Tống Thanh nghiến răng một hồi.
Hắn dám uy hiếp mình!
Thế nhưng là chết tiệt, mình quả thật là bị nắm được điểm yếu rồi!
Mặc dù mình quen biết Lưu Nghĩa mới có vài ngày, nhưng lại hình như đã tìm được tri kỷ của đời mình.
Một tri kỷ có thể tin tưởng có thể đem sau lưng của mình giao cho đối phương.
Tống Thanh cắn môi, ánh mắt kịch liệt lay động vài cái.
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng một cười, nói: "Bộ dạng mà anh chơi bóng vào hôm nay có đẹp trai không?"
Tống Thanh ngây người, không ngờ hắn chuyển đổi chủ đề nhanh như vậy.
Câu hỏi này phải trả lời như thế nào?
Là đẹp trai hay là không đẹp trai?
Nếu như trả lời là đẹp trai, hắn hỏi lại người khác có đẹp trai hay không, mình nên trả lời như thế nào?
Nếu như là trả lời là không đẹp trai...
Đoán chừng kết quả của mình sẽ không quá tốt chăng?
Tống Thanh nghiêm túc cân nhắc một hồi, trả lời: "Rất là đẹp trai, tư thế rất đẹp, tỉ lệ chính xác rất cao, hiển nhiên là quanh năm chơi bóng đấy, kinh nghiệm rất đủ."
Mắt phượng của Hà Nhật Dương hất lên, trả lời này quá là máy móc rồi a!
Nhưng mà, không sao. Chỉ cần Thanh Thanh cảm thấy rất đẹp trai là đủ rồi!
Bài nhảy thứ hai cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Tống Thanh lui về phía sau một bước, thì định rời khỏi.
Hà Nhật Dương lần này không có ngăn trở cô ấy, mặc kệ cô ấy đi ra khỏi sàn nhảy.
Tống Thanh trở lại chỗ ngồi lúc trước, nhưng không thấy Lưu Nghĩa.
Hửm? Đi đâu rồi?
Đi lấy đồ ăn sao?
Tống Thanh nghi ngờ ngồi tại vị trí của mình, tiếp tục ăn lấy, chờ Lưu Nghĩa trở về.
Lúc này Lưu Nghĩa bị Vũ Ngọc Bình ngăn lại rồi.
"Này, dù sao cũng là tiệc tối, cô có thể ăn mặc trang trọng một chút được không?" Vũ Ngọc Bình suất khí hướng về phía Lưu Nghĩa cười cười, nói: "Hay là nói, cô hoàn toàn không có trang phục trang trọng?"
Lưu Nghĩa phất phất tóc ngắn: "Đúng vậy a, tôi không có a! Tôi nghèo như vậy, tôi tại sao có thể mua được quần áo của người ở tầng lớp trên mặc?"
"Cái áo thun này của cô là đã mặc được bao nhiêu năm rồi?" Vũ Ngọc Bình trong nháy mắt cảm thấy mình lần đầu tiên nghèo từ để nói!
"Ờ, cái này a, năm năm!" Lưu Nghĩa thản nhiên trả lời.
Năm... Năm năm...
"Đây là nhãn hiệu gì a?" Vũ Ngọc Bình chỉ như vậy thuận miệng hỏi ra, thật là, anh chỉ là thuận miệng mà hỏi đấy!
"Không biết a, một nhãn hiệu không quen biết." Lưu Nghĩa tiếp tục thản nhiên trả lời.
Nhãn hiệu không... không quen biết?
Nếu như không biết nhãn hiệu, cô ấy làm sao qua được vòng sơ khảo đấy?
"Vậy giá bao nhiêu đấy?" Vũ Ngọc Bình cảm thấy mình thật sự là có tính nhẫn nại tốt! Lại có thể hỏi ra câu hỏi thấp kém như vậy.
Lưu Nghĩa trả lời được cũng rất kinh tâm động phách: "Để tôi nghĩ thử xem, hình như là... A đúng rồi, là 99 nghìn đồng, bao phí bưu điện đấy!"
9... 99... nghìn đồng, bao... bao phí bưu điện?
Vũ Ngọc Bình cuối cùng cũng nhịn không được, phụt một cái, đem Cocktail ở trong miệng phun ra rồi!
Vũ Ngọc Bình kinh hãi nhìn Lưu Nghĩa.
