"Chỉ cần có bỏ ra sức, như vậy nên có hồi báo. Bọn họ bỏ ra mồ hôi cùng vất vả, bọn họ nên có được phần thưởng và khen ngợi. Mà không phải cùng những người khác không làm mà hưởng được, cùng nhau chia đều đi thành quả vốn thuộc về của mình." Vũ Ngọc Bình giơ lên ngón trỏ của tay phải, chỉ vào vị trí huyệt Thái Dương của mình nói: "Tôi, Vũ Ngọc Bình, trước già cũng không thích phương thức như vậy. Đây đối với anh hùng không công bằng, đối với người lao động không công bằng."
"Trong từ điển của tôi, làm nhiều có nhiều, không nhọc không được. Tôi cũng không phải ở chỗ này chối bỏ ý nghĩa của đoàn đội." Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói: "Tôi cũng có đoàn đội của mình, tôi cũng rất rõ ràng ý nghĩa của đoàn đội. Thế nhưng là, cái gì gọi là đoàn đội? Cùng nhau nỗ lực mới được gọi là đoàn đội, chỉ có mấy người bỏ ra những người khác ngồi không hưởng lộc đấy thì gọi là sâu mọt! Nếu như là một đoàn đội có sâu mọt, cho dù sang quý đến cỡ nào tôi cũng không muốn! Bởi vì không đáng! Đoàn đội của tôi Vũ Ngọc Bình, không cần sâu mọt."
"Nói đến đây, mọi người có lẽ còn không biết tôi là ai. Tôi rất ít lộ diện trước truyền thông chủ lưu của trong nước, không phải tôi không đủ tiếng tăm, mà là trọng tâm của tôi không phải ở trong làng giải trí." Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói.
Phía dưới toàn là tiếng cười có ý tốt.
"Tôi chủ yếu là làm đầu tư, thay lời khác để giải thích, đầu tư mạo hiểm mà các bạn nghe nói qua, phần lớn đều là tới tìm tôi. Con người của tôi không còn có cái gì, chỉ có tiền." Vũ Ngọc Bình nói tới đây, khẽ cười: "Ngoại trừ một tên khốn kiếp đúng là còn nhiều tiền hơn tôi ra, trên cái thế giới này cùng tôi ngang nhau, cũng chỉ có mấy người như vậy thôi."
"Vì vậy, tôi đặc biệt coi trọng sức mạnh của đoàn đội. Đáng tiếc, hôm nay tôi không nhìn thấy thứ mà tôi muốn. Các bạn khiến tôi thất vọng rồi." Mắt đào hoa của Vũ Ngọc Bình quét qua cả hội trường, cuối cùng định hình ở trên người Tống Thanh: "Nhưng mà trong các bạn lại có một người khiến tôi thấy được hy vọng. Cô ấy dùng hành động khiến tôi thấy được đoàn đội của các bạn vẫn còn hy vọng, còn có chỗ để cứu vớt được. Vì vậy, tôi đã cho các bạn một buổi tiệc tối long trọng coi là phần thưởng của đoàn, và bây giờ, tôi muốn một mình cho sáu người bọn họ vì cả đoàn đội bỏ ra sức lực, từng người một tặng ra điểm số của tôi."
"Có lẽ trong các bạn có người sẽ không phục, không sao, chúng ta còn có thời gian. Hoạt động thác triển của vòng bán kết của các bạn vừa mới bắt đầu mà thôi. Tôi còn sẽ tiếp tục chú ý biểu hiện của các bạn, tôi hy vọng ở trận chung kết cuối cùng, có thể nhìn thấy bóng dáng của các bạn." Vũ Ngọc Bình quay người mở ra một khay ở trong tay của người phục vụ, những bảng điểm sáng long lanh ở phía trên, cực kỳ chói mắt.
"Chúc mừng Tống Thanh, Lưu Nghĩa cùng với những tuyển thủ bóng rổ khác, các bạn được thêm năm điểm." Vũ Ngọc Bình nói xong câu này, chủ động vì bọn họ vỗ tay.
Đám người vây xem đều cùng theo vỗ tay.
Năm điểm này, bọn họ thua được tâm phục khẩu phục.
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa đồng thời nhìn về phía Vũ Ngọc Bình.
Tống Thanh không phải lần đầu tiên cùng Vũ Ngọc Bình giao tiếp, thế nhưng là đây thật sự là lần đầu tiên nghe được Vũ Ngọc Bình nói được tuyệt hảo mà giàu lý tính như vậy.
Quả nhiên, những cậu cả này có thể đứng ở đỉnh cao, không phải là không có lý.
Khả năng quan sát sự tình của bọn họ, dù sao vẫn là rất đặc sắc.
Khóe miệng của Lưu Nghĩa khẽ cong, nói với Tống Thanh: "Không nhìn ra a, ẻo lả này vậy mà cũng có một mặt khiến người tin phục."
Ẻo lả...
Cái từ này cho Vũ Ngọc Bình, lại có loại cảm giác trùng hợp quái dị.
Năm đội viên bóng rổ cùng với Tống Thanh, mỗi người đều lấy được một bảng số năm điểm.
Mấy người liếc nhau, đều từ trong đáy mắt của đối phương thấy được một cảm xúc phức tạp.
Có lẽ là quanh năm sống ở xã hội tầng dưới, luôn là bị bóc lột quen rồi, đột nhiên hiện ra một người nói cho bọn họ biết, lao động cùng bỏ ra của bọn họ là phải có được hồi báo đấy.
Các bạn không có nghĩa vụ vì hưởng thụ của người khác uổng công bỏ ra.
Các bạn nên cho vì sự bỏ ra của các bạn có được lợi ích nên có.
Những thứ này đều phá vỡ sự nhận thức của bọn họ.
Một loại cảm giác được tôn trọng, từ đáy lòng tự nhiên sinh ra.
Một người đàn ông cười khổ nói: "Nếu như anh ấy là sếp của công ty, tôi nghĩ là công nhân của anh ấy đều rất thích ý làm việc cho anh ấy a?"
"Một ông sếp hiểu được thưởng phạt rõ rệt, tự nhiên là thấy thích đấy. Nếu như tôi có thể đi đến cuối cùng, tôi đồng ý đến công ty của anh ấy làm việc." Một người khác trả lời.
Nghe xong cuộc đối thoại của hai người, mọi người xung quanh lâm vào một hồi lặng im.
Lời nói của Vũ Ngọc Bình, quả thực là làm xúc động đáy lòng của bọn họ.
Lúc Tống Thanh nhìn về phía Vũ Ngọc Bình, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Vũ Ngọc Bình dường như cảm nhận được ánh mắt của Tống Thanh, quay đầu lại hướng về phía Tống Thanh cũng là dịu dàng một cười.
Tiệc tối kết thúc, tập thể mọi người trở về.
Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Vũ Ngọc Bình lập tức cởi bỏ nút áo của áo sơ mi, ngồi ở bên người Hà Nhật Dương nói: "Nhật Dương, đúng là cho anh nói đúng rồi! Những người kia thật sự quá quá cảm động rồi."
"Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, còn dễ hơn chịu dệt hoa trên gấm." Hà Nhật Dương không đếm xỉa tới mà trả lời: "Những người kia cùng với đám người mà chúng ta tiếp xúc không giống nhau. Chúng ta đối mặt đều là những tên giảo hoạt, lời nói tràn ngập sự hiểu biết và tình cảm, sẽ chỉ làm đối phương cảm thấy anh là nói năng ngọt xớt. Mà những người sống ở tầng dưới, thật ra tình cảm của bọn họ rất thuần túy. Đó chính là cần có sự tôn trọng. Chỉ cần anh thỏa mãn được nhu cầu này của bọn họ, như vậy sẽ đối với anh khăng khăng một mực."
Vũ Ngọc Bình thoáng chốc ngồi ngay thẳng người, nhìn về phía Hà Nhật Dương: "Anh chính là như vậy quản lý công ty của anh sao?"
Hà Nhật Dương khóe miệng khẽ nhếch lên: "Có người chuyên môn làm chuyện như vậy, cần gì tôi ra tay? Tôi chỉ cần cho tầng giữa ở trong công ty nói những lời khích lệ là được rồi."
Vũ Ngọc Bình trong nháy mắt không nói gì, sau khi lườm Hà Nhật Dương thật lâu, mới lên tiếng: "Hèn chi Phan Thịnh Phan Ly đều nói, anh chính là gian thương trong gian thương."
Hà Nhật Dương cười ha ha, không có phủ nhận.
Vũ Ngọc Bình duỗi lưng một cái nói: "Ngày hôm nay cuối cùng cũng trôi qua rồi! Ngày mai anh định làm cái gì đấy?"
Hà Nhật Dương ngẩng đầu nhìn xem ánh trăng, mắt phượng nhu hòa, ngữ khí bình thản: "Ngày mai mới hẳn nói chuyện của ngày mai. Dù sao, tôi đã từ bên trong phát hiện mấy cái hạt giống tốt, mặc kệ kết quả của cuộc thì lần này như thế nào, mấy cái hạt giống này tôi đều xác định lấy rồi."
"Đúng rồi, Phương Mạn Luân mấy ngày nay đi làm cái gì rồi? Sao không thấy anh ấy?" Vũ Ngọc Bình dời đi chủ đề.
"Anh ấy ư? Đương nhiên là có chuyện của bản thân anh ta chăng?" Hà Nhật Dương hoàn toàn không thèm để ý mà trả lời; "Nhà họ Phương muốn cướp người, vậy cũng phải xem tôi có đồng ý hay không! Tôi Hà Nhật Dương chọn dư lại, mới nhường cho anh ta được rồi!"
Vũ Ngọc Bình yên lặng giơ ngón tay cái lên, đối với tên cầm thú này, anh thật sự không lời có thể nói!
Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa về tới khách sạn đang trú ngụ, hai người hôm nay đều rất vui vẻ.
Các cô có thể nói là người thắng trận lớn nhất của hôm nay.
Thời gian một ngày là thêm được mười lăm điểm rồi.
Đây là chuyện vào buổi sáng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Bất ngờ chính là đến đột nhiên như vậy, làm cho người ta không hề có lực chống đỡ.
Lúc Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa vui mừng, Thôi Nguyệt Lam cả người ở trong phòng đều bùng nổ!
Khương Tiểu Khương sợ tới mức trực tiếp không dám ở trong phòng, chạy tới phòng của người khác kể khổ.
Thôi Nguyệt Lam đem đồ có thể đập được của mình thì lần nữa đều đập phá mấy lần nữa.
Dù sao cô có tiền, không quan tâm bồi thường.
Cho dù là điện thoại máy tính bị thu hồi, cô còn mang theo thẻ tín dụng đây!
Bồi thường tiền là được chứ sao.
Chuyện mà Thôi Nguyệt Lam tánh khí táo bạo, là bị Khương Tiểu Khương phanh phui ra ngoài đấy.
Sáng ngày hôm sau, tất cả mọi thí sinh đang ăn bữa sáng đồng thời ngẩng đầu nhìn Thôi Nguyệt Lam chỉ cao khí ngang đi vào nhà hàng.
Thôi Nguyệt Lam vừa vào cửa liền phát hiện không được bình thường.
Tại sao ánh mắt của mọi người đều kỳ lạ như vậy?
Dường như đang nhìn con quái vật gì vậy.
Thôi Nguyệt Lam vừa quay đầu lại, Khương Tiểu Khương lập tức co rúm lại một cái, trên mặt cũng đang cố giả bộ trấn định: "Thôi tiểu thư, bọn họ đây là đang ghen ghét mỹ mạo của cô chăng?"
Thôi Nguyệt Lam lúc này mới tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực đi nhận bữa ăn sáng.
Lúc này, có người nhỏ tiếng nói một câu: "Vênh váo cái gì a? Giả bộ cái kiểu dáng đại tiểu thư con nhà giàu gì a? Những người trong chúng ta này có tiền còn nhiều mà, cũng chưa thấy qua cô ấy nóng nảy như vậy đấy."
"Đúng vậy. Nghe nói đem đồ vật ở trong phòng đều đập phá hết rồi đấy!"
"Người ta có tiền bồi thường, đừng nói là đập cả căn phòng rồi, chính là đem cả căn khách sạn đều đốt đi cũng bồi thường được!"
"Đây là đại tiểu thư của nhà nào a? Tính tình lớn như vậy! Lại không ai trêu chọc cô ấy, sao lại đập phá đồ cả phòng?"
"Ai biết a? Đoán chừng là đêm qua đội số năm đoạt giải, ba đội không có phần, vì vậy trong lòng không cân đối?"
"Ai ôi!, chúng ta cũng không được thưởng, chúng ta sao không có đập đồ a! Bệnh công chúa tim thủy tinh đừng quá nặng!"
...
Tay cầm lấy chén đĩa của Thôi Nguyệt Lam, khẽ run.
Cô xém chút nữa muốn đem chén đĩa ở trong tay trực tiếp đập vào mặt của những người kia!
Cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy, lúc nào chịu qua sự chế ngạo này?
Cô ở trước mặt cha nuôi mẹ nuôi, vĩnh viễn đều là tiểu công chúa kiêu ngạo, những người ở bên cạnh, có ai dám không nịnh bợ cô?
Vừa về nước thì...
Đầu tiên là bà già già không chết của Nhà họ Hà kia, cũng dám cho cô đi lên núi chép kinh Phật trong một tháng!
Bây giờ lại tới nơi này chịu sự chế ngạo của những người nghèo rớt mồng tơi không nhập lưu này!
Còn phải chịu đựng sự vây xem của Tống Thanh con tiện nữ không biết xấu hổ kia!
Tống Thanh?
Đúng, ngoại trừ Tống Thanh ra không ai biết rõ tính xấu của cô!
Nhất định là Tống Thanh truyền ra đấy!
Hừ, cô ấy chính là vì trả thù mình cướp đi anh Nhật Dương!
Người đàn bà già nua hông biết xấu hổ!
Thôi Nguyệt Lam lập tức quay người thở hồng hộc đi đến phía Tống Thanh, khay đựng bữa sáng ở trong tay không nói lời gì hướng vào đỉnh đầu của Tống Thanh vỗ ập xuống.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lưu Nghĩa tay mắt lanh lẹ, đưa tay đẩy ra.
Đùng ——
Khay đựng bữa sáng bị hung hãn đập vào cả mặt của Thôi Nguyệt Lam!
Đám người vây xem ở xung quanh, lập tức cười ầm lên.
Nghe lấy tiếng cười nhạo ở xung quanh, Thôi Nguyệt Lam càng thêm nhận định là Tống Thanh ở bên trong giở trò quỷ quái rồi.
"Tống Thanh, đều là chuyện tốt cô làm đấy!" Thôi Nguyệt Lam nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô dám hãm hại tôi!"
Tống Thanh một vẻ mặt khó hiểu: "Thôi Nguyệt Lam, cô có bị mắc chứng bệnh hoang tưởng sao? Tôi lúc nào đã hãm hại qua cô!"
"Nhất định là cô! Trừ cô ra, không ai lại truyền lời ong tiếng ve của tôi! Tôi không phải là đem anh Nhật Dương từ theo trong tay của cô đoạt qua sao? Vì vậy cô liền đối với tôi ghi hận trong lòng! Khắp nơi tung ra lời đồn của tôi! Tống Thanh, cô cư tâm bất lương!" Thôi Nguyệt Lam nổi giận đùng đùng chỉ vào Tống Thanh kêu lên: "Tôi nhất định sẽ nói cho anh Nhật Dương biết đấy, cô đối xử với tôi như vậy, cha mẹ cũng sẽ không bỏ qua cô đấy!"
Tống Thanh càng thêm bó tay rồi.
Đây gọi là chuyện gì!
Cô cái gì cũng không biết, không hiểu ra sao cả thì bị úp một bồn cức!
Có trời mới biết Thôi Nguyệt Lam đang nói cái gì!
Truyện convert hay : Chí Tôn Tu La