Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa vừa mới rời đi, bóng lưng của Hà Nhật Dương nhẹ nhàng từ cửa ra vào chợt hiện.
Hà Nhật Dương thì như vậy mà nhìn bóng lưng của Tống Thanh.
Hắn phát hiện, hắn hình như đã yêu phải thói quen này.
Cứ như vậy đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn cô ấy, càng đi xa dần.
Mỗi lần như vậy nhìn bóng lưng của cô ấy, đều nhắc nhở hắn, bóng lưng vào ngày đó cô ấy khóc đến đau lòng như thế.
Hắn chưa bao giờ thấy qua Tống Thanh khóc đến đau lòng như thế.
Lần đầu tiên gặp cô ấy, Tống Thanh khóc cũng rất lợi hại, thậm chí khóc đến thất thần.
Thế nhưng là Tống Thanh vào lúc kia, chỉ là tuyệt vọng, nhưng không phải là đau lòng.
Thế nhưng là ngày đó, Tống Thanh là đau lòng.
Hai mắt đẫm lệ cùng với bóng lưng càng đi càng xa, Hà Nhật Dương cảm thấy cả đời cũng sẽ không quên được rồi.
Tống Thanh cùng với Lưu Nghĩa trở về khách sạn, trước tiên là tắm rửa một cái, sau khi thay quần áo, đội số năm thì bắt đầu tập hợp rồi.
Đội trưởng của đội số năm lần lượt thông báo, mọi người thay xong quần áo thì đến đại sảnh của khách sạn đợi chờ.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa vừa mới đến lầu một của đại sảnh, liền nhìn thấy người của đội năm phần lớn đều tập hợp xong rồi.
Tất cả mọi người là một bộ trang phục trang trọng, nữ thì toàn là lễ phục dạ hội, nam thì toàn là một kiểu âu phục.
Tống Thanh nhìn xung quanh, ế, hình như thì chỉ có mình và Lưu Nghĩa mặc tùy tiện nhất a!
Không phải chỉ là nói ăn cơm tối sao?
Sao mặc long trọng như vậy?
Chẳng lẽ mình lĩnh hội tinh thần sai rồi?
Không thể nào a, mình vẫn luôn là người mọi lúc nào cũng theo sát bước chân của thời trang a!
Nhưng bây giờ quay về thay quần áo hiển nhiên là không còn kịp rồi.
Tống Thanh cúi đầu nhìn trang phục của mình, quyết đoán từ trong túi xách móc ra đây cột tóc, đem tóc dài buộc lên, đơn giản làm một kiểu tóc búi củ tỏi, vừa dí dỏm vừa đáng yêu.
Không kịp trang điểm rồi, liền dùng son môi đánh bóng vỗ vào vị trí gương mặt và khóe mắt, làm ra hiệu quả má hồng và bóng mắt.
Trên mũi đánh thêm chút highlight, cả người trong nháy mắt tinh thần hơn.
Lưu Nghĩa trợn mắt há hốc mồm nhìn Tống Thanh, dựng thẳng ngón tay cái của hai tay: "Quá lợi hại rồi! Ít đồ như vậy, cả người cậu hình như biến đổi vậy! Thanh Thanh, cậu thật xinh đẹp!"
Tống Thanh nhịn không được thẹn thùng cười cười: "Tớ trước đây chính là nhà tạo mẫu a! Vì vậy, lúc ứng phó tình huống xảy ra đột ngột, hai cái son môi trên cơ bản cũng có thể đối phó được mọi thứ rồi."
Lưu Nghĩa hào phóng một cười: "Tớ thì không cần chuẩn bị rồi, dù sao tớ cũng không có lễ phục dạ hội."
Tống Thanh gật gật đầu, nói: "Chỉ là một bữa tối tụ hội, đoán chừng cũng sẽ không quá lớn. Nếu quả thật đúng là trường hợp chính thức, chúng ta tham dự một hồi, sau đó tìm nơi hẻo lánh ăn đồ là được rồi, không sáp vào trước, thì không có chuyện gì đâu."
Lưu Nghĩa cười cười, cô thật sự không thèm để ý.
Cô ngay cả đầm bình thường cũng không có, càng đừng nói là lễ phục dạ tiệc rồi.
Ngoài cửa có xe tới đón tiếp, toàn là xe Limousine.
Năm mươi người, chia ra ngồi vào mười chiếc xe, oai nghiêm lái về điểm đến.
