừng lại nửa ngày, mới tiếp tục nói, “Ông biết không, chính là loại kia…”
“Hoảng sợ. Kinh hoàng. Mờ mịt.” Phất Áo Thụy Hai Thế gật gật đầu hiểu rõ, “Đúng, ta biết.” Y lại nhún vai một cái, lộ ra mỉm cười như người đã từng trải, “Ta biết cái cảm giác này, lúc trước Jeremy hi vọng ta cùng hắn xác lập mối quan hệ tình nhân, trở thành cặp vợ chồng bình thường sinh hoạt chung một chỗ, cũng trung thành với đối phương, ta cũng có cảm giác như vậy.”
Edward đặt tay của mình xuống, vẻ mặt không thể tin được.
“Cái cảm giác này, thật sự là quá kỳ quái.” Ánh mắt Phất Áo Thụy Hai Thế như chìm vào không khí hư vô, tâm tư như xuyên qua thời gian, trở về quá khứ, “Tất cả những điều này rõ ràng là ta đã chờ mong rất lâu, nhưng thời điểm nước đã đến chân, chợt cảm thấy hối hận luống cuống, đột nhiên cảm thấy, như bây giờ không phải rất tốt sao? Tại sao phải thay đổi? Tại sao không duy trì nguyên trạng? Ta giờ nào khắc nào cũng cân nhắc đến vấn đề này, mà khi ta thấy Jeremy, bỗng nhiên ta có loại cảm giác muốn trốn tránh, bỗng nhiên ta muốn cách xa hắn ra, rời đi hắn, một lần nữa trở lại cuộc sống tự do an toàn.”
“Sau đó thì sao?” Edward hỏi, “Tại sao ông lại ở cùng với hắn?”
“Bởi vì ta có thai.” Phất Áo Thụy Hai Thế có chút bất đắc dĩ cười cợt, “Lúc đó ta đã hơn tuổi, nếu như phá quả trứng này đi, khả năng ta cả đời này không thể mang thai nữa. Nguyện vọng mãnh liệt mong muốn trở thành phụ thân đánh bại những mê man hoảng sợ kia, khiến ta quyết định ở cùng với hắn.”
Nói tới chỗ này, bỗng nhiên y nghiêm mặt nói, “Bởi vì ta có thai nên mới hạ quyết tâm, cũng không có nghĩa là ta quên Jeremy, từ khi ta ở cùng với hắn, ta chưa từng hối hận qua, ta cảm kích sâu sắc hắn đã cùng ta vượt qua mỗi ngày, cũng cảm tạ Orgona, để ta ở thời điểm mang thai còn mê man, khiến ta không đến nỗi bởi vì mình nhát gan mà từ bỏ người ta yêu.”
“Vì thế, cưng à.” Y đặt xuống lời tổng kết, “Chỉ bởi vì sinh hoạt sắp tới sẽ đối mặt với sự thay đổi lớn, bản năng cảm thấy sợ hãi mà thôi. Đây là lúc chúng ta từ lúc sinh ra đã mang theo nhược điểm, chúng ta đều thích quen thuộc, chỗ an toàn, không biết hoảng sợ, chúng ta theo bản năng trốn tránh do chưa từng trải qua khiêu chiến khó khăn.”
Lòng bàn tay Edward đối lập, hai tay tạo thành chữ thập, ngón trỏ kìm ở cằm cùng trên môi mình, một hồi lâu sau mới nói: “Ông nói đúng.”
“Cố gắng nói chuyện với William đi.” Phất Áo Thụy Hai Thế vỗ lên bàn tay y, “Đây là hôn nhân của các cậu, là cuộc sống tương lai của các cậu, dù sao cũng phải đối mặt.”
Mãi đến tận khi Phất Áo Thụy Hai Thế đi rồi, Edward vẫn như cũ chìm đắm trong lời nói của Phất Áo Thụy Hai Thế, không tự kiềm chế, hai tiếng sau, y sớm rời đi văn phòng, đi tới vương cung, chủ động tìm William.
