Edit: Tiểu Lăng
Beta: Song Linh
Thiệu Thành Hi đi từng bước một tới, trên mặt anh là nét lạnh lùng lạ lẫm chưa từng có.
Một tay cầm lấy tay phải thõng xuống bên người của cô, run rẩy tháo đồng hồ và vòng trên tay cô ra. Không hề có báo động trước, cổ tay khó coi với sẹo ngang sẹo dọc xuất hiện trước mắt anh, cả người Thiệu Thành Hi run lên, theo bản năng buông lỏng tay cô ra. Cái tay mảnh khảnh trắng nõn ấy dường như không thể gắng sức được nữa mà rơi xuống.
Tất cả những âm thanh đều biến mất, Hàng Tiểu Ý đứng nguyên tại đó, cả người lạnh như băng.
Được một lúc, Thiệu Thành Hi nắm chặt lấy cổ tay cô: “Hàng Tiểu Ý, em theo anh ra ngoài.”
Hàng Tiểu Ý bị anh kéo ra ngoài, cha mẹ Hàng định ngăn lại, Hàng Vũ Tề đã kéo họ lại lắc đầu: “Để hai đứa nó tự nói chuyện đi ạ.”
Hàng Vũ Hằng đứng ngây ra chốc lát, đuổi theo.
Đêm trên sân bóng gió say, ánh đèn mờ chiếu lên hoa cỏ tươi tốt mang đến một không khí tĩnh lặng.
Mấy cậu bé vừa chơi bóng xong, cười nói đi ra ngoài, mang đến sức sống của tuổi trẻ, tạo ra sự tương phản mãnh liệt với nỗi chán chường lúc này của Hàng Tiểu Ý.
Thiệu Thành Hi dừng chân lại, xoay người, nắm tay cô lên, cố nén cơn giận của mình: “Hàng Tiểu Ý, em nói đi, chuyện gì đã xảy ra?”
Hàng Tiểu Ý nhìn ánh mắt thương tiếc của anh, cắn môi dưới: “Vô ý bị vỏ rượu cứa thôi.” Nhẹ nhàng thuật lại chuyện lúc ấy, cuối cùng anh cũng biết, dưới tình huống hai người đã được tất cả chúc phúc.
Cả người Thiệu Thành Hi run lên, siết chặt tay cô, sắc mặt Hàng Tiểu Ý trắng bệch.
Dường như đã qua thật lâu, lại chỉ như một cái chớp mắt, Thiệu Thành Hi đã tìm lại được giọng nói của mình: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“... Hai năm trước.” Hàng Tiểu Ý cúi đầu, nhẹ giọng.
Như một tiếng sét vang lên bên tai, Thiệu Thành Hi cảm thấy người mình như đang chìm xuống đáy nước, ngay cả hô hấp cũng không thể. Siết chặt tay cô hơn, trên mu bàn tay lộ ra gân xanh; ánh mắt nhìn cô mang theo nỗi bi ai mà cô không thể hiểu nổi. Lòng Hàng Tiểu Ý đau như bị dao cứa.
“Tiểu Tiểu, Hàng Tiểu Ý, tay gì, tay…” Hàng Vũ Hằng đã chạy tới, lập tức kéo lấy tay Hàng Tiểu Ý: “Đây rồi… Á…” Mặt Hàng Vũ Hằng đã trúng một đấm tàn nhẫn của Thiệu Thành Hi.
Bụm lấy mắt, Hàng Vũ Hằng nổi nóng: “Thiệu Thành Hi, cậu bệnh à.”
Đôi mắt đỏ sậm của Thiệu Thành Hi hung hăng trừng anh: “Hàng Vũ Hằng, vì sao không nói cho tôi? Vì sao không nói cho tôi về tay của cô ấy, tôi với cậu làm anh em nhiều năm như vậy, vì sao lại gạt tôi, vì sao không nói cho tôi chứ?” Thiệu Thành Hi nói, lại đưa tay đấm một quả vào bụng anh ta.
Hàng Vũ Hằng sững sờ ba giây, trở tay, một đấm tung vào khóe miệng anh: “Thiệu Thành Hi, mi thì đại CMN gia rồi, CMN không nói này, CMN lừa gạt này, đi CMN tìm ai đi…”
Chỉ trong chốc lát, hai người đã quay qua đánh nhau túi bụi trong đêm, dùng nắm đấm để kể lại bi thương và đau khổ trong lòng mình.
