Phù! Phù! Nóng quá, cái thời tiết quái quỷ, h chiều rồi đấy sao mà vẫn nóng thế, trời ơi là trời.
Cả lũ con trai cởi trần, nhìn đứa nào đứa nấy ng toàn xương là xương, chả thằng nào có chút thịt mỡ nào. Nhưng riêng nó đã đc gia đình tầm bổ từ bé nên đầy đặn hơn mấy đứa kia. Bé Kẹo đc ưu ái hơn là nó quạt cho bé ngủ, lúc ngủ trông mé thật bình yên. Bỗng bé khẽ cựa quậy, giọt nước mắt lăn dài trên má bé.
"Cha ơi...mẹ ơi...đừng bỏ con...hu hu".
Chắc bé lại nhớ bố mẹ rồi, bé còn nhỏ mà đã phải xa vòng tay của họ. Nó nhìn lũ trẻ, nó lại càng thương chúng biết nhường nào, chúng còn nhỏ quá,chúng ko đáng phải chịu cái cảnh này...
-Nóng quá, đi tắm sông đi đại ca. Thằng Quảng ý kiến.
-Đúng đó đại ca, giờ đi tắm phê phải biết. Lũ còn lại cũng nhao nhao lên.
Ừ nhỉ, sao nó ko nghĩ ra, bây jờ mà đi tắm thì mát phải biết. Cũng thời điểm này mấy năn trc là nó đang ở trong bể bơi mà ngắm mấy em xinh tươi mảnh rồi,hí hí. Thôi ko nghĩ về truyện xưa nữa.
-Ừ đi thôi...à mà thằng Kiên ở lại trông bé Kẹo ngủ. Nó nói.
-Ơ sao lại là em. Kiên thắc mắc.
-Mày ở lại, tý anh mua bánh kẹo về cho mà ăn.
-Đại ca nhớ nhá. Thằng bé hí hửng.
-Ờ...đi thôi mấy đứa. Nó quay ra pảo mấy đứa kia.
Cả lũ chạy ra phía con sông. Gần đến mép mấy đứa trẻ liền bật nhảy xuống nước.
"Ùm" "ùm" "ùm" là những âm thanh mà bọn trẻ tạo ra.
Nó cũng vội nhảy xuống, bật cao santo vòng trước khi lộn cổ nước (atsm tý). "Sảng khoái thật" đây là chữ xuất hiện trong đầu nó lúc này. Bơi lội các kiểu con đà điểu nào là bơi chó, bơi ếch,bơi bướm...chắc sau này nó phải tham dự Sea game về môn bơi mất (atsm tập ).
-Mẹ thằng Đại mất dậy, sao mày dám đánh rắm vào mặt bố. Thằng Kiệt chửi thằng Đại.
-Kệ tao,ảnh hưởng đến cái mũi của mày ak. Thằng Đại chống chế.
-Thằng ngu ko ảnh hưởng đến mũi thì ảnh hưởng cái j nữa,mày làm mũi bố tắc rồi đây này. Thằng Kiệt rượt thằng Kiên.
Haha trông chúng chơi đùa với nhau sao vui thật, lòng nó cũng thấy vui lây, đây mới là nét trẻ con trong người bọn chúng."Hãy giữ mãi nụ cười trên môi trong cuộc đời sau náy nhé mấy thằng đệ" nó cười thầm. Giờ đây bọn trẻ là những gì nó cần bản vệ, nó nó sẽ bảo vệ chúng, xin hứa...
"ÙM" tiếng rõ to từ đâu vọng đến.
-Có...có người nhảy cầu đại ca ơi. Thằng Nghĩa hốt hoảng gọi nó.
Nó vội bơi đến nơi phát ra tiếng động. Là cô gái, cô ta đang cố gắng để ngoi lên. Nó chụp tay cô ta kéo lên bờ. Cô gái sặc nước ho liên tục.
-Cô có sao ko? Nó hỏi thăm cô gái.
-Sao ko để tôi chết đi. Cô ta gái rẫy nẩy.
