Tính ra thì nó lên cái đất thủ đô này cũng gần tuần rồi, chưa làm cái j ra hồn cả mà chỉ toàn đánh nhau.
Tiền cũng gần hết rồi,cứ thế này thì tương lai nó sẽ chết mất, chết ở nơi xa xứ,chết như thằng đầu đường xó chợ thì nó ko cam tâm.Biết làm j bây jờ?
-"ăn trộm" ak?...ko đc, từ bé nó chưa lấy trộm của ai cái j cả, theo nó thì ăn trộm là hèn hạ, nếu như bị ng ta phát hiện thì có khi bị đánh chết lúc nào cũg ko hay.
-"ăn xin" chăng?...ko thể nào,chả nhẽ nó quyết định lên HN thay đổi tươg lai để làm thằng ăn mày? Nó ko có ý khinh thườg ăn mày bởi vì ăn mày là bước cùg khi ta ko thể làm j cả nhưg nó có sức khỏe nó có thể lao động...
Những dòng suy nghĩ cứ đeo đuổi trog đầu nó. Chiều trên bãi cỏ thật đẹp, trc đây nó ăn chơi đú đởn nào biết buổi chiều lại đẹp như thế này. Trên cao là nhữg cánh diều mag bao ước mơ của tuổi thơ, xa xa ở bờ bên kia là đàn trâu bò gặm cỏ, đâu đó là tiếng sáo vi vu,nhữg cơn jó từ sôg thổi vào...thật êm đềm biết bao.
"ục ục"
Cho dù cảnh đẹp biết mấy cũng ko thể chống lại đc cái đói đang hoành hành trog bụng nó đc. Đi mua ổ bánh mì ăn vậy.
Trên đường đi, nó vừa ăn vừa ngắm cảnh bên đường bỗng đâu đó có khóc thút thít của trẻ con. Nó tiến lại gần nơi phát ra tiếng khóc ấy thì hóa ra là cô bé ăn mặc rất nhem nhuốc.
-Này nhóc, sao em khóc vậy? Nó ngồi xuốg cạnh cô bé và hỏi.
-Hic...hic...em...em..đ...đói. Cô bé mếu máo trả lời.
Thì ra là đói, nó nhìn lại cái bánh mì còn / rồi chìa ra cho cô bé.
-Cầm lấy mà ăn này.
-E...em ko dám nhận đâu.
-Cứ cầm đi anh cho. Nó dúi vào tay cô bé.
-Em...xin...ạ. Cô bé nhận lấy và ăn, trông cô bé ăn thì đoán ra là đag đói lắm rồi.
-Nhà em ở đâu anh đưa về.
-Nhà em cũg gần đây thôi để em tự về cũg đc. Cảm ơn anh về cái bánh mì. Em về đây...bye anh. Cô bé đứng dậy chào nó.
-Ừ chào nhóc. Nó vẫy tay chào cô bé rồi đi tiếp về công viên nơi cái ghế đá đag đợi nó.
Thôi vậy tối nay đành nhịn đói, vừa nằm nó vừa nhìn lên trời ngắm nhữg ngôi sao mà ko để ý đến mấy ánh mắt khinh bỉ của những ng tập thể dục gần đấy dành cho nó...Sáng hôm sau vác cái bụng đói đi lang thang trên đường,mà nó thật sự là ko biết đâu cả, đành coi như đi thể dục vậy. Đúng là thủ đô có khác,toàn nhà cao tầng liên tiếp nhau ngước lên nhìn sái cả cổ,mới có h sáng mà đừng đông nghịt, tắc nghẽn giao thôg liên tục. Đâu như quê nó, tuy cũng gần đô thị hóa nhưng ít nhà cao tầng lắm, tình trạng tắc đường là càng ko. Hoà vào biển người trên đường,nó thấy có mấy cái bóng áo trắng học sinh làm nó chạnh lòng...giá như nó học hẳn hoi...giá như nó nghe lời bố me...giá như..v.v. thì jờ đây nó đã ko phải đi bụi đi lang thang thế này." Bố mẹ ơi! Con biết lỗi rồi".
Nó cứ đi đi mãi trên cái vỉa hè, ng ng qua lại bàn tán khiến nó ko thể ngẩng mặt lên mà cứ cúi gầm mặt xuống.
-"Lại có thằng bụi đời lảng vảng ở đây"
-"Mọi ng cẩn thận khéo nó ăn trộm đấy"
Ừ thì cho họ khinh rẻ đi, cho họ sỉ vả đi, nó vẫn bước tiếp. Bỗng:
"Rầm"
Nó ngã lăn ra đường "mẹ kiếp đứa nào đi đứng ko mắt hay sao mà đâm vào mình". Chưa kịp mở mồm thì thằng đó đã đứng lên và chạy rồi. Nó nhìn vào thằng đã đâm vào nó là đứa rất quen" A! Là thằng oắt đó, hôm nay mày tới số rồi". Nó liền đứng dậy bám theo thằng nhóc. Đi qua con đường thằng oắt đó bỗng rẽ xuống cái thang đi xuống gầm cầu,nó đi nhặt cạnh cây khô và chắc để làm vũ khí đánh bọn chúng. lúc sau nó xuống cầu thì trc mắt nó là cảnh tượng đám thanh niên đag đánh đập thằng mà nó đánh lần trc, thằng oắt đag quằn quại dưới đất ôm khư khư cái j đó hình như là túi xôi thì phải.
-Tiền của tao đâu.
-Dám quịt tao này.
...
Liên tục là tiếng chửi kèm theo nhữg cú đạp vào ng thằg bé." cho chúng mày chết, dám tao ak, ác jả ác báo, haha" nó nghĩ.
Nó quay lưng bỏ đi nhưng có thứ kiến nó khựng lại. Là tiếng khóc đó, quen lắm. Quay người lại nó thấy cô bé hôm qua nó cho cái bánh mì,cô bé đag bị tên thanh niên đánh đập.
'Đm lớn đầu rồi mà lại bắt nạt trẻ con ak' máu bắt đầu dồn nên não nó cầm cành cây lao thẳg vào đội hình.
-Dừng tay lại lũ chó. Nó quát lớn...