Thật ra nói là điểm đến, hay là nói là từ một cái khách sạn chuyển dời đến một khách sạn khác.
Chỉ là hội trường của khách sạn này càng thêm xa hoa mà thôi.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa vừa mới bước vào cửa, liền thấy được một hiện trường tiêu chuẩn của hội tiệc tầng lớp xã hội trên.
Thật đúng là tiệc tối chính thức.
Tống Thanh một lần nữa xem kỹ một chút trang phục của mình, đem cổ áo kéo thấp, làm ra hiệu quả áo lệch vai.
Rút ra mấy cọng tóc ở giữa, làm xoăn làm rối.
Một bộ tuy không thích hợp hội tiệc chính thức, thế nhưng cũng có thể miễn cưỡng được coi là nửa cái trang phục trang trọng rồi.
Chỉ cần chủ nhân của hội tiệc không soi mói, cũng có thể lừa dối vượt qua ải rồi.
Mọi người nhao nhao đi vào hội trường, không ít người khẽ kinh ngạc tán thán.
Nơi long trọng như vậy, quả thực là rất nhiều người cả đời này cũng chưa thấy qua đấy.
Tống Thanh lôi Lưu Nghĩa quả nhiên tìm một nơi hẻo lánh tầm thường, sau đó thấp giọng nói: "Một lát sau khi tiệc được bắt đầu, sau khi chủ nhân nhảy múa xong màn mở đầu, chúng ta tìm đồ ăn mà ăn no bụng liền đi ra."
Lưu Nghĩa cười gật gật đầu: "Nghe lời cậu đấy."
Không lâu sau, hội tiệc quả nhiên chính thức bắt đầu rồi.
Đối với quy trình của tiệc, Tống Thanh đã sớm nghe nhiều nên thuộc rồi.
Cho nên cô lôi Lưu Nghĩa né ra xa xa, hoàn toàn không muốn sáp vào trước.
Thế nhưng là, người mở tiệc là Vũ Ngọc Bình, anh làm sao có thể buông tha cho các cô ấy?
Hừm hừm hừm hừm.
Vũ Ngọc Bình vừa mới tới thì quét xem cả hội trường, ỷ vào vóc dáng cao, có thể nhìn được xa, trong nháy mắt thì tìm được Tống Thanh và Lưu Nghĩa rồi.
Đêm nay Vũ Ngọc Bình một bộ âu phục trang trọng thuần trắng, tóc mai được chỉnh đốn một cách cẩn thận tỉ mỉ, mắt đào hoa tự cười chế giễu, không biết đã câu mất đi bao nhiêu con tim của thiếu nữ.
Dựa vào bản lĩnh của Vũ Ngọc Bình, ăn mặc lẳng lơ như vậy, chuyện trêu gái này là tuyệt đối không buông được đấy.
Anh không đem cả dàn gái ở hội trường trêu ghẹo hết, anh cũng không phải là Cậu Vũ!
Thế nhưng đêm nay anh không có ý tưởng này.
Tại sao?
Mục tiêu của anh là ở trong một góc, nhìn cũng không nhìn anh một cái a.
Vũ Ngọc Bình gạt ra đám người, đi tới phía của Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Anh vốn định mời Lưu Nghĩa khiêu vũ đấy, thế nhưng là nhìn qua một bộ áo thun trắng rẻ tiền và quần Jean có lỗ của Lưu Nghĩa, sao cũng không ra tay không được rồi.
Cũng may trang phục hôm nay của Tống Thanh tuy rằng cũng tùy tiện chút, thế nhưng là dù sao cũng nhìn ra, cô ấy là tạm thời xoay chuyển cứu chữa rất nhiều.
Với lại cô ấy tối hôm nay là mặc một bộ đầm dài màu trắng, cũng đủ là một phong cách tiên nữ.
Tuy rằng không phải trang phục trang trọng, cũng là không thế nào quá thất lễ.
Bởi vậy Vũ Ngọc Bình tay liền đưa về phía Tống Thanh: "Thanh Thanh, có thể mời cô nhảy một bài đầu tiên không?"
Tống Thanh hướng về phía Vũ Ngọc Bình làm mặt quỷ: "Nhiều mỹ nữ như thế anh không mời, lại chạy xa như vậy tìm tôi."
"Không có cách nào, chúng ta là người quen a!" Vũ Ngọc Bình cười ha ha: "Người quen mới ra tay dễ!"
