“Cô nên chúc mừng tôi!” Lâm Khê thu ngón tay về, nét tà khí nhìn Tống Thanh: “Đến lúc đó tôi sẽ nói với anh Nhật Dương, để anh ấy đền bù cho cô vài trăm triệu. Sau đó cầm lấy số tiền này đi khỏi Nhà họ Hà, rời khỏi trang viên Cảnh Hòa!”
Lâm Khê nói hết câu, ngón tay tàn độc đâm vào vai Tống Thanh.
Tống Thanh không có phòng bị đột nhiên bị Lâm Khê động tay, bị cô ta đẩy một cái lảo đảo.
“Tôi mới là nữ chủ nhân nơi này. Đừng ai nghĩ rằng sẽ cướp được vị trí của tôi!” Lâm Khê dương dương tự đắc nhìn Tống Thanh: “Cho dù là Phương Khanh Hân thì làm được gì? Người cuối cùng cười cũng vẫn là tôi! Bây giờ Phương Khanh Hân đã đi Mĩ, cô vẫn ngoan cố ở lại làm gì? Mau cút đi! Nếu hôm nay cô biến đi, có lẽ tôi sẽ thưởng thêm cho cô một chút. Đừng không biết điều!”
Tống Thanh kéo chặt áo, làm một cử chỉ xin mời: “Được, vậy thì xin mời vào, để Hà Nhật Dương mang đơn ly hôn ra!Chỉ cần anh ấy ký, tôi lập tức ra đi!”
“Không nhìn thấy Hoàng Hà không thấy chết, không thấy quan tài không đổ lệ!” Ánh mắt Lâm Khê hung dữ nhìn Tống Thanh: “Lát nữa tôi sẽ cho cô tâm phục khẩu phục!”
Lâm Khê quay người lên xe, tàn nhẫn sập cửa xe, vặn ga phóng đi.
Tống Thanh đứng yên tại chỗ, kích động rất lâu.
Mặc kệ, đi một bước tính một bước vậy.
Nếu như Hà Nhật Dương đối với cô thật sự chỉ là trách nhiệm, không hề có bất cứ tình cảm gì. Vậy khi thời gian đã đến, đường ai nấy đi.
Bản thân nhân khoảng thời gian anh trai đang chữa trị, nắm bắt thời gian để học hỏi thầy.
Cho dù tương lai sẽ cách xa Hà Nhật Dương, bản thân cũng có kỹ năng phát triển.
Nói không thoải mái là giả.
Nhưng bản thân vẫn còn anh trai, cô không có tư cách cãi lý.
Lâm Khê lái xe chưa đi bao xa, lập tức bị người cho dừng lại.
Vệ sĩ nhìn Lâm Khê, mặt không biểu sắc nói: “Cô Lâm phiền cô về cho, tổng giám đốc không có nhà.”
“Sao có thể?” Lâm Khê trừng mắt, chỉ vào vệ sĩ nói: “Tôi cảnh cáo anh, tôi ngay lập tức sẽ là nữ chủ nhân của trang viên Cảnh Hòa, anh dám đắc tội tôi? Có phải anh không muốn làm nữa phải không?”
Vệ sĩ nhẫn nại trả lời: “Bất kể Cô Lâm sau này là ai, tổng giám đốc tại thời điểm này đều không có nhà.”
Lâm Khê tức đến nhảy xuống xe, phóng thẳng đến trước mặt vệ sĩ, giơ tay lên muốn cho vệ sĩ một cái tát! Vệ sĩ đưa tay ra một tay nắm lấy cổ tay Lâm Khê, giọng nói tĩnh mịch: “Lâm tiêu thư, xin hãy tự trọng.”
“Anh dám cản tôi?” Khuôn mặt Lâm Khê khó tin, vùng vẫy mấy lần, lần này cổ tay mới thoát được, hai mắt mở to, khẩu khí quái gở ép người: “Anh nhớ lấy tôi! Đợi ngày tôi trở thành mợ hai của Nhà họ Hà tôi sẽ cho anh biến khỏi đây!"