Hàng Tiểu Ý rất muốn tiến lên ngăn cản, nhưng hai người lại đánh nhau quá kịch liệt, cô hoàn toàn không thể đến gần nổi. Vết thương trên cánh tay Thiệu Thành Hi đã thấm ra vết máu, quần áo của hai người đều rách bươm, trên người trên mặt đều chảy máu, nhưng vẫn không hề có ý định dừng lại.
“Anh ba, Thành Hi, hai người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…” Hàng Tiểu Ý sốt ruột đến mức lệ rơi không ngừng, nghẹn ngào: “Thành Hi, anh ba nhỏ, em biết sai rồi, hai người đừng đánh nữa…”
Không ai để ý đến cô, cả sân bóng rổ đều là giọng gầm khàn khàn của hai người: “Vì sao lại gạt tôi, vì sao lại gạt tôi…”
“Thiệu Thành Hi, mi điên rồi sao, CMN chứ, nếu tôi biết thì tôi đã nói cho cậu lâu rồi…”
Hàng Tiểu Ý bất lực, ôm đầu gối ngồi xổm ở một bên khóc thút thít.
“Cậu là anh trai cô ấy, tại sao cậu lại không biết, cô ấy là em gái của cậu, lúc cô ấy bị thương thì cậu ở đâu, ở đâu hả?”
“CMN, cậu còn là người đàn ông của con bé kia, lúc nó bị thương thì cậu ở đâu hả?”
Lời của Hàng Vũ Hằng như một cái búa tạ nện vào Thiệu Thành Hi không sức phản kháng, cả người nhoáng cái đã xụi lơ, ngã xuống nền xi măng, thở hổn hển. Hàng Vũ Hằng quỳ gối trên người anh, tay trái vung mạnh một đấm vào khóe môi anh. Máu từ khóe môi rơi xuống đất, Hàng Vũ Hằng quỳ bên cạnh anh thở phì phò.
Hàng Vũ Tề chạy tới, thấy Hàng Tiểu Ý đang ngồi xổm ở đó khóc, vội vàng kéo cô dậy: “Làm sao vậy, chuyện gì đây?”
Hàng Tiểu Ý khóc đến không nói được, chỉ biết lắc đầu, Hàng Vũ Tề nhíu mày, đi qua, vỗ lên người Hàng Vũ Hằng: “Thằng ba…”
Còn chưa nói xong, Hàng Vũ Hằng đã đứng lên tung một đấm vào mặt anh, quát ầm lên: “Hàng Vũ Tề, anh cũng gạt em phải không, cả nhà đều biết, chỉ có em không biết, mà cũng chỉ có mỗi em không biết! Đó là em gái của em, lúc con bé chịu khổ, cả nhà đều giấu mỗi mình em, vì sao, vì sao chứ?”
Hàng Vũ Tề bị anh đánh lảo đảo, quệt quệt chỗ đau bên khóe miệng, lại nhìn Thiệu Thành Hi đang nằm trên đất, nhẹ nhàng nói: “Không phải cố ý gạt em, là vì chỉ cần em biết, thì không giấu nổi Thành Hi.”
Hàng Vũ Hằng ngẩn ra, rồi lại bật cười: “Ha ha, ha ha, quả là anh hai tốt của tôi, quả là em gái tốt của tôi, CMN do tôi chọc phải ai đây…” Hàng Vũ Hằng đi đến trước mặt Hàng Tiểu Ý, túm cổ tay cô lên: “Đây là lý do vì sao em đột nhiên trở nên thông minh, dùng được tay trái? Đây chính là lý do, anh là một kẻ ngu, ở cùng một nhà với em, vậy mà em gái gặp phải chuyện lớn như vậy cũng không biết! CMN chứ, anh quả là kẻ ngu mà, một kẻ ngu từ đầu đến cuối, lúc em đang chịu tội vẫn còn ở đó cười như CMN điên, Hàng Tiểu Ý, em quá ác độc…”
“Anh ba, không phải, anh ba…” Hàng Tiểu Ý lắc đầu không ngừng, nước mắt liên tục rơi xuống.
“Trong lòng em Thiệu Thành Hi quan trọng như thế, vì giấu cậu ta, ngay cả anh cũng bị giấu, tốt, tốt…” Hàng Vũ Hằng bỏ tay Hàng Tiểu Ý xuống, rời khỏi sân bóng rổ.
Hàng Tiểu Ý nhào vào lòng Hàng Vũ Tề khóc đến nghẹt thở, Hàng Vũ Tề xoa đầu cô: “Không sao đâu, Tiểu Tiểu, em cũng biết tính Vũ Hằng mà, chờ nó hết giận, em lại dỗ nó nữa thì không sao hết.”
Thiệu Thành Hi đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, lau vết máu trên mặt, nhìn chằm chằm Hàng Tiểu Ý, đi từng bước tới. Hàng Vũ Tề buông Hàng Tiểu Ý ra, khẽ nói: “Cố mà nói chuyện cho tốt.”
Hàng Tiểu Ý vươn tay đỡ anh, lại bị Thiệu Thành hi né đi. Đáy lòng Hàng Tiểu Ý lạnh lẽo, ngây người đứng nguyên đó.
Thiệu Thành Hi nắm tay cô lên, ngón cái cọ nhẹ vào cổ tay cô, trên làn da trắng nõn hiện lên một vết máu đỏ tươi.
“Đau không? Lúc đó rất đau phải không?” Giọng Thiệu Thành Hi trầm thấp, mang theo cái khàn khàn sau khi hét to quá mức.
Hàng Tiểu Ý không biết anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy anh như vậy khiến cô hơi sợ, không khỏi vươn tay sờ vào mặt anh: “Thành Hi…”
Thiệu Thành Hi ngước mắt nhìn cô, cười trầm thấp, mang nỗi đắng chát: “Chúng ta ở cùng nhau lâu như thế, vậy mà anh không hề phát hiện tay em có gì không ổn…”
“Không phải, tay em đã hồi phục ổn rồi, chỉ cần không dùng sức quá mức thì cũng không khác gì bình thường cả, Thành Hi, thật sự đã tốt rồi mà…” Nước mắt Hàng Tiểu Ý lại không nhịn được mà rơi xuống, Thiệu Thành Hi như vậy khiến cô cảm thấy đau lòng.
Thiệu Thành Hi buông tay cô ra, lùi ra sau một bước, trong mắt mang theo xa cách: “Cho nên, lúc đó chia tay là vì tay bị thương?”
Hàng Tiểu Ý cắn chặt môi, nhẹ nhàng nói: “Vâng.”
Thiệu Thành Hi hít một hơi thật sâu: “Tôi thật CMN khờ ha, Hàng Tiểu Ý, tôi trong mắt em có phải là một kẻ vô cùng đần hay không hả? Em còn chuyện gì gạt tôi, không nói cho tôi đây chứ? Không bằng nói hết một lần đi, bớt khiến tôi phải đoán đi đoán lại, hoảng tới hoảng lui.”
“Đã hết rồi, hết rồi, Thành Hi, đã hết rồi…” Hàng Tiểu Ý nghẹn ngào, lắc đầu liên tục.
“Vậy sao?” Thiệu Thành Hi cười tự giễu: “Hàng Tiểu Ý, vậy mà tôi không tin được lời em nói, phải làm sao đây?”
“Vì gạt tôi, ngay cả Hàng Vũ Hằng cũng giấu, có phải em muốn nói đây là vì yêu tôi không hả?”
“Hàng Tiểu Ý, đây không phải là yêu, đây là ích kỷ, em là một kẻ ích kỷ. Nói hay là tốt cho tôi, nhưng em có nghĩ tới áy náy và đau lòng của tôi sau khi biết hay không hả?” Bi thương trong mắt anh khiến Hàng Tiểu Ý hoảng sợ.
“Thành Hi, không phải, em hối hận rồi, vừa nói chia tay với anh xong em đã hối hận rồi. Thành Hi, em hối hận rồi…” Hàng Tiểu ý vừa khóc vừa ôm lấy anh. Thiệu Thành Hi vẫn không nhúc nhích, để mặc cô ôm, giọng nói lạnh lùng không chút nhiệt độ: “Hàng Tiểu Ý, nếu giờ tôi vẫn chưa quay về tìm em, có phải cả đời này chúng ta cũng không còn cơ hội nào nữa không hả? Em sẽ tìm một người bạn trai khác, cùng gã ta kết hôn sinh con, sau đó quên mất tôi phải không?”
“Không, không…” Hàng Tiểu Ý điên cuồng lắc đầu, nước mắt nước mũi đều chảy hết xuống: “Không phải, Thành Hi, thật ra em đã định đi tìm anh, em thật sự đã định đi tìm anh…” Hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm, không ngày nào không nhớ tới anh. Thời gian trôi đi, những cái tự tôn tự ti gì kia đều ầm ầm sụp đổ trước nỗi nhớ. Tàn tật rồi không xứng gì kia cũng chẳng bằng một nụ cười của anh, nên cô thật sự định đi tìm anh, nhưng lúc này anh đã trở về.
“Ha ha…” Thiệu Thành Hi nở nụ cười, đẩy cô ra, hạ mắt nhìn cô: “Hàng Tiểu Ý, em cảm thấy tôi sẽ tin em lần nữa sao? Lòng tin của tôi với em đã cạn sạch rồi! Tìm tôi? Em định đi đâu tìm tôi? Chờ tôi kết hôn sinh con với người khác rồi mới tìm tôi sao?”
“Hàng Tiểu Ý, hai năm trước em đã quyết định không quan tâm đến tôi nữa, giờ là do tôi không biết tự trọng, mới vội vàng muốn đi tìm em. Hàng Tiểu Ý, tôi mệt lắm rồi, chúng ta hãy trở lại lúc chia tay hai năm trước đi, vậy sẽ không dính dáng gì nữa.”
Đến cuối, Thiệu Thành Hi chỉ liếc cô một cái, sau đó không hề lưu tình, xoay người rời đi.
Hàng Tiểu Ý nhìn bóng lưng lảo đảo của anh, nước mắt chảy xuống từ khóe mi.
Hàng Vũ Tề đi tới, ôm cô vào lòng, khe khẽ an ủi. Hàng Tiểu Ý gào khóc trong lòng anh.
Trong quán bar, Tần Vũ mỗi tay dìu một con quỷ say vào trong phòng, vừa dìu vừa mắng: “Cha bố nó, hai người là kẻ thù của tôi đúng không, uống say như vậy.”
Ném Thiệu Thành Hi lên giường, Tần Vũ dắt Hàng Vũ Hằng ra ngoài, đang định dẫn anh ta tới một phòng khác thì Hàng Vũ Hằng lại nhào lên giường cắm rễ không đi: “Tôi muốn ngủ cùng giường với Thành Hi, tôi muốn an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu ta, tối nay chúng ta đều là Thiệu Thành Hi…”
Tần Vũ liều mạng kéo anh ra, Hàng Vũ Hằng lại vẫn không nhúc nhích. Tần Vũ lả bên giường, nghỉ một lúc, ngẩng đầu lên thì thấy Hàng Vũ Hằng đã đạp hết quần áo ra, nằm đó ngáy o… o… rồi.
Tần Vũ nghĩ một lát, Thiệu Thành Hi không thích người khác ngủ cùng với anh, nên vẫn chuyển Thiệu Thành Hi đi. Vất vả dựng Thiệu Thành Hi dậy, lại không còn sức dìu anh ta ra, đành phải đỡ anh ta lên ghế sa lon, để anh ta ngủ đó nguyên đêm.
Xong chuyện, Tần Vũ hoàn toàn mệt đứ đừ đừ. Nằm một chốc trên mặt thảm, gọi điện cho thư ký mang thuốc tới, bôi thuốc cho hai người xong, lại băng bó vết thương của Thiệu Thành Hi rồi mới tắt đèn, ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Trong bóng tối, Thiệu Thành Hi mở to mắt, cầm điện thoại lên mạng tìm đọc thông tin về đứt gân và thần kinh cổ tay. Sau một lúc lâu, để điện thoại xuống, nằm ngửa trên sa lon, một tay che lên mắt, nước mắt chảy xuống từ khóe mi. Vết thương như vậy phải đau đến mức nào, vậy mà lúc đấy anh không ở đó, không ở đó...
Lúc đấy anh ở đâu? Anh đang ở trong bar mà oán giận cô chia tay với anh, anh nghĩ nếu muốn chia tay thì chia tay đi, anh sẽ tuyệt đối không cúi đầu, tuyệt đối không thỏa hiệp.
Hai người kiêu ngạo nên phải đổi lấy kết quả hai năm không gặp nhau và nỗi đau khổ sau khi biết sự thật ư?