Trên thế giới có một loại sinh vật, gọi là người vợ thông minh.
Hồi trước Tống Thanh không hiểu.
Nhưng buổi tối hôm nay Tống Thanh vẫn không hiểu thì thật khó rồi.
Bởi vì từ khi bắt đầu vào bữa tiệc, Hà Nhật Dương chỉ cần gặp một người là sẽ khoe khoang cà vạt của mình.
Cà vạt của tôi tối nay thắt có đẹp không? Vợ tôi làm đó!” Hà Nhật Dương không ngại khi cà vạt của người khác đều là hàng hiệu cao cấp thế giới, khoe khoang không cần không cần.
Hơn nữa tất cả mọi người trong bữa tiệc đều biết, Tổng giám đốc Hà hôm nay thắt cà vạt do phu nhân thiết kế và làm ra.
Vũ Ngọc Bình cũng đến rồi.
Anh ta vừa đến là tìm Tống Thanh nói chuyện.
“Thanh Thanh à, em rút cuộc đã thiết kế cho Hà Nhật Dương cái gì! Em xem xem anh ta, khoe khoang cả buổi tối rồi!” Vũ Ngọc Bình khuôn mặt tìm bằng chứng nhìn Tống Thanh: “Nghe thật đáng thương à! Giống như cả đời này chưa thắt cà vạt bao giờ.”
Tống Thanh ôm mặt trả lời: “Đều là lỗi của em!”
Vũ Ngọc Bình sát lại gần nói: “Cà vạt kia thật là do em thiết kế?”
Tống Thanh gật gật đầu: “Uhm, tác phẩm đầu tiên.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Hèn chi xấu vậy.”
Tống Thanh: “...”
Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói: “Nhưng mà cũng làm cho anh một chiếc đi?”
Tống Thanh dữ dằn nhìn anh ta: “Chê xấu còn đòi?”
“Bởi vì do xấu có phong cách, nên anh mới phải đặt trước một chiếc.” Vũ Ngọc Bình tự nhiên trả lời: “Đợi em nổi tiếng rồi, trở thành nhà thiết kế có tiếng, anh sẽ lấy chiếc cà vạt này ra để uy hiếp bán giá cao cho em, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em. Xem, kinh doanh vạn lợi, anh thông minh biết bao!”
Tống Thanh nghiến răng: “Không làm cho!”
Vũ Ngọc Bình cười hihi vênh mặt ra nói tiếp: “Đừng mà, chúng ta bây giờ là bạn tốt! Thân làm bạn tốt, sao có thể tùy ý từ chối yêu cầu của bạn bè!”
Tống Thanh nghênh cổ: “Em có thể từ chối a!”
Vũ Ngọc Bình vẫn muốn làm loạn với Tống Thanh, âm thanh của Phương Mạn Luân từ đằng sau bay tới: “Thanh Thanh em cũng đến rồi.”
Tống Thanh và Vũ Ngọc Bình đều quay đầu.
Vũ Ngọc Bình nhìn thấy Phương Mạn Luân, đôi mắt đào hoa mang một chút ý cười hài hước: “Kìa, Cậu Phương đến rồi!”
Phương Mạn Luân gật đầu với Vũ Ngọc Bình: “Cậu Vũ thật thú vị.”
Vũ Ngọc Bình cười lưu manh: “Đâu có đâu có, tôi thì lần đầu tiên biết được quan hệ của Cậu Phương và Thanh Thanh, hơn nữa lại rất thân thiết?”
“Đó là tự nhiên. Chúng tôi là huynh muội cùng sư môn.” Phương Mạn Luân ý nhìn đầy thâm sâu nhìn Vũ Ngọc Bình, sau đó quay đầu nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, lần trước tặng sách cho em đọc hết chưa? Anh lại mới có được mấy quyển bản thảo của một số bậc thầy hàng đầu, em có hứng thú xem qua không?”
Mắt Tống Thanh sáng lên, nhưng cảm thấy không đúng, lập tức dùng lời lẽ từ chối: “Mỗi bản thảo của các thầy đều có bản quyển riêng, tôi xem qua sợ là không tốt?”
Phương Mạn Luân nở nụ cười ngọt ngào: “Không sao cả. Những bản thảo này anh đã lấy được bản quyền, đều là bản thảo thiết kế của các sản phẩm trước kia thiết kế, mặc dù đã đi qua một khoảng thời gian, nhưng đối với người mới học mà nói, vẫn có tác dụng khơi nguồn cảm hứng rất lớn.”
Trong tim Tống Thanh có đôi chút háo hức.
Cô bây giờ được thấy cũng chỉ là những bản thảo của Charles hồi trẻ, bản thảo bây giờ của Charles Tống Thanh cũng chưa nhìn thấy.
Đừng xem Tống Thanh bây giờ là phu nhân tổng giám đốc Tập đoàn Hà thị, bản thảo của Charles đã ký hợp đồng bảo mật với Tập đoàn Hà thị, ngoại Hà Nhật Dương và mấy người có liên quan ra, những người khác không được đụng tay vào.