Tống Thanh cười phụt một tiếng, đưa tay khoác lên tay của Vũ Ngọc Bình, nói với Lưu Nghĩa: "Tớ một lát sẽ về."
Vũ Ngọc Bình nắm lấy tay của Tống Thanh, trong nháy mắt trượt vào sân nhảy.
"Thanh Thanh, cô cùng Nhật Dương có phải có hiểu lầm gì không a?" Vũ Ngọc Bình vừa tới thì làm người nói thuyết phục, đây là nhiệm vụ mà Hà Nhật Dương cho a, híc híc, bị hắn uy hiếp rồi!
Tống Thanh chản nản mà nói: "Chúng ta đêm nay đừng nhắc tới hắn được không nào?"
Vũ Ngọc Bình cũng cùng theo chán nản mà nói: "Tôi bị kẹp ở giữa cũng khó làm người a!"
Tống Thanh phối hợp với vũ bộ của Vũ Ngọc Bình, ánh mắt hơi hơi buồn bã, sự cô đơn ở đáy mắt được giấu kỹ, mới nhẹ nhàng nói: "Rất nhiều chuyện, tôi không có cách nào nói. Có lẽ là tôi quá tham lam, muốn quá nhiều, vì vậy hắn cho không nổi chăng. Nhưng mà, tôi vẫn cảm tạ hắn những chuyện mà hắn đã làm cho tôi. Có lẽ duyên phận của chúng tôi chưa đủ, tôi không có trách hắn."
Vũ Ngọc Bình giả vịn vào eo của Tống Thanh, cho đủ tôn trọng, nói: "Được rồi, chuyện của các ngươi tôi không hỏi rồi. Thanh Thanh a, Lưu Nghĩa kia, cô cùng cô ấy không có gì chứ?"
Tống Thanh một vẻ ngơ ngác: "Có thể có cái gì a? A, chúng tôi bây giờ là bạn bè rồi."
"Ừ, cái kia, tôi chỉ muốn hỏi thử thôi, cô ấy có bạn trai chưa a?" Vũ Ngọc Bình cố ý giả bộ như lơ đãng mà hỏi.
Tống Thanh lập tức cảnh giác nhìn anh: "Làm gì vậy? Hôm nay anh mời nhiều người như vậy, anh tại sao không đi gieo họa cho những người khác? Tiểu Nghĩa anh không thể động, không có thương lượng, không được là không được!"
Nhìn thấy Tống Thanh như đề phòng tên trộm mà nhìn mình, Vũ Ngọc Bình dở khóc dở cười.
"Thanh Thanh, chúng ta cũng là bạn bè, sao cô không hướng về tôi à?" Vũ Ngọc Bình không phục mà hỏi.
"Điều này có thể giống nhau sao? Tiểu Nghĩa là cô gái, tôi đương nhiên phải bảo vệ cô gái rồi." Tống Thanh một vẻ đương nhiên mà trả lời: "Anh cho rằng tôi không biết a? Hà Nhật Dương đã sớm đã nói với tôi rồi, số lượng bạn gái mà anh hẹn hò qua, cũng có thể dùng nghìn làm đơn vị rồi! Anh đừng tiếp cận tiểu Nghĩa, anh vẫn là đi gieo họa cho người khác đi. Anh xem, nhiều người cam tâm tình nguyện như vậy mà cho anh gieo họa đấy!"
Vũ Ngọc Bình vừa trừng mắt: "Ai làm ô uế tôi như vậy?"
Tống Thanh không chút do dự bán đứng Hà Nhật Dương: "Là Hà Nhật Dương nói đấy!"
Vũ Ngọc Bình: "..."
Được rồi, anh không còn nóng nảy rồi!
Bài nhảy đầu tiên đả nhảy xong, Tống Thanh nói: "Được rồi. Bài múa mở màn đã nhảy qua xong rồi, tôi phải đi ăn đồ đây! Ăn no rồi chúng tôi quay về đi ngủ a..."
Lời nói của Tống Thanh còn chưa nói dứt, đột nhiên cổ tay bị người khác bắt lấy, dùng sức vừa kéo, Tống Thanh không tự chủ được đã bị dẫn tới một lòng ngực khác.
Lúc này âm nhạc vang lên, đối phương mang theo Tống Thanh lập tức cùng theo nhịp mà bắt đầu nhảy múa, hại đến Tống Thanh cũng không khỏi không cùng theo vũ độ của đối phương mà bắt đầu đi theo.
Tống Thanh ngẫng đầu, liền nhìn thấy dung mạo quen thuộc của Hà Nhật Dương, lại có thể bình tĩnh dường như cái gì cũng không có xảy ra vậy.
Tống Thanh vừa định muốn chạy khỏi sàn nhảy, sau một giây, eo bị xiết chặt, Hà Nhật Dương lập tức mang theo Tống Thanh chuyển dời đến chỗ sâu nhất của sàn nhảy.
Xung quanh đều là người, Tống Thanh muốn chạy thoát cũng không được!
Tống Thanh thở hồng hộc mà ngẩng đầu trừng mắt Hà Nhật Dương.
Khóe miệng của Hà Nhật Dương cong cong, sự sung sướng ở dưới đáy mắt hiện ra rất rõ ràng.
Hắn cảm thấy hình như lại trở về cảnh tượng lúc hai người vừa mới quen biết.
Lúc kia, Thanh Thanh cũng hay nổi giận đùng đùng trừng hắn...
Nếu như đã chạy không thoát, Tống Thanh dứt khoát cùng Hà Nhật Dương mở miệng nói: "Không được động Lưu Nghĩa."
"Hửm?" Giọng nói lười biếng từ trên đầu truyền đến, không nói ra sự biếng nhác thanh thản.
"Không cho phép Vũ Ngọc Bình ra tay với Lưu Nghĩa." Tống Thanh tức giận nói: "Tiểu Nghĩa không thích hợp Vũ Ngọc Bình, nhiều phụ nữ đứng xếp hàng muốn cùng Vũ Ngọc Bình xảy ra chút bí mật không thể nói như vậy, Vũ Ngọc Bình đi trêu chọc hậu cung của hắn là được rồi, đừng trêu chọc tiểu Nghĩa!"
"Tiểu Nghĩa? Gọi được thật là thân thiết." Mắt phượng của Hà Nhật Dương hơi hơi xoay chuyển, khóe mắt hẹp dài hơi hơi giương lên, phong tình vạn chủng, nhưng lại nguy hiểm muôn phần.
Hắn sẽ không thừa nhận, hắn ghen rồi!
Lúc ấy Tống Thanh đã phí bao nhiêu sức lực lớn mới không gọi hắn là Tổng giám đốc Hà.
Lúc này mới vài ngày, liền chủ động gọi tiểu Nghĩa rồi?
Tống Thanh lại lần nữa tức giận ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương: "Không cho phép chính là không cho phép!"
"Vậy em là lấy thân phận gì ra lệnh cho anh không cho phép?" Hà Nhật Dương nắm vững eo của Tống Thanh kích, không cho cô ấy có bất kỳ cơ hội trốn thoát nào.
"Tôi..." Tống Thanh ngây cả người.
Đúng vậy a, mình cũng là người sắp phải rời khỏi, mình còn có tư cách gì, ngăn cản Hà Nhật Dương đi làm chuyện mà hắn muốn làm?
Mình còn có địa vị gì, đưa ra yêu cầu như vậy?
Nhìn thấy sắc mặt hơi tái nhợt của Tống Thanh, Hà Nhật Dương nhanh chóng nói tiếp: "Đương nhiên, thân là vợ của anh, là có tư cách và địa vị này để đưa ra yêu cầu như vậy đấy."
Tống Thanh bực mình một hồi.
Mình tại sao có thể còn là vợ của hắn?
Hắn cũng đã chọn Thôi Nguyệt Lam!
Ly hôn là chuyện sớm hay muộn.
Chỉ là bởi vì mình bây giờ còn đang trong cuộc thi, không thể thoát ra đội ngũ mà một mình hành động.
Bằng không thì, thủ tục ly hôn đã sớm xong xuôi rồi!
"Em có thể suy nghĩ kỹ một chút." Hà Nhật Dương đè thấp thân thể, ở bên tai của Tống Thanh nói: "Dù sao, cái thân phận này có thể mang đến cho em rất nhiều mọi thứ mà em muốn, bao gồm đặc quyền. Chỉ cần em một ngày vẫn là vợ của anh, em một ngày vẫn có thể hưởng thụ cái đặc quyền này. Đương nhiên cũng bao gồm, bảo vệ người mà em muốn bảo vệ."
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Ta Thật Là Phú Tam Đại