Cũng không ai biết bọn họ ở trong phòng lặng lẽ nói cái gì, chỉ biết là buổi chiều ngày hôm sau, khi quốc vương xử lý xong chính vụ, liền lập tức cưỡi dực mã, dẫn theo tên người hầu bận đồ lễ phục, từ vương cung một đường xuyên qua đường phố náo nhiệt nhất, đi tới nhà thờ lớn thánh Lehmann. Hắn bảo người ta đến mời Edward, ở trước mặt mọi người, lại một lần nữa quỳ một chân, ở phía sau hắn, người hầu kia cũng làm động tác giống nhau. Hắn không cho bật nhạc, mà là giương giọng xướng thanh một bài nhạc cổ dân gian có chút hơi khó phát âm.
Đây là nghi thức cầu hôn cổ xưa, mà bài dân gian cổ xưa này cũng có công dụng đặc biệt dùng để cầu hôn. Bởi vì niên đại xa xưa, ngôn ngữ theo đà lịch sử phát triển, trong ca từ có rất nhiều từ đơn khi phát âm có phát sinh biến hóa, rất nhiều từ đơn cũng không còn sử dụng nữa. Ở đại lục Salman, chỉ có gia tộc quý tộc từ xưa, mới dùng phương thức này cầu hôn.
Tình cảnh cầu hôn này đã được thiết lập sẵn, mà khi Edward chính mắt thấy cảnh này, ngay lập tức cảm động đến đỏ cả vành mắt, đứng tại chỗ, hầu như đã quên bước kế tiếp nên làm cái gì.
Cũng may William còn nhớ, hát xong tình ca cầu hôn, William đứng lên, từ trong lòng móc ra một cái hộp nhỏ, mở ra xem, trên tấm đệm nhung như thiên nga, có bốn viên đá khéo léo sắc bén như răng nanh. Đây là răng sữa của William khi còn nhỏ được giữ lại, khi thú nhân cầu hôn, thông thường sẽ đem răng nanh khi còn bé của mình đưa cho bầu bạn của mình.
Trong răng nanh có chứa nguyên tố, sẽ tỏa ra làn sóng uy thế cùng mùi trên người thú nhân, nếu như cầu hôn thành công, răng nanh sẽ làm thành đồ trang sức, thường là dây chuyền hoặc là dây xích tay, đeo ở trên người á thú nhân, biểu thị thú nhân này đã đồng ý đem sức mạnh của chính mình hiến dâng cho đối phương, cũng biểu thị á thú nhân đồng ý dùng phương thức mùi và uy thế đánh dấu lên mình, báo cho người khác biết chính mình đã có thân phận kết hôn.
Bốn cái răng nanh tuy rằng không giá trị gì, thế nhưng vẫn là lễ vật cầu hôn tốt nhất, nếu như răng nanh thú nhân không cẩn thận mất đi, thời điểm cầu hôn mà không đưa ra được, sẽ bị người khác cười nhạo, đối tượng cầu hôn sẽ vì thế mà cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Hãy đáp ứng thỉnh cầu của ta, cùng ta kết làm bầu bạn đi.” William lại một lần nữa quỳ một gối, cầm trong tay cái hộp nhỏ giơ lên cao, “Đừng từ chối ta Edward, trở thành vương hậu của ta, ta sẽ đem hạnh phúc đến cho em.”
“Đáp ứng bệ hạ đi, Edward vương hậu bệ hạ!” Khán giả bắt đầu ồn ào náo nhiệt, “Hãy trở thành vương hậu của chúng ta đi.”
Tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo vang dội khắp nơi, Edward cúi đầu nhìn William, rất muốn ngay lập tức tiếp nhận lễ vật cầu hôn, nhưng mà trong quá trình bọn họ luyện tập, y còn phải “giãy dụa” một chút, như vậy mới không có vẻ quá mức bức thiết.
Mười mấy phút sau, tay Edward run rẩy tiếp nhận cái hộp nhỏ, “Em đáp ứng ngài.” Vừa mở miệng, y mới phát hiện cổ họng mình bị tắc nghẽn, hầu như không nói ra lời, thế nhưng tuy rằng không nghe được y đang nói cái gì, nhưng hành vi lấy lễ vật cầu hôn, mọi người đều có thể nhìn thấy.
Khán giả hoan hô nhiệt liệt, William đứng lên, hai tay bắt lấy một tay Edward, trịnh trọng mà rụt rè hôn lên tay.