Người này có phải là kỳ ba không a?
Mặc một bộ áo 99 nghìn bao phí bưu điện, còn là mẫu của năm năm trước, tham gia tiệc tối?
Vũ Ngọc Bình cảm thấy thế giới quan của mình bị đổi mới rồi.
"Nhà cô rất nghèo?" Vũ Ngọc Bình thật sự là nghĩ không ra những khả năng khác.
"À không." Lưu Nghĩa một biểu cảm đừng ngạc nhiên như vậy mà nhìn Vũ Ngọc Bình: "Mẹ của tôi có công ty của mình, cha tôi thích lướt sóng bất động sản, bọn họ chỉ có tôi một đứa con, tôi có lẽ không tính là rất nghèo chứ?"
Vũ Ngọc Bình cảm thấy mình quả thực thấy được kỳ tích nhân gian!
Một cô chiêu mặc một áo thun 99 nghìn bao phí bưu điện còn mặc được năm năm?
"Nếu như không có chuyện gì, phiền lòng nhường qua một chút." Lưu Nghĩa lấy xong thức ăn của mình, chuẩn bị rời đi: "Tôi đêm nay chỉ phụ trách bảo vệ Thanh Thanh, tôi sẽ không cùng ngươi giành danh tiếng đấy. Dù cho, ngươi mặc đẹp tới cỡ nào, cũng không có đẹp trai như tôi!"
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa quay người bưng lấy đồ ăn mà Tống Thanh ưa thích phóng khoáng rời đi.
Vũ Ngọc Bình tan nát cõi lòng.
Anh ở đâu là lo lắng Lưu Nghĩa cùng anh giành mỹ nữ đâu?
Anh là đến tán gái a!
Trận chiến đầu tiên, thất bại!
Vũ Ngọc Bình không cam lòng nhìn bóng lưng của Lưu Nghĩa.
Anh trước giờ đều là thánh tình bách chiến bách thắng không gì không đánh được a, làm sao có thể liền ngã vào trong tay của tomboy này?
Không được, tuyệt đối không thể chịu thua!
Vũ Ngọc Bình âm thầm hạ quyết tâm, Nhất định phải làm cho Lưu Nghĩa quỳ xuống dưới quần Tây của anh bị anh chinh phục!
Lưu Nghĩa bưng đồ ăn trở lại chỗ ngồi lúc trước, nhìn thấy Tống Thanh đã trở về, lập tức vừa cười vừa nói: "Cho, đều là cậu thích ăn đấy. liên tiếp nhảy hai bài, có phải đói bụng lắm rồi không?"
Tống Thanh cười tủm tỉm nhận lấy: "Cảm ơn."
"Vừa rồi chồng cậu nói với cậu chuyện gì á?" Lưu Nghĩa ngồi ở mặt đối của Tống Thanh, nhịn không được tò mò hỏi.
Tống Thanh hơi lúng túng: "Đừng nói như vậy, hai chúng tôi còn không biết có thể tiếp tục đi tiếp không. Hắn..."
Tống Thanh dừng lại một hồi, cô không muốn cho Lưu Nghĩa biết được nội dụng mà Hà Nhật Dương uy hiếp mình, là có liên quan tới Lưu Nghĩa đấy, lập tức đổi giọng nói: "Cũng không có gì, chỉ là nói với tớ một ít chuyện không quan trọng. Có thể bỏ qua đấy."
Lưu Nghĩa biết rõ Tống Thanh đây là không muốn nói, cho nên cô cũng không hỏi, nói: "Chúng ta ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng ta liền rời đi. Nơi như vậy, tớ không có hứng thú, còn không bằng quay về khách sạn đánh đánh Boxing."
Tống Thanh gật gật đầu, xung quanh cũng có không ít người đối với hội tiệc này không hứng thú.
Cũng không phải là tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ người giàu đấy.
Thôi Nguyệt Lam đương nhiên không thuộc về một trong mấy người này.
Thôi Nguyệt Lam lúc nhìn thấy Hà Nhật Dương, vừa định vui vui vẻ vẻ đi qua, thế nhưng là Hà Nhật Dương đã lôi Tống Thanh trượt vào sàn nhảy.
Thôi Nguyệt Lam thấy một cảnh như vậy, sắc mặt trong nháy mắt xanh mét.
Tống Thanh!
Con tiện nhân không biết xấu hổ này!