“Vậy thì đợi Cô Lâm trở thành bà hai của Nhà họ Hà rồi hãy nói.” Vệ sĩ không hề động đậy: “Xin hãy về đi.”
“Tôi không đi!” Lâm khê quay người muốn xông vào bên trong, nhìn thấy vệ sĩ đến, lập tức dùng túi bảo vệ ngực mình: “Anh còn dám đến gần, tôi sẽ kêu lên! Tôi chính là người phụ nữ Hà Nhật Dương tìm mười tám năm, anh dám vô lễ với tôi, vậy thì việc đuổi đi không đơn giản nữa đâu! Anh ấy sẽ cho anh không còn bộ xương tồn tại!”
Tống Thanh vừa đi đến đã nghe thấy Lâm Khê và vệ sĩ tranh luận.
Tống Thanh không buồn phản ứng với Lâm Khê, tránh xa ra đi hướng về phía trước.
“Đợi đã! Tại sao cô ta có thể đi vào! Cô ta ngay lập tức sẽ ly hôn với Hà Nhật Dương rồi, một người phụ nữ bị bỏ rơi, anh sao không ngăn cô ta?” Lâm Khê chỉ về phía Tống Thanh xông đến chỗ vệ sĩ gào ầm lên: “Anh có khả năng thì ngăn cô ta!”
Vệ sĩ nhìn Lâm Khê, nhìn cô ta với ánh mắt như kiểu não cô có vấn đề thì nên đi xem bác sĩ để nhìn cô ta.
“Cô ấy bây giờ là mợ hai hợp pháp của Nhà họ Hà, nữ chủ nhân hợp pháp của trang viên Cảnh Hòa, tôi làm gì phải ngăn cô ấy?” Vệ sinh không khách khí đáp trả: “Cô muốn đuổi người ta đi cũng phải hỏi ý kiến chủ nhân chứ? Cô Lâm, cô biết bệnh viện số 8 ở đâu không?”
“Hả? Cái gì?” Lâm Khê trong đầu mờ mịt nhìn vệ sĩ.
Vệ sĩ nghiêm túc trả lời: “Đây là bệnh viện thần kinh tốt nhất ở tỉnh H! Nếu cô không biết đi như thế nào, tôi có thể cho cô bản đồ. Mời cô đi, mạn phép.”
Lâm Khê nghe thấy câu này của vệ sĩ suýt chút nữa thì tức chết rồi.
Một tên vệ sĩ nhỏ nhặt mà lại dám làm nhục cô?
Thực là muốn chết mà!
Lâm Khê tức đến toàn thân run cầm cập.
“Được, được, được! Anh chờ tôi! Chờ tôi!” Lâm Khê bực tức quay người lên xe, run tới mức suýt chút nữa chìa khóa cũng không mở được.
Tống Thanh tránh ra xa, cho nên không nghe rõ Lâm Khê và vệ sĩ tranh cãi cái gì.
Vừa vào cửa, nữ giúp việc đã bưng một đĩa trái cây tươi ngon vừa hái, nụ cười chan chứa đến mời: “Mợ hai, cái này được đưa đến từ nhà lớn bên kia. Thiếu gia nói mời cô nếm thử.”
Tống Thanh cám ơn, cầm trái cây đi về phòng làm việc.
Phòng làm việc của Tống Thanh và Hà Nhật Dương cạnh nhau.
Tống Thanh nhìn phòng làm việc của Hà Nhật Dương hầu như không đóng cửa, Tống Thanh do dự một lúc vẫn là không đi vào.
Nếu như cố bước vào trong có thể sự việc sau này sẽ không giống...
Chỉ là, một ý nghĩ sai lầm thực sự sẽ có hậu quả khác nhau.
Sau khi Hà Nhật Dương tỉnh giấc vô thức đưa tay tìm người, nhưng một lúc sau vẫn thấy trống.
Hà Nhật Dương giật mình ngồi dậy, nét mặt biến đổi: “Thanh Thanh...”