“Cám ơn em, Edward.” Con mắt William cũng đỏ, tuy rằng đây là bọn hắn đã sớm thiết lập sẵn lời kịch, nhưng ý tưởng trong lòng William là thật, hiện tại thời điểm chân chính nói ra khỏi miệng, vẫn cảm thấy không thể ức chế run rẩy và vui sướng, “Ta chờ đợi ngày này, đã đợi quá lâu. Edward, bảo bối của ta, cám ơn em đã đồng ý đáp ứng lời cầu hôn của ta, cám ơn em.”
Edward nắm chặt tay hắn, không nói gì, nhưng khi tầm mắt tương giao, thâm tình trong mắt như đã nói rõ tất cả.
Ngày hôm sau, giáo tông phê chuẩn thư từ chức Edward, cũng ở nhà thờ lớn thánh Lehmann cử hành nghi thức sám hối, tất cả các thần quan cấp cao khi từ đi chức vụ thần quan của mình đều phải trải qua quá trình này, cả người bận trường bào màu xám chất liệu làm từ thân cây đay, quỳ gối trong lễ đường, giáo tông quất vết roi trên lưng y, lấy đó làm trừng phạt.
Hai mươi tám roi này quất lên chỉ là hình thức, giáo tông cầm quyền trượng đánh nhẹ nhàng mà thôi, cũng không gây đau đớn. Sau khi quất xong, Edward cần phải đi chân trần bước ra cửa lớn giáo đường, mà ở ngoài cửa, William đã chờ đợi ở nơi đó rất lâu, Edward vừa đi ra khỏi, hắn lập tức xông tới trực tiếp ôm y tiến vào xe ngựa, đưa y trở lại vương cung.
Bọn họ phải chờ một tuần sau mới chính thức cử hành nghi thức đính hôn, mà nghi thức kết hôn cũng là ngày vương hậu chính thức lên ngôi, phải là một tháng sau đó, đến lúc đó mùa đông sắp sửa kết thúc, kế đó mùa xuân sẽ đến.
Mà ở phía bắc đế quốc gió lạnh lẽo vẫn tràn về, trong tòa long thành Ai Đức, công tước Rodell ở pháo đài, một quan quân cầm phong thư trong tay, bước nhanh xuyên qua từng cánh cửa, đi tới phòng họp lớn, ở nơi đó bọn họ vẫn còn cống hiến cho quốc vương chân chính – George Lancaster, đối diện sa bàn cùng một đám quan quân nói gì đó, trước đó bởi vì chiến sự mà bên phía vương đô thế cuộc có hơi chút nới lỏng, thế nhưng quốc vương George cũng không thư giãn, thừa dịp đối phương thời khắc cầu ổn, lão cần dành thời gian, tìm tới địa phương thủ vệ canh gác lỏng lẻo, thu hồi lại từng tấc đất.
Quan quân truyền tin gõ cửa, đợi sau khi được cho phép mới vào phòng, cầm thư trong tay đưa đến trong tay quốc vương George.
Quốc vương xé phong thư, mở ra giấy viết thư, đám quan quân yên tĩnh chờ lão xem xong bức thư này. Mấy phút sau, lão vò bức thư, ném vào lò sưởi lửa cháy đỏ rực, hướng về một vị quan quân cười nói, “Rất tốt, rất tốt.” Lão hài lòng gật đầu, “Ứng cử viên của ngươi không tệ, tên tiểu tạp chủng Letterman kia đã mắc câu.”
Tên quan quân cúi người xuống thật sâu, vẻ mặt rụt rè nụ cười đắc ý dạt dào: “Chỉ cần có thể vì ngài làm những việc này, bệ hạ, đây đều là vinh hạnh của thần.”
Quốc vương đặt tầm mắt trên sa bàn, ở nơi đó vị trí vương đô dùng cờ màu đỏ vây thành một vòng, chính giữa cắm một lá cờ màu xanh nhỏ, phía trên viết tắt tên William. Tâm tình quốc vương vô cùng tốt nhấc lên con cờ nhỏ kia, ném qua một bên, đặt cờ của mình cắm vào đó.
“Cũng coi như là ngươi làm tròn mộng quốc vương.” Lão thấp giọng nói, “Hiện tại, đã đến lúc tỉnh mộng rồi.”