"Lại một kẻ ko biết quý trọng thân thể mình,thân thể này là của cô ta thật nhưng ai ban cho cô ta, là bố mẹ chứ ai, nêu cô ta có bị làm sao thì đau khổ nhất vẫn là ng làm bố làm mẹ".
-Nếu cô muốn chết thì hãy hỏi cha mẹ cô trc đã, cho họ đỡ đau lòng, cô ko nghĩ đến cảm nghĩa của họ ak. Nó quát cô ta.
Cô gái cúi gầm mặt, lúc sau cô ta lí nhí.
-Tôi xin lỗi, tôi biết lỗi rồi, tôi...tôi cảm ơn anh đã cứu tôi.
-Nếu muốn cảm ơn thì phải mời chầu cà phê chứ. Nó giở giọng bỡn cợt.
Lúc này, cô ta ngẩng mặt lên nhìn nó,dò xét từ đầu xuống chân, bỗng ánh mắt của cô ta thay đổi. Đúng rồi! là ánh mắt của sự khinh bỉ,nó dễ dàng nhận ra vì trong tuần qua đã bao người dùng ánh mắt đó dành cho nó. Nó ta đứng dậy chẳng nói j, rút túi quần ra k đặt vào tay nó rồi bỏ đi.
Hài thật, cô nghĩ cái mạng cô đổi ra đc =
tiền ak, mạng ng là vô já đấy,biết ko?
Cầm tiền trên tay, nó lại cười thầm, "hờ hờ!tiền cũng đc".
-Đại ca ơi, cô ta bỏ quên cái j này. Thằng Nghĩa gọi nó, kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ.
-Hở? Cái j thế?
-Là điện thoại, đại ca ơi, xịn vãi. Thằng Nghĩa chìa em ips ra.
"đù, đại ja dữ ha, cắm con này cũng đc tý tiền đấy, hehe".
-Đưa đây tao xem nào.
-Dạ.Thằng Nghĩa đưa cho nó.
Cầm đt nó lướt lướt vài phát.Uầy xịn kinh! Rơi xuống nước vẫn còn dùng đc. Từ cái màn hình đập vào mắt nó là cái ảnh hình nền của một ng con gái, là cô gái vừa nãy."con gái có khác, lúc nào cũng tự sướng đc".
Đút đt vào túi, nó hô cả bọn quay về.
-Ơ thế đại ca ko trả chị vừa nãy ak. Thằng Đại thắc mắc.
-Nhặt được của rơi tạm thời đút túi. Nó phán.
Trên đường về nó suy nghĩ về cô gãi lúc nãy, kể ra thì cô ta cũng xinh đấy, da trắng, tóc mượt đen nháy, đôi môi đỏ chúm chím, ôi sao nó muốn cắn phái cho bõ ghét. Dáng ng cô ấy cũng đc,vòng ko phải là to nhưng bù lại đc cái vòng căng đét...đậm chất tiểu thưa. Cô ta mặc cái áo học sinh bị ướt nên bó vào ôm sát cơ thể, nó thề nó hứa nó đảm bảo là mắt nó nhìn hướng khác rồi, ko thấy cái áo màu đen nổi lên sau áo học sinh mỏng dính đó đâu.
Tạt vào hàng quán mua đồ ăn cho buổi tối với ít bánh cho bé Kẹo và thằng Kiên. Đang ăn thì cái máy đt trong túi nó rung lên, là đt của cô gái đó, "mama đang gọi". Nó nhấc máy.
-wẩy?
-A lô,cho hỏi chiếc đt bạng đag cầm là nhặt đc đúng ko ạ? Đầu dây bên kia hỏi.
-Ờ đúng rồi bạn.
-Ngày mai bạn có thể cho mình xin lại chiếc đt và mời bạn ly càfê để cảm ơn đc ko ạ?
-Ờm,đc.
-Bạn cho mình địa chỉ quán càfê đi,mai mình ra.
Nó quay ra hỏi thằng Kiên.
-Mày biết quán càfê nào gần đây ko?
-Quán abc đường xyz, đại ca. Thằng bé đáp.
-Quán abc đường xyz nha bạn. Nó nói cho đầu dây bên kia cái địa chỉ.
-Ôkê mai h sáng nha, mìm cúp máy đây.
-Ờm bye. Nó đáp.
"Hêhê, xem mai cô có bất ngờ ko nhé".
Sáng hôm sau, nó rửa chân tay mặt mũi thật sạch, chỉnh lại quần áo gọn gàng vì đi càfê mà tuy mình dân bụi thật nhưng cứ sạch đc chỗ nào hay chỗ đó, đỡ bôi nhếch. Đến quá,cô ta đã ngồi ở đó rồi, nó tiến lại.
-Chào. Nó chào cô ta.
Cô ấy ngẩng mặt lên nhìn, s sau mặt cô gái biến đổi sang trạng thái hết sức ngạc nhiên,nhìn chằm chằm vào nó.
-Là...là...bạn hả? Cô gái lắp bắp.
-Gặp nhau lần rồi mà có cần ngạc nhiên thế ko. Nó nở nụ cười jả tạo.
Nó kéo ghế ra ngồi đối diện cô gái và gọi nước.
-Cho mình ly càfê sữa nhá.
Rồi quay qua nhìn cô ấy,mặt cô gái vẫn chưa hết ngạc nhiên, ko ngờ dân bụi cũng biết gọi càfê ak?
Nó đặt lên bàn chiếc điện thoại và tờ k hôm qua.
-Đây,mình trả bạn.
Cô ta nhận lấy đt nhưg tiệt nhiên tờ tiền cô ta ko cầm.
-Thôi cầm lấy tiền đi, tuy mình nghèo mình bụi đời thật nhưng mình cũng có thể diện bạn ak, mình chỉ đòi hỏi bạn mời mình chầu càfê để thay lời cảm ơn thôi chứ ko đòi bạn tiền. Nó nói.
Cô ấy nhìn nó ngạc nhiên tập rồi cúi mặt xuống ly nước của mình.
Phụ vụ mang ly càfê đến nó nhấp ngụm rồi đứng lên.
-Thế nhé chào bạn, mình về trc đây. Nó cười jả tạo lần nữa để chào cô gái rồi bước ra khỏi quán. Hít thật sâu cái, về nào...
Đi đc đoạn, bỗng có ai vỗ nhẹ lên vai nó từ đằng sau, quay lại nhìn hóa ra là cô ta.
-Còn j nữa hả bạn? Nó hỏi.
-Mình còn chưa nói cảm ơn mà. Hì, cảm ơn bạn nha. Cô ấy cười với nó, nụ cười thật đẹp.
-Ừ hi,ko có j đâu. Nó cười lại nhưng jờ là cười thật.
-Cho mình đi chung với đc ko? Cô ấy đề nghị.
-Ôkê, nếu bạn ko ngại.
Cô ko nói j mỉm cười bước đi cùng nó. Trên đườg cô hỏi nó sao nó lại đi bụi, nó kể hoàn cảnh của mình cho cô nghe, ko quên kể về cả bọn trẻ nữa. Cô đề nghị nó cho cô đi gặp lũ trẻ, đồng ý. Nó dẫn cô đến...nó ko ngờ cô lại thân thiện với lũ trẻ như vậy? chả phải cô là tiểu thư sao? cô phải kiêu kì chứ? Nhưng ko cô gần gũi, cười đùa với bọn trẻ nhiều lắm, gần trưa khi ra về nó tạm biệt cô.
-À cho mình hỏi bạn tên j nhỉ? Cô hỏi nó.
-Mình tên V. Nó trả lời.
-Hi,mình là Mai, chúng mình làm bạn nha. Cô cười với nó.
-Ừm, mà bạn đi bộ về à? Nó hỏi.
-Ko, xe mình để ở quán, thôi mình về nha V, tạm biệt. Cô vẫy tay tạm biệt nó.
-Ừm, Mai về cẩn thận. Nó cũng vẫy tay.
Nhìn bóng cô xa dần...nó chợt mỉm cười...nó đã có cô bạn tiểu thư hà thành...nhưng ko kiêu kì...