Cảm đám thanh niên dừng tay và hướng mắt về phía tiếng quát phát ra.
-Lại là mày là thằng nhóc. tên có vẻ là đại ca lên tiếng.
-Tao ko quen bọn mày, nhưg mau thả cô bé đó ra. Nó nói và chỉ tay vào phía cô bé.
-Hô hô, lần trc bị đánh chưa đã à, tao ko thả đấy làm sao. Tên đại ca cười lớn.
-Mày từng đánh tao ư? Nó nhăn mặt suy nghĩ và...
-À...hóa ra lần trc mày đánh tao,đc rồi hôm nay tao tính thể.
Nói xog nó lao vào bọn chúng,nó cầm cành cây vụt tới tấp vào bọn chúng, vụt như chưa bao jờ đc vụt."Đã tay quá, đã quá haha".
Tưởg thanh niên trai tráng sức dài vai rộng thế nào, toàn là lũ vô dụng. p là cả bọn nằm la liệt, thở phì phò như chó khát nước. Đc lúc cả bọn đó dìu nhag khập khễng bỏ đi, ko dám ngoái lại nhì nó.
Nó quay ra hỏi cô bé:
-Em có sao ko?
Cô bé ko trả lời mà chỉ khóc "huhu".haizz... lũ chó,trẻ con cũng ko tha. Nó phải dỗ dành mãi cô bé mới thôi khóc nhưg vẫn còn nhữg tiếg nấc. Lúc này thì thằng oắt mới ngượng dậy chạy đến bên cô bé mà dúi vào tay nó túi xôi.
-Ăn đi Kẹo, đói rồi phải ko.
-Sao anh ko ăn.
-Em ăn đi, anh ăn rồi. Thằng oắt trả lời nhưg nhìn nét mặt nó là biết nó thèm lắm,đói lắm nhưg vẫn cố nhịn cho cô bé ăn. Nó gọi thằng oắt và hỏi:
-Tao tưởg chúng mày cùng hội sau bọn nó lại đánh mày?
-Tao...
Nó liền ngắt lời thằng oắt:
-Này mày ăn nói cho cẩn thận, tao hơn tuổi mày đấy, mày muốn răng ra răng lợi ra lợi như bọn kia ko?
-Dạ...dạ lần trc em nhờ bọn nó đánh anh, đánh xog chúg đòi tiền nhưg em ko có tiền trả nên chúg nó đánh bọn em. Thằng oắt cúi gầm mặt trả lời ko dám nhìn thẳg vào nó.
-Đói lắm rồi phải ko?
-Dạ.
-Gọi mấy đứa kia lại đây.
-Chúng mày lại đây. Thằng oắt gọi rồi cả lũ tụ tập vào chỗ nó. Thằng nào thằng nấy mặt mày,chân tay bầm tím. Nó lục túi quần, còn k, nó đưa cho thằng oắt:
-Mày đi mua bánh kẹo về cho cả lũ ăn.
-Dạ.thằng bé cầm tiền chạy đi và lúc sau trở lại với túi bánh kẹo trên tay. Cả bọn ăn uống vui vẻ, chúng nó trải lòg những tâm sự của chính mình. Hóa ra chúng cũng là lũ bụi đời, mồ côi cha mẹ, mấy đứa nươg tựa vào nhau mà sốg. Bé Kẹo là em gái thằng Kiên( tên thằng oắt). Lần lượt nó đều biết tên thằng còn lại: thằng cao nhất tên Nghĩa, thằng đen nhất là Tân em thằg Nghĩa, thằg tiếp theo là Kiệt, Quảng, Đại.
Nó cũng tâm sự cho bọn chúng về việc sao mình lại đi bụi, ai cũng thôg cảm với nó. Chiều tối nó định phủi đít đi về thì bé Kẹo níu chân nó lại:
-Anh V ở đây với bọn em đi, chúng mình cùng dựa vào nhau mà sống.
Sau đó là nhữg đứa còn lại nói.
-Đúng đấy anh V.
-Anh V ở lại đây với chúg em.
...
Suy nghĩ hồi nó trả lời:
-Ừm! Cũng đc.
-Yeah! Cả lũ reo hò.
Bé Kẹo còn bé còn đòi nó bế nữa. "ở lại với bọn này cũng đc, đỡ hơn là lủi thủi mình.
Nửa đêm nó vắt tay lên trán suy nghĩ:
"Một mình còn chưa nuôi đc, jờ còn gánh thêm bọn này nữa, tính sao jờ...haizz...thôi để mai tính..."Nó thức dậy sớm,trời vẫn còn tối nhưng phía trên cầu ng xe đã đi lại tấp nập rồi, chắc là đi chợ đêm. Nó quay ra nhìn lũ trẻ,nhìn chúng ngủ sao bình yên thật. Đáng ra jờ chúg đag ngủ ở trên chiếc jườg 'chăn ấm đệm êm' rồi ngày mai chúng sẽ thức dậy bở tiếng gọi của mẹ,ăn cơm mẹ nấu và đc bố đưa tới trường thế mà...haizz "trời éo có mắt".
Nhìn lại chính mình,nó còn hạnh phúc chán, có bố có mẹ,ko phải lo lắng bữa no bữa đói, thiếu tiền thì ngửa bàn tay ra xin cha mẹ. Mà bàn tay này của nó tuy đẹp nhưg đã làm đc cái j ngay cả k cũg ko làm ra đc, còn bàn tay của bọn trẻ tuy xấu xí chai sạn nhưg đã biết tự kiếm tiền để nuôi thân rồi.
Giờ đây nó nhận ra mình còn ko bằng góc của bọn trẻ, chúng đã sống đc với cuộc sống xô bồ tấp nập này thì nó cũng phải sống...phải tiếp tục sống, "ko thể để THUA KÉM bọn trẻ"
Nó lại ngước lên nhìn trời nhìn những ngôi sao lấp lánh, ko biết bố mẹ jờ sao rồi nhỉ? họ có ngủ ngon ko? còn nhớ tới thằng con phá hại này ko? Nó đáng bị đánh lắm, lần đó bố đánh ko sai tẹo nào, bao côg sức bố mẹ "dải toàn màu hồng" trên đường đời của nó mà nó nỡ vấy bẩn vết mực vào thì con đường sẽ ko đc đẹp nữa... Cố nén cho nc mắt chảy vào trog, nó đã tự hứa rồi mà,nó ko đc ko khóc. Ngày nào đó khi trở về thì nó sẽ cho bố mẹ thấy nó đã thay đổi rồi, nó không còn ăn hại nữa, nó sẽ khiến cha mẹ nó tự hào mà khoe với người đời rằng " thằng T là con tôi đấy, nó là ctrai tôi đấy...v.v..."
Từng đợt gió rít lên khiến trời theo lạnh, nhìn sag bé Kẹo thấy bé cựa quậy, bé lạnh thì phải, nó kéo bé vào lòng mà ôm. Bé mới có mấy tuổi đầu mà đã phải chịu khổ rồi... Tự hứa với lòng mình nó phải mở ra tươg lai sáng hơn cho bọn trẻ trog cái cuộc đời tối tăm này, để chúg ko phải cúi mặt trc ai cả..."nhất định là như vậy, hứa đấy".