Nửa đêm tỉnh dậy, Phương Mạn Luân cũng không có việc gì.
Tống Thanh ngược lại ngủ trên sa pha rất ngon.
Có khả năng do ban ngày quá mệt, buổi tối vừa nằm xuống gối đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Khi Tống Thanh mở mắt ra, mặt trời đã lên đến đỉnh rồi.
Tống Thanh lẩm bẩm ngồi dậy, lúc này mới nghĩ đến bản thân tối qua tại sao đến đây.
Tống Thanh vừa bò dậy, đã nhìn thấy Phương Mạn Luân quần áo gọn gàng đi từ bên ngoài vào.Tống Thanh đột ngột ngại ngùng đứng dậy, gãi gãi phần ngọn tóc trên đầu: “Thật xin lỗi nhé, tối qua tôi ngủ say quá.”
Con mắt Phương Mạn Luân khó chịu: “Không sao, tối hôm qua tôi ngủ rất tốt, không làm phiền em nữa.”
Tống Thanh nói: “Anh không sao nữa vậy hôm nay tôi sẽ về.”
“Đợi đã.”Phương Mạn Luân đột nhiên gọi Tống Thanh.
Phương Mạn Luân vẫy vẫy ngón tay, người đằng sau tiến lên phía trước một bước, cầm một chiếc hộp đi đến.Tống Thanh ngạc nhiên nhìn Phương Mạn Luân, ánh mắt không khỏi ngỡ ngàng.
“Đây là món quà tặng em để cám ơn. Nếu như không phải tối qua em đưa tôi về, sợ rằng tôi lại phải nằm viện nữa rồi.” Ánh mắt Phương Mạn Luân kèm theo nét cười nói: “Tối qua ở chỗ thầy, thấy em thích Chu Quang Tiềm, vừa đúng lúc anh có thu thập một số tác phẩm của Chu Quang Tiềm. Anh sẽ tặng nó cho em.”
Tống Thanh há hốc miệng.
Món quà này bản thân không có cách nào từ chối!
Bất kỳ người học nghệ thuật nào, không ai không biết Chu Quang Tiềm. Không ai không rõ về công lao to lớn của thầy Chu Quang Tiềm.
Tống Thanh thật không thể từ chối món quà này!
Người giúp việc đưa chiếc hộp cho Tống Thanh, ánh mắt cô rơi trên chiếc hộp, từ đáy lòng cám ơn Phương Mạn Luân: “Thật sự rất cám ơn! Tôi không biết nói thế nào hơn. Thực ra, tôi không có công lao to lớn gì.
“Được rồi, cho em thì em cầm đi. Anh nói đáng được là đáng được.” Phương Mạn Luân nói với nụ cười tươi: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, cùng nhau đi ăn sáng?”
Tống Thanh cắn môi, cuối cùng chiếc hộp cùng cầm về, một nét yêu không thể rời lấy lòng Phương Mạn Luân.
Ăn xong bữa sáng, Tống Thanh cuối cùng đã lái xe về trang viên Cảnh Hòa.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Hà Nhật Dương ngồi ở đó, bất động.
Tống Thanh nghĩ đến tối qua gọi điện không nói hết câu, trong lòng cảm thấy có lỗi.
“Nhật Dương...” Tống Thanh vừa mở lời, chưa đợi cô nói tiếp, Hà Nhật Dương đột nhiên lao tới kéo Tống Thanh vào lòng, mặt cô áp sát trên ngực anh.
Tống Thanh nghe thấy nhịp tim đập của Hà Nhật Dương, cả người của Tống Thanh như mê mẩn.
Thế này... sao vậy?
Hà Nhật Dương thế này là ghìm cho Tống Thanh không thể hít thở mà.
“Hà Nhật Dương?” Tống Thanh cẩn trọng mở lời nói: “Xin lỗi, hôm qua điện thoại của em hôm qua rơi xuống nước, cho nên em...”
“Xuỵt.” Hà Nhật Dương vùi đầu vào mái tóc Tống Thanh, tham lam hít thở mùi vị của cô: “Đừng nói chuyện.”
Tống Thanh càng không biết cách xoay sở.
Và cứ thế ôm rất lâu rất lâu. Khi sức lực của cô sắp không thể trụ nổi, Hà Nhật Dương cuối cùng cũng thả lỏng người Tống Thanh.
Ngón tay dài lướt nhẹ qua má Tống Thanh, con mắt ẩn hồng: “có phải ngày xưa e có đi qua Tây Nam Tùng Lâm?”
Tống Thanh chớp chớp mắt, khuôn mặt ngỡ ngàng: “Đúng vậy. Khi ấy là lúc còn rất nhỏ đã đi. Sau khi cha qua đời đã đến tỉnh H.”
Tim của Hà Nhật Dương càng ngày càng đập nhanh: “Vậy khi nhỏ có phải em vẫn còn nhớ, em đã từng cứu một người?”
Trong đáy mắt Tống Thanh lóe lên một dấu vết nghi ngờ: “Sao anh biết?”
Khoang mắt của Hà Nhật Dương đột nhiên đỏ, một làn sương phủ kín đồng tử mắt anh: “Vậy có phải em đã băng đầy băng vết thương lên người ấy?”
Tống Thanh càng thêm kinh ngạc: “Uhm? Việc này làm sao mà anh biết được vậy?”
“Còn sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Hà Nhật Dương đè nén trái tim đang xao động, ngón tay tham lam lướt qua bờ môi của Tống Thanh.
Đây là thiên thần nhỏ của anh!
Vậy mà anh... suýt chút nữa là lỡ mất!
“Sau đó? Em và anh bạn đó giao ước em sẽ cho anh ấy biết em là ai, nhưng... Em và anh ấy sau đó phân chia, mẹ kế của em tái hôn, em và anh trai cùng bị mang đi. Em bây giờ vẫn nợ anh bạn đó một lời giải thích.” Tống Thanh trả lời: “Nhiều năm như vậy, anh bạn ấy cũng không biết đi đâu rồi. Có lẽ là mỗi người một nơi rồi? Việc này đều là chuyện của 18 năm về trước rồi. Sao anh biết được vậy?”
“Tại sao em không quay về tìm anh ta?” Hà Nhật Dương ép góc con ngươi, ánh sáng lưu thông.
“Tìm thế nào? Khi đó e cùng cha đi nghỉ dưỡng ở biệt thự. Sau đó mẹ kế tái giá, biệt thự đó đều bán đi rồi.” Tống Thanh không ngừng trả lời: “Hơn nữa ở đó cách tỉnh H hàng ngàn cây số, làm sao có thể đi tìm? Nói nữa thì làm thế nào anh biết được chuyện này?”
“Không có gì.” Hà Nhật Dương dịu dàng gãi gãi chỏm đầu Tống Thanh: “Thanh Thanh...”
“Uhm?” Tống Thanh khuôn mặt ngỡ ngàng.
“Anh hứa với em, cả đời này anh sẽ đối tốt với em.” Hà Nhật Dương nghiêm túc nói với Tống Thanh: “Anh sẽ thay bố em bảo vệ em!”
Thâm Thất khuôn mặt mơ màng, gãi gãi tai: “A...”
Anh ấy rút cuộc là đang nói gì?
“Nói ra thì, Hà Nhật Dương, anh cả tối qua không ngủ?” Tống Thanh bây giờ mới phát hiện quần áo trên người Hà Nhật Dương là của ngày hôm qua. Anh ấy căn bản không vào phòng ngủ?
“Anh đang đợi em về nhà, ngủ cùng anh.” Hà Nhật Dương trả lời một cách hùng hồn.
Tống Thanh mắt ngơ ngác một lúc: “Hả?”
“Em vừa nói làm anh cảm thấy hơi buồn ngủ. Đi, về phòng nghỉ thôi.” Nói xong câu này, Hà Nhật Dương hài lòng kéo tay Tống Thanh hướng đi lên lầu.
Tống Thanh lo sợ bất an nhìn bóng dáng thanh tú mạnh mẽ của Hà Nhật Dương, trong lòng có nhiều loại tội lỗi.
Không biết tại vì sao, luôn cảm thấy Hà Nhật Dương không đúng.
Rất không đúng!
Cảm thấy vẻ nhiệt tình của anh ấy hơi quá đáng!
Bản thân tối qua không về nhà, anh ấy cũng không giận, trái lại còn rất vui?
Cái này là thế quái gì vậy?
Lẽ nào anh ấy không để ý mình?
Nhưng nếu anh ấy không để ý, tại sao anh lại nói với mình, sẽ thay cha chăm sóc cho mình?
Điều này nói về mặt logic thật không thông mà.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh, bây giờ hỏi có lẽ không hỏi được gì.
Thôi đi, khi nào có cơ hội thì hỏi vậy.
Không bị mắng đã là việc tốt rồi.
Hà Nhật Dương kéo Tống Thanh về phòng, thực sự là chỉ ôm Tống Thanh chìm vào giấc ngủ rồi.
Tống Thanh mở to mắt, cô hoàn toàn không buồn ngủ.
Xoay đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Anh chàng này khi ngủ nhìn rất đẹp trai.
Chính lúc này, điện thoại của Hà Nhật Dương kêu lên 1 tiếng, một dòng tin nhắn hiện đến.
Tống Thanh không cần mở khóa điện thoại cũng đã nhìn thấy nội dung dòng tin nhắn.
“Anh Nhật Dương, em đã liên hệ với cha rồi. Cha nói nếu anh đi gặp ông, ông lúc nào cũng có thời gian. Anh Nhật Dương, chúng ta lúc nào có thể đến nhà em? Ngại quá cơ.”
Tống Thanh bỗng nhiên toàn thân cứng đơ.
Cái gì?
Hà Nhật Dương muốn đến nhà Lâm Khê ra mắt bố mẹ?
Sao có thể...
Nếu như, nếu như Hà Nhật Dương cùng Lâm Khê về ra mắt bố mẹ, vậy bản thân cô là gì?
Anh ta vừa nói sẽ chăm sóc cô, lại coi là gì?
Anh ta chỉ là trách nhiệm của người chồng chăm sóc cô, còn tình yêu của anh ta thì dành cho Lâm Khê?
Hà Nhật Dương, anh đối với em như vậy thật sự công bằng sao?
Em đúng là không nên mong đợi vào tình yêu đúng không?
Em làm sao xứng có được tình yêu của anh mãi mãi?
Anh là hoàng đế ở trên cao.
Em là hạt bụi, người thường thấp kém.
Anh giúp e đưa anh trai sang Đức chữa trị, em rất biết ơn, phải biết thỏa mãn.
Sao có thể tham vọng tình yêu của anh?
Em sai rồi.
Em thật là quá tham lam rồi.
Tống Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt, nhẹ nhàng bỏ cánh tay của Hạ Nhất Ninh ra, từ từ xuống giường. Quay đầu nhìn Hạ Nhất Ninh đang ngủ, mí mắt buông nhẹ, anh ấy rất gần nhưng lại ở rất xa.
Tống Thanh quay người rời khỏi phòng đi ra bên ngoài.
Quản gia nhìn thấy Tống Thanh lập tức đứng nghiêm hành lễ.
“Mợ hai có gì dặn dò?” Quản gia cung kính hỏi.
Tống Thanh lắc đầu: “Tôi không có gì, tôi chỉ đi bộ, Hà Nhật Dương vẫn đang ngủ đừng làm phiền anh ấy.”
“Vâng.” Quản gia nhẹ nhàng rời đi.
Tống Thanh đi theo con đường nhỏ của trang viên Cảnh Hòa.
Trên đường đi người giúp việc và người làm công nhìn thấy Tống Thanh đều dừng công việc buông tay xuống chào hỏi Tống Thanh.
Tống Thanh kéo chặt áo khoác gật đầu chào mọi người.
Con đường bị che khuất bởi bóng cây bên cạnh nó, gió thổi buổi sáng làm tinh thần người ta thoải mái.
Đi được khoảng mười mấy phút, một chiếc xe BMW từ xa lái tới.
Tống Thanh đột nhiên đứng yên.
Vị trí trang viên Cảnh Hòa ở mạn ngoài, ở đây rất ít người đến, đến đây đều là hướng đến trang viên Cảnh Hòa.
Vậy thì người đến lần này là ai?
Tống Thanh đợi một lát, chiếc xe BMW bỗng nhiên dừng lại trước mặt Tống Thanh, không hề tiếp tục đi tiếp.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra dung mạo của Lâm Khê.
“Là cô.” Tống Thanh không nói nên lời nhìn cô ta: “Cô lại muốn gì nữa?”
Tối qua nếu không phải là cô ta, bản thân đã không phải bối rối?
Làm thế nào có thể phá hủy điện thoại, đến nỗi không thể bắt máy cũng không thể gọi đi?
“Là tôi. Tôi muốn gì thì phải hỏi cô rồi.” Lâm khê trực tiếp mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, trên cao nhìn xuống Tống Thanh: “Xem ra bài học cô nhận được vẫn chưa đủ, hôm nay vẫn chưa cút đi.”
Tống Thanh không nói lời nào nhìn Lâm Khê.
“Đúng rồi, nói cho cô biết một chuyện.” Lâm Khê đắc ý vuốt nếp nhăn không hề có trên quần áo, khuôn mặt đắc ý nhìn Tống Thanh nói: “Anh Nhật Dương đã đồng ý cùng tôi về nhà gặp bố mẹ rồi. Gặp bố mẹ có ý gì thì chắc cô biết rồi đấy?”
Tim Tống Thanh bỗng nhiên đau, sắc mặt hơi tái.
“Anh Nhật Dương lập tức sẽ ly hôn với cô! Tống Thanh, tôi sớm đã cảnh cáo cô rồi. Tôi đã cho cô cơ hội rời đi! Cô không nghe, phải dùng điệu bộ khó coi để đuổi cô khỏi cửa! Hahahaha...”Lâm khê bịt mồm cười tự mãn: “Cô đoán xem, anh Nhật Dương cùng tôi về nhà, sẽ mang quà gì cho tôi đây? Ai ya, thật đúng là! Nghe nói khi thím được gả cho anh Nhật Dương đến một chiếc nhẫn cũng không có! Aaaaa...”
Sắc mặt Tống Thanh lúc xanh lúc tái.
Cô thực sự không thể nói được gì.
Khi cô kết hôn với Nhật Dương vẫn còn nhầm tưởng chồng mình là Hà Nhật Khang.
Cô thực sự không có nhẫn kết hôn.
Đến hôn lễ cô cũng một mình đi hết lễ đường, lấy đâu ra trao nhẫn?
“Cô xem, nhẫn trên tay tôi có đẹp không?” Lâm Khê ngoảnh về phía Tống Thanh đưa ngón tay ra khoe khoang.
Móng tay được làm công phu đang lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời.
Ngón giữa tay trái đeo chiếc nhẫn đính đá hồng ngọc, đỏ tinh tế.
Tống Thanh di chuyển hướng nhìn: “Vậy chúc mừng cô.”
Truyện convert hay : Vô Thượng Chinh Phục Hệ Thống