Lý Xuân nghe thấy âm thanh của Hà Nhật Dương lập tức gõ cửa đi vào rót một ly nước cho Hà Nhật Dương.
“Người đâu?” Hà Nhật Dương lo lắng hỏi Lý Xuân.
Lý Xuân không nói nên lời một lúc, nhưng vẫn trả lời câu hỏi: “Mợ hai đang ở phòng làm việc. Từ sáng đến bây giờ đều ở trong phòng làm việc.”
Nghe thấy Tống Thanh đang trong nhà, Hà Nhật Dương mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh mất 18 năm để tìm thiên thần nhỏ, anh không thể buông ra nữa!
Kết quả là cốc nước bị Hà Nhật Dương một hơi uống sạch, nhấc chân đi hướng về phía phòng làm việc.
“Tổng giám đốc, Lâm Khê vừa rồi có đến bị vệ sĩ đuổi về.” Lý Xuân báo cáo: “Vừa nãy cô ấy còn nói gì đó với mợ hai, ánh mắt của mợ hai có gì đó không ổn. Tôi không dám lại gần, là người làm việc bên đường báo cho.”
Hà Nhật Dương hừ lạnh một tiếng: “Còn nói gì được nữa? Chẳng qua là diễu võ dương oai. Được rồi cô đi làm việc đi, tôi đi xem cô ấy.”
Lý Xuân lập tức rời đi.
Hà Nhật Dương chân không đá cửa phòng làm việc Tống Thanh.
Vừa vào cửa, Hà Nhật Dương đã nhìn thấy Tống Thanh bò trên bàn không ngừng vẽ tranh, ánh mắt ấm áp, không nhịn được tiến về phía trước ôm eo Tống Thanh từ đằng sau: “Rốc sức như vậy làm gì? Lo lắng chồng em không nuôi nổi em sao?”
Tống Thanh tùy miệng trả lời: “Đúng vậy, nguyện vọng của em là có một ngày có thể nuôi nổi chồng mình.”
Hà Nhật Dương nghe thấy câu này, đột nhiên cười lớn, đưa tay nhéo mũi Tống Thanh: “Được! Có trí khí! Anh đợi ngày đó!”
Hà Nhật Dương ôm eo của Tống Thanh không nỡ buông tay, Tống Thanh bất lực nói: “Anh ôm em như thế này, em làm sao vẽ được?”
“Hay là mua cho em cái màn hình thật to, em vẽ trên màn hình điều khiển là được.” Hà Nhật Dương không nhịn được lẩm bẩm nói.
Lông mày Tống Thanh khêu khêu: “Vẽ tay mới có cảm giác!”
“Được rồi... Vậy có thiết kế cho anh cái gì không?” Hà Nhật Dương xem tranh của Tống Thanh: “Em đang thiết kế gì vậy?”
“Cà - vạt.” Tống Thanh không ngẩng đầu trả lời.
Hà Nhật Dương quả nhiên mắt sáng lên: “Anh muốn là người sử dụng đầu tiên!”
Tống Thanh hơi lúng túng: “Nhưng kỹ năng của em vẫn chưa tốt.”
“Không sao, ai dám nói thiết kế của vợ anh không tốt? Chiên người ấy!” Hà Nhật Dương ánh mắt thách thức, ngang ngược.
Tống Thanh cũng bật cười theo: “Được được được, em thiết kế một chiếc Cà - vạt cho anh! Đến lúc đó anh đừng có không thích là được!’
Hà Nhật Dương đầy trông đợi nhìn Tống Thanh: “Khi nào có thể ra thành phẩm?”
“Ah, khoảng buổi tối hôm nay là có.” Tống Thanh nhìn thời gian nói: “Em cần tìm người gia công bằng tay mới được.” Hà Nhật Dương lập tức ngẩng đầu cao giọng: “Tiểu Hà!”
Tiểu Hà đang gặm dưa hấu đứng ở cửa: “Tổng giám đốc? Có chuyện gì vậy?”