Cấu kết với Lưu Nghĩa, lại vẫn cùng Hà Nhật Dương dây dưa không rõ!
Hừ! Hôm nay phải vạch trần diện mục thật của cô ấy!
Xem cô ấy ở trước mặt của Hà Nhật Dương còn có thể ngụy trang như thế nào!
Đợi Tống Thanh vừa rời khỏi sân nhảy, Thôi Nguyệt Lam lập tức liền vọt tới, lôi Hà Nhật Dương định tiếp tục khiêu vũ.
Nào biết Hà Nhật Dương chỉ là nhìn cô một cái, quay người rời đi rồi.
Thôi Nguyệt Lam tức giận đến một dẫm chân, chỉ có thể cùng theo Hà Nhật Dương ra khỏi sàn nhảy.
"Anh Nhật Dương, anh sao không quan tâm tới em? Em lại không có làm gì sai!" Thôi Nguyệt Lam không vui đặt mông ngồi ở phía đối diện của Hà Nhật Dương, nói: "Người phản bội anh là Tống Thanh, người dụ dỗ bậy bạ là Tống Thanh, với em lại không có liên quan gì! Hơn nữa em còn phát hiện một chuyện, Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa kia nhất định có chuyện gì không thể cho ai biết được. Hôm nay lúc bọn họ cùng nhau từ trong nhà vệ sinh đi ra, bờ môi của Tống Thanh đều là sưng đấy! Bọn họ còn thường xuyên đi vào chung một phòng, đi vào rất lâu..."
Lúc đầu, Hà Nhật Dương còn rất nghiêm túc nghe Thôi Nguyệt Lam nói chuyện, càng nói, thì trực tiếp nhăn mày lại.
Thôi Nguyệt Lam từ lúc nào trở nên lắm mồm như vậy rồi?
Trước kia Thôi Nguyệt Lam là không phải như thế!
Vừa ngoan vừa đáng yêu lại hiểu chuyện.
Chưa bao giờ ở sau lưng nghị luận thị phi của người khác.
Nhất là chuyện từ không nói có như vậy.
Nếu như không phải hắn đích thân tham dự vào một số chuyện, chỉ sợ đều sẽ tin rồi!
Những thứ khác không nói, Lưu Nghĩa là phụ nữ, cô ấy cùng Tống Thanh ở chung một phòng có cái gì không đúng?
Chuyện xảy ra ở trong nhà vệ sinh vào buổi chiều hôm nay, là hắn làm đấy...
Hà Nhật Dương thoáng chốc cắt ngang qua lời của Thôi Nguyệt Lam đang nói: "Lam Lam, thân là quý tộc, là không thể ở sau lưng nói bậy người khác đấy."
Thôi Nguyệt Lam càng thêm tức giận: "Anh Nhật Dương, anh có phải là không tin em phải không? Tống Thanh đúng là luôn đang gạt anh đấy! Chỉ có em đối với anh mới là thật lòng đấy! Anh Nhật Dương, em thích anh! Tống Thanh không biết xấu hổ như vậy, các người ly hôn được không? Em gả cho anh! Em cho anh sanh con dưỡng cái!"
Sắc mặt của Hà Nhật Dương bỗng nhiên tối lại.
Không chờ Thôi Nguyệt Lam đem lời cho nói hết, giọng nói của Hà Nhật Dương lạnh lẽo: "Lam Lam! Anh hôm nay coi như không có nghe qua cái gì. Lời nói như vậy, anh không muốn nghe lần thứ hai! Em là em gái của anh, trước kia cũng là, bây giờ cũng là, tương lai cũng là!"
Nói xong câu này, Hà Nhật Dương lập tức đứng dậy, bước nhanh rời khỏi.
Thôi Nguyệt Lam nhìn bóng lưng rời đi của Hà Nhật Dương, hai nắm tay nắm chặt, khuôn mặt nữu khúc: "Hà Nhật Dương, anh lại có thể... Không, em sẽ không từ bỏ! Cha mẹ đều ủng hộ em, em sẽ không từ bỏ ý nghĩ này đấy!"
Hội tiệc cuối cùng cũng đã tới thời khắc cao trào nhất, thân là chủ nhân của hội tiệc, Vũ Ngọc Bình phải công bố giải thưởng lớn cuối cùng của tối hôm nay.