Tống Thanh vừa mở miệng, chưa kịp mở lời, âm thanh Hà Nhật Dương ở một bên đã bay tới: “Anh Phương cũng đến rồi à? Anh xem cà vạt của tôi có đẹp không? Thanh Thanh thiết kế đó, sản phẩm đầu tiên!”
Tống Thanh và Vũ Ngọc Bình cùng nhau ôm mặt.
Chúng ta không quen anh chàng đó.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Phương Mạn Luân cứng đơ.
Đây chính là tuyên chiến với anh sao?
Uhm?
Anh ta dù có là sư huynh của Tống Thanh thì có thể làm gì?
Tác phẩm đầu tiên của Tống Thanh là của chồng cô, không phải của sư huynh cô!
Tay Hà Nhật Dương đưa ra ôm lấy eo của Tống Thanh, biểu cảm hài lòng nói: “Tôi cảm thấy Thanh Thanh sau này nhất định sẽ trở thành nhà thiết kế đẳng cấp trên thế giới! Xem này, tuy rằng đây là tác phẩm đầu tiên của cô ấy, nhưng đã nhìn thấy được hình mẫu rồi.”
Những người đàn ông tham gia bữa tiệc tối nay, cà vạt mỗi người không phải loại cao cấp thì cũng là do một nhà thiết kế đặc biệt làm ra nhiều nhất thì bản số lượng có hạn của các hãng nổi tiếng thế giới.
Duy nhất chỉ có Hà Nhật Dương đeo chiếc cà vạt không có giá trị.
Nhưng người trong buổi tiệc chỉ có thể nở nụ cười khen ngợi chiếc cà vạt!
Đúng, không ai dám không khen ngợi!
Dám không khen ngợi là không giữ thể diện cho Tổng giám đốc Hà!
Không giữ thể diện cho Tổng giám đốc Hà, ngươi cũng đừng làm ở đây nữa!
Cho nên, nào sợ chiếc cà vạt này chà vào phân chó cũng phải khen ngợi như một đóa hoa!
Không có cách nào khác, Tổng giám đốc Hà là người tùy hứng như vậy!
Nét mặt Phương Mạn Luân anh tuấn, cũng có lúc méo mó.
Anh ta rất nhanh trở lại bình thường, bỏ qua nuối tiếc nhìn Tống Thanh nói: “Thiết kế chiếc tiếp theo có thể cho anh không?”
Tống Thanh vừa muốn mở miệng, Vũ Ngọc Bình ở một bên lập tức nói: “Xin lỗi, chiếc thứ 2 tôi đã đặt rồi, Cậu Phương chỉ có thể sếp thứ 3 rồi.”
Sắc mặt Phương Mạn Luân hơi biến sắc.
Chút trình độ của cô đến nhà thiết kế bình thường cô còn không bằng.
Vậy mà lại để ba vị thiếu gia của giới thượng lưu cướp qua cướp lại, thật là... xấu hổ!
Phương Mạn Luân rất nhanh quay người đổi chủ đề: “Tổng giám đốc Hà và Cậu Vũ, đối với dự án bộ thương mại lần này có suy nghĩ gì?”
“Bộ thương mại ít khi chủ động đưa ra một việc có lợi cho quốc dân như này, thân là quốc dân đương nhiên phải ủng hộ chính sách pháp định của quốc gia,” Hà Nhật Dương cười tủm đánh vào thái cực: “Anh Mạn Luân thường xuyên ở Mỹ, có thể là đối với một số hình thức trong nước không được rõ, tôi và Ngọc Bình hầu hết thời gian đều trong nước, cho nên tự nhiên phải dựa sát vào đất nước rồi.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu phụ họa nói: “Đúng rồi, tuy rằng tôi có một phần tư là dòng máu nước Anh, nhưng tôi vẫn là người Trong nước mà! Anh Mạn Luân vừa về nước không nghỉ ngơi một thời gian, đã nóng lòng kiếm tiền như vậy cẩn thận mệt đấy. Hôm trước mệt đến phải nằm viện, thế không phải là lợi bất cập hại sao?”
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình anh một tiếng tôi một lời lăng mạ Phương Mạn Luân.
Thần sắc Phương Mạn Luân không biến đổi, gật gật đầu nói: “Tuy rằng tôi vừa về nước nhưng tôi vẫn là người Trong nước. Bộ thương mại lần này hợp tác cùng khối kinh tế Châu Âu, tôi là người hiểu rõ nhất tình hình hai bên, có thể làm một số việc vừa với khả năng của mình cũng là vinh hạnh cho tôi. Vất vả có đáng gì, cho dù là mệt, nhưng có thể cống hiến cho nước nhà cũng là cam tâm tình nguyện.”
Tống Thanh nghe giọng điệu 3 người họ trong bóng tối đối đầu gay gắt, thật lòng cảm thất rất mệt.
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình ánh mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lóe lên chút hàn khí.
Ba người vốn dĩ đao kiếm rất căng thẳng, lập tức đổi sang nở nụ cười, quay người chuẩn bị đón tiếp Bộ trưởng đến.