Hà Nhật Dương quay đầu nhìn Tiểu Hà, suýt chút nữa không nhịn được cười.
“Uhm, đi tìm cho ta hai người làm có kỹ thuật giỏi, Thanh Thanh thiết kế cho ta Cà-vạt!” Khuôn mặt Hà Nhật Dương hãnh diện nói với Tiểu Hà.
Tiểu hà suýt chút nữa cầm dưa hấu quỳ trên đất!
Tổng giám đốc, chúng ta đừng như thể mà.
Cà-vạt của ngài mỗi tuần đều cập nhật một lô mới, rất nhiều cái ngài còn chưa đụng đến đã thay rồi!
Ngài có thể đừng nghiêm túc giống như chiếc Cà-vạt đầu tiên trong đời làm xúc động như thế này?
Tiểu Hòa gặm dưa hấu lập tức trả lời: “Vâng, lập tức tìm đến!”
Tống Thanh trợn mắt nhìn Hà Nhật Dương, có một chút xấu hổ nói: “Đừng làm ồn, lần đầu tiên thiết kế, nhỡ bị sai thì sao?”
“Không sao, anh tin ở em!” Hà Nhật Dương quá đỗi vui mừng.
Đây là tác phẩm đầu tiên của vợ, anh nhất định phải trân trọng.
Việc làm của Tiểu Hà cũng là đòn bẩy.
Nhưng mà một tiếng sau người làm đến mang theo rất nhiều loại vật liệu và công cụ đến.
Tống Thanh đưa bản thiết kế của mình cho người làm, người làm rất nhanh đã dựa theo thiết kế của Tống Thanh đã cắt ra.
Cùng một khoản cà vạt làm nhiều loại vật liệu.
Sản phẩm vừa đến tay, Hà Nhật Dương lập tức phấn khởi đút cà vạt vào trong tay Tống Thanh: “Đeo cho anh.”
Tống Thanh nhìn trong nhà người giúp việc và người làm không nhịn được cười, khuôn mặt hơi đỏ thắt cà vạt cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương dáng người hơi cao, do muốn phối hợp với Tống Thanh không thể không cúi xuống.
Anh nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Tống Thanh đang thắt cà vạt cho mình, càng nhìn càng thích.
Tống Thanh vừa thắt vừa nói: “Cà vạt này là loại hình thương nghiệp, thích hợp đeo khi đi tiệc xã giao. Đợi em có thời gian sẽ thiết kế loại bình thường cho anh.”
“Được.” Hà Nhật Dương hài lòng gật gật đầu.
Tay nghề của vợ anh là tốt nhất!
Hà Nhật Dương nói: “Vừa đúng tối nay có tiệc xã giao, dùng chiếc này đi.”
Tống Thanh bỗng nhiên mở to mắt: “Không tốt đâu? Nhìn chiếc cà vạt đã biết không phải tay nghề tốt, không hợp với quần áo anh!”
“Anh nói hợp là hợp.” Mắt Hà Nhật Dương khơi lên, góc mắt hẹp dài lưu truyền ánh sáng, hăng hái.
Tống Thanh đối không lại anh, chỉ có thể giúp anh tìm bộ đồ khác phù hợp với loại cà vạt này.
“Em cũng thay đồ đi cùng anh.” Hà Nhật Dương hài lòng hôn lên trán của Tống Thanh: “Buổi tiệc tối nay là dành cho bộ Thương mại. Có thể thuận lợi lấy được dự án lớn này hay không thì phải xem công lao của chiếc cà vạt này rồi!”
“Tống Thanh không nhịn được cười hihi: “Đừng làm loạn, một chiếc cà vạt thì có tác dụng lớn cỡ nào? Đúng rồi, hạng mục này có phải có rất nhiều đối thủ cạnh tranh?”
“Uhm, Phương Mạn Luân cũng sẽ đi.” Hà Nhật Dương thong thả ung dung trả lời.
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Ngốc Tế