"Hôm nay các bạn có thể ở trên sân thi đấu lấy được thành tích, đây là một việc đáng để tự hào. Bởi vì, trong các bạn có người, khiến mấy người chúng tôi cam tâm tình nguyện chịu thua." Vũ Ngọc Bình đứng ở trong hội trường mỉm cười nói: "Bởi vì đây là chuyện chưa từng bao giờ xảy ra, vì vậy, tôi muốn đưa ra một phần giải thưởng lớn, coi như là phần thưởng của thắng lợi."
Tất cả mọi người trong hội trường dùng ánh mắt tràn ngập sự mong chờ nhìn sang.
Hôm nay Vũ Ngọc Bình quả nhiên là người lóng lánh, chói mắt đấy.
Cho dù là mọi người tạm thời còn không biết thân phận chân thật của anh là gì, thế nhưng là một người đàn ông tuổi còn trẻ đẹp trai tiền nhiều như vậy, có thể tổ chức tiệc tối xinh đẹp xa hoa như vậy, hơn nữa còn có thể tặng ra một phần quà, liền đủ gây được sự chú ý của người khác rồi.
Vũ Ngọc Bình hiển nhiên cũng rất hưởng thụ sự chú ý như vậy.
Sau khi hắn thừa nước đục thả câu đủ rồi, cuối cùng cũng tuyên bố: "Phần thưởng là phần thêm điểm của cuộc thi vòng bán kết, điểm số là năm điểm. Mà người nhận được phần thưởng là tổng cộng có sáu người."
Mọi người của toàn hội trường trong nháy mắt trợn to hai mắt.
Cái gì?
Tới tham gia cái hội tiệc cũng có thể thêm điểm?
Trời ạ, để chuyện tốt như vậy đến được mãnh liệt hơn chút đi!
Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói: "Có lẽ các bạn đều chưa phát hiện, hoặc là phát hiện rồi nhưng thờ ơ. Thế nhưng là tôi muốn nói là, bất luận thi đấu gì, mỗi người đều có lý do để phấn đấu, mỗi người cũng đều có trách nhiệm bỏ sức ra. Cuộc thi đấu này tuy rằng chỉ cần năm người lên sân, nhưng lại cần sự ủng hộ của đoàn đội. Tôi muốn hỏi chính là, khi năm người bọn họ chảy cạn mồ hôi, các bạn những người khác đang làm gì đấy?"
Cả hội trường hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động gì.
Lưu Nghĩa hiếm khi kinh ngạc nhìn thoáng qua Vũ Ngọc Bình.
Không có ngờ tới Hoa Hoa công tử này vẫn còn có hiểu biết như vậy.
Tống Thanh mỉm cười, cô hình như có lẽ đã đoán được Vũ Ngọc Bình muốn nói gì rồi.
Quả nhiên, Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói: "Đúng vậy, các bạn chỉ là đang vây xem đang hoan hô, sau đó vì thắng lợi mà nhảy nhót vui vẻ, nhưng không ai xuống sân ôm lấy mấy đội viên vì các bạn giành được thắng lợi. Nhưng mà có một người, cô ấy làm được. Cô ấy toàn bộ hành trình đều vì các đội viên của bóng rổ phục vụ. Hỗ trợ đưa nước đưa khăn mặt. Cô ấy gọi là Tống Thanh, một cô gái vô cùng bình thường lại không tầm thường. Cô ấy từ trận đầu tiên cho đến trận cuối cùng, cô ấy đều đứng ở phía trước nhất, ôm lấy khăn mặt và nước chờ ở chỗ đó."
Mọi người của cả hội trường trong nháy mắt cúi đầu.
Lời nói của Vũ Ngọc Bình, khiến cho bọn họ cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
"Quả thực, năm người bọn họ là các bạn đề cử ra để tham gia thi đấu bóng rổ đấy. Nhưng các bạn quên mất, năm người bọn họ không có cái nghĩa vụ cùng trách nhiệm này thay thành tích của người khác liều chém. Kết quả của bọn họ nỗ lực, là toàn thân thể chịu lợi. Tôi muốn nói chính là, đây đối với bọn họ không công bằng. Mà cái thế giới này là vĩnh viễn có công bằng." Giọng nói của Vũ Ngọc Bình rất bình tĩnh, nhưng lại làm cho đấy lòng của người rung động.
Truyện convert hay : Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân