"Con dở, đừg tưởg có tý nhan sắc mà vênh,ko co ai ra j,ân nhân nó còn đánh thì ko biết bố mẹ nó nó có dám đánh ko nữa". Vừa đi nó vừa rủa thầm cô ta.
Nó cứ đi lang thang như thế mà ko biết đường về chỗ chân cầu, lạc đườg cmnr. HN đườg nhiều,lại vòng vèo hoa hết cả mắt. Nó cảm thấy đói, tấp vô quán bánh mì mua ổ ăn, hình như nó nghiện rồi thì phải cả tuần nay ăn mãi nhưg ko ngán, 'chắc tại bánh mì thủ đô ngon'. Ngồi dưới gốc cây, nó nhẹ nhàng thưởg thức ổ bánh,ngoài đườg tuy nắng nhưg ko thểm giảm đc nhịp sống hối hả ở đây được. Họ sống cho mình,sống cho cả ng thân nữa. Họ có gắng bám trụ ở cái đất thủ đô này mag mình đổi đời, ai mà chả muốn thế. Nó nghĩ ng cần đổi đời bây jờ chính là lũ trẻ.
Cứ ngồi mình như thế là nó lại suy nghĩ về tươg lai,jờ nó ko chỉ nghĩ cho mình nó nữa mà là nghĩ cho "gia đình". Hỏi han ng dân đủ kiểu nó mới mò về đc đến chân cầu, vứa tơi nơi thì bé Kẹo đã chạy ra ôm chân nó:
-Sao anh đi lâu vậy, em tưởg anh bỏ đi rồi chứ..huhu. Bé vừa mếu máo vừa nói.
Nó cúi xuốg bế bé lên ng nó:
-Anh sẽ ko bỏ bé Kẹo của anh đâu,hi.
-Đại ca đã về. Lũ ki đồng thanh.
-Ừ.
-Sao đại ca đi lâu thế? Thằng Nghĩa hỏi.
-Tao bị lạc đường thôi.
-Đại ca ăn j ko để em đi mua? Nghĩa hỏi tiếp.
-Tao ăn rồi, này cầm lấy giữ cho cẩn thận. Nó đưa cho thằng Nghĩa số tiền còn lại.
-Dạ.
Nhờ có số tiền này nên nhóm của nó ko phải chết đói trog mấy ngày. hôm sau, đang ngồi chơi với bé Kẹo thì có lũ tầm chục thằng kéo đến:
-Hê hê! Cuối cùng tao cũng tìm đc mày.Từ khi đến cái đất hà thành này nó hay gây thù thì phải, luôn có ng đến tìm nó, hình như dân ở đây ko thích nó.
...
-Bọn tao tìm mày ngày rồi đấy thằng chó. thằng trog đám đó hét lên.
Nó quay ra nhìn đám đến tìm nó, tầm chục thằng,tay lăm le cây tuýt.
-Quen nhau ko? Nó hỏi.
-Tao ko quen nhưg có thằng quen mày đấy. Tên đó nó xog thì đám đằng sau đẩy người lên phía trc, mình mẩy bầm dập, toàn thâm ướm máu.
"Là thằng đại ca hôm trc nhờ nó đánh người đây mà,sao hắn lại ra nông nỗi này."
-Thế nào quen ko?. Tên kia hỏi lại nó.
-Biết, nhưng làm sao? nó bình thản trả lời.
-Hôm trc nó nhờ mày đánh ng đấy nhớ ko, hôm nay tao đến đây để đập mày...
-Nếu mày chịu xin lỗi,xin tao tha thứ và liếm đế jày của tao thì tao sẽ tha cho mày. thằng ở phía sao đứng lên, chính là trog thằg mà hôm trc nó đánh.
"à hóa ra là vậy, hôm nay rồng rắn kéo nhau để cắn mình".
-Tao ko xin lỗi đấy có sao ko? Nó đứng dậy, làm bộ mặt câng câng nhất có thể
-Sao thì mày ăn shít tao, ae đâu...thôg nó. Thằng đó gào lên, tức thì cả bọn xôg lên.
Nó đẩy bé Kẹo đag nép sau ôm chân nó về phía bọn trẻ.
-Mấy đứa lùi lại, vụ này để anh xử. Cả thảy đứa lùi lại sau nó tầm m.
-Cẩn thận đấy,đại ca. Lũ trẻ nhao nhao lên.
Tên đầu tiên lao đến định đánh vào đầu nó, nó né đc bẻ tay tên đó, chộp cái cái tuýt. Giờ có hàng trog tay rồi nhỉ? Lũ này chỉ là...Rác.
Thật vậy nó cầm tuýt cứ như garen cầm kiếm, gõ Q vào từng thằng .
Gần p,cả lũ nằm la liệt như nô lệ vừa bị chủ nô đánh. Cả lũ rìu nhau đi về, thằng lúc nãy quay đầu lại nói với nó:
-Ta sẽ còn gặp lại nhau.
Chúng đi khỏi, nó mới ngồi bệt xuốg đất vì đau, lúc nãy sơ ý bị ăn phát vào lưng, nó cởi áo ra xem, sờ đằng sau lưng có thể cảm thấy vệt dài."lũ chó cắn đau thật". Bọn trẻ chạy ra hỏi thăm nó.
-Huhu...anh V có đau ko. Bé Kẹo nhìn thấy vết thươg của nó liền oà khóc.
-Anh ko sao đâu kẹo. Nó xoa đầu bé mỉm cười.
-Hu...hu..
-Đừng khóc, khóc thế này anh ko thươg nữa đâu. Nó nở nụ cười thật tươi với bé rồi quay ra bảo thằng Tân:
-Tân, mày đi mua cho anh lọ oxy già với ít bông băng về đây.
-Dạ. Thằng Tân liền chạy đi.
"Mẹ nó! Thời gian sau này sẽ khó sống đây"