Rất nhanh vị trí ở cửa đã tập trung một đám người.
Trong một thời gian ngắn, một đám người vây quanh phía người đàn ông trung niên hướng về phía mọi người đi đến.
“Thật là vất vả cho mọi người rồi.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười vẫy tay chào mọi người.
Khi ông ta nhìn thấy Hà Nhật Dương trên khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ cười lớn, ở rất xa đã đưa tay ra đi đến: “Tổng giám đốc Hà, được xem như là gặp được anh rồi!”
Hà Nhật Dương bắt tay nhẹ cùng đối phương: “Đâu có, bộ trưởng kêu gọi như vậy đâu dám không xuất hiện?”
“Lão phu nhân vẫn tốt.” Bộ trưởng bộ thương mại nở nét cười trên mặt bắt tay Hà Nhật Dương, cần bao nhiêu thân mật có bấy nhiêu thân mật.
“Nhờ phúc, bà vẫn tốt. Bà mấy hôm trước vẫn còn nhắc đến bộ trưởng ngài đó, nói ngài có một thời gian không đến nhà ăn cơm rồi.” Hà Nhật Dương cười nói.
“Ẩy một lời khó nói.” Bộ trưởng lắc đầu nói: “Không phải là tôi không muốn đi thăm hỏi lão phu nhân, mà thực tế là không thể thoát khỏi. Tôi lần này đến đây chỉ là nhanh chóng phát biểu vài lời nội dung, sau này theo rõi hạng mục sẽ giao cho người khác. Đợi có cơ hội nhất định sẽ đi!”
Cùng Hà Nhật Dương hàn huyên xong, bộ trưởng mới quay người chào Vũ Ngọc Bình và Phương Mạn Luân.
Đây chính là vị trí tuyệt đối của Tập đoàn Hà thị!
Chỉ cần Hà Nhật Dương ở đây, vậy thì nhân vật chính mãi mãi không thể là người khác!
Sau khi hàn huyên xong, bộ trưởng nhìn thấy Tống Thanh Hà Nhật Dương định mở miệng giới thiệu, bộ trưởng lại ngóng nhìn Tống Thanh, nét mặt ngờ vực nói: “Cô gái này là, tại sao tôi nhìn cô rất quen?”
Thất Thất mất đi nụ cười, đưa tay chạm vào mặt: “Lẽ nào khuôn mặt tôi giống ai?”
Bộ trưởng cười nồng nhiệt.
Hà Nhật Dương cũng cười nói: “Đây là vợ của tôi, Tống Thanh.”
“Thì ra là Hạ thiếu phu nhân, thất kính thất kính.” Bộ trưởng và Tống Thanh bắt tay, lời nói đem theo xúc động nói: “Tổng giám đốc Hà chắc là đem giấu cô rất kỹ, tôi lại không biêt Tổng giám đốc Hà đã kết hôn rồi. ly rượu mừng này vẫn chưa được uống đến.”
Trên mặt Tống Thanh và Hà Nhật Dương có chút ngại ngùng.
Hôn lễ của họ... Không có mấy người biết.
Trong mắt Phương Mạn Luân lóe lên ý cười.
“Cái này sẽ bù, sau này sẽ bù.” Hà Nhật Dương lập tức nói bổ sung.
Bộ trưởng thực chất rất bận, chào hỏi Hà Nhật Dương cùng mọi người lập tức bị đưa đến chỗ đám người khác.
Tống Thanh cầm lấy đĩa lấy chút đồ ăn, vừa định ngồi xuống dùng bữa một người đứng trước mặt cô: “Tôi có thể ngồi không?”
Tống Thanh gật đầu: “Mời ngồi.”
Đối phương ngồi xuống mỉm cười nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh bị nhìn đến bối rối.
“Xin chào, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là một trong những trợ lý của bộ trưởng thương mại, tôi tên là Tống Ngũ, nghe nói cô tên là Tống Thanh?” Đối phương mỉm cười mở miệng nói.
Câu nói này suýt chút nữa làm cho Tống Thanh phun hết chỗ bánh ngọt trong miệng ra!
Tống Ngũ? Tống Thanh!
Cái tên này nghe sao giống như một gia đình vậy!
Tống Thanh cuối cùng bỏ dao, dĩa trong tay xuống ngẩng đầu nhìn đối phương.
Người con trai ngồi trước mặt cô trông rất tuấn tú.
Phong thái có phần thua kém Hà Nhật Dương, nhưng so với những người trong bữa tiệc, vẫn là đẹp trai hơn hẳn.
Xét cho cùng có phong thái như Hà Nhật Dương và anh trai Tống Linh, cũng đã là sự tồn tại ngược đời rồi.
“Đúng rồi.” Tống Thanh bỗng nhiên nhìn đối phương: “Tên của chúng ta rất giống nhau!”
“Tên của nhà chúng tôi đều dựa theo thứ hạng để đặt. Tôi đứng thứ 5 nên gọi là Tống Ngũ.” Tống Ngũ cười tủm trả lời.
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Người Ở Rể Nãi Ba