“A, còn quên mất! Con... con tối qua...tối qua...ngủ quên trên xe.” Thôi Nguyệt Lam nói dối: “Vì tâm trạng không tốt, cho nên có uống chút rượu. Nhưng mà, con không sao, hôm nay con hẹn bạn đi bảo dưỡng, mẹ à, đợi con quay về sẽ kể chị tiết với mẹ.”
Bà Hà cũng không hoài nghi gì cả, nói: “Cũng tốt, con cùng bạn cùng đi chơi cho thoải mái. Đợi mấy hôm nữa bố của con tới, chúng ta sẽ cùng về Nhà họ Hà rồi.”
“Vâng ạ, con hiểu rồi.” Thôi Nguyệt Lam nhanh trả lời: “Cảm ơn mẹ.”
Bà Hà tắt điện thoại, toàn bộ người của Thôi Nguyệt Lam đứng tại chỗ như người mất hồn, nhìn vào gương thân thể của mình, cảm thấy rất kinh tởm.
Vốn dĩ một thân thể không tì vết, hôm nay toàn thấy hằn tích của vết hôn và sự ân ái, Thôi Nguyệt Lam thậm chí còn không biết tối qua là người con trai nào ngủ cùng cô ta!
Cô ta chỉ nhớ trước khi hôn mê, có bốn người con trai đi cùng cô ta vào trong nhà vệ sinh.
Đợi đã, tại sao lại có bốn người con trai cố ý đi cùng cô ta vào trong nhà vệ sinh!
Cốc rượu đó!
Có vấn đề!
Là ai?
Là ai muốn hại cô ta?
Đây rõ ràng là chuyện có âm mưu!
Đối phương là có ý muốn hại cô ta!
Bây giờ người muốn hại cô ta nhất, chỉ có thể là Tống Thanh rồi?
Lẽ nào chuyện này là do Tống Thanh làm?
Không sai, nhất định là cô ta!
Chỉ cần hại được Thôi Nguyệt Lam, Tống Thanh có thể ổn định ngồi vào vị trí cao quý thiếu phu nhân Nhà họ Hà!
Tống Thanh, Tống Thanh!
Ta sẽ chưa xong với ngươi!
Ngươi dám hại ta!
Ta sẽ làm cho người phải chịu báo ứng gấp trăm lần nghìn lần vạn lần!
Sự phẫn nộ của Thôi Nguyệt Lam cuối cùng tăng đến cực điểm, đập phá mạnh mẽ điên khủng đồ trong phòng!
Cô ta bị hại, cô ta bị Tống Thanh hại rồi!
Cô ta muốn báo thù!
Cô ta nhất định sẽ báo thù!
Cô ta muốn hại Tống Thanh!
Làm cho Tống Thanh sống không bằng chết!
Thôi Nguyệt Lam hạ hỏa xong sự tức giận, nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Mấy hôm nay, cô ta không thể xuất hiện trước mặt của tất cả mọi người!
Nhất định phải đợi vết tích biến mất, mới có thể quay lại!
Nghĩ thông điểm này, Thôi Nguyệt Lam không có chút do dự nào, nhanh chóng rời khỏi khách sạn, tìm thấy xe của cô ta, trực tiếp đến ngân hàng rút một khoản tiền lớn, lái xe nhanh chóng rời khỏi thành phố H.
Thôi Nguyệt Lam nói với tất cả mọi người là đi chơi cùng bạn, không nói cụ thể là đi đến đâu.
Bà Hà mấy hôm nay bận cùng Hà Quốc Tường chuẩn bị việc về nước, không có thời gian để ý đến cô ta, dù sao trong tay cô ta có tiền, cho cô ta tùy ý đi.
Hà Nhật Dương càng không có thời gian để ý cô ta, anh ấy còn phải cùng người vợ thân yêu của mình chủ trì đại thọ 80 của bà nội.
Hà Quốc Tường mấy hôm nay vẫn chưa về nước, càng không thể để ý đến Thôi Nguyệt Lam.
Vì thế, Thôi Nguyệt Lam mới lặng lẽ như thế rời khỏi thành phố H.
Duy nhất biết Thôi Nguyệt Lam rời khỏi thành phố H là vì sao, chỉ có một người biết.
Thôi Nguyệt Lam rời đi không lâu, Vũ Ngọc Bình tâm trí rối bời chạy đến tìm Tống Thanh và Hà Nhật Dương cầu cứu trợ.
Trang viên Cảnh Hóa Vũ Ngọc Bình không biết đến bao nhiêu lần rồi, lần này anh ta rất gấp muốn trực tiếp chạy vào trong phòng ngủ của hai người để tìm họ.
Tống Thanh nghe nói Vũ Ngọc Bình đã đến, lập tức đi ra chào hỏi: “Đây là làm sao? Làm sao gấp đến mức thế này?”
Vũ Ngọc Bình nhìn thấy Tống Thanh, lập tức chạy đến, nắm chặt cánh tay của Tống Thanh, các kiểu lắc người: “Thanh Thanh, em phải giúp anh à! Anh bây giờ chỉ có thể xin em giúp!”
Tống Thanh bị anh ấy lắc cho hoa mắt chóng mặt, nói: “Dừng dừng dừng, dừng lại! Tiếp tục lắc, đầu của em đều là bùn mất! Anh phải nói ra! Xảy ra chuyện gì rồi?”
Vũ Ngọc Bình vẫn chưa trả lời, Hà Nhật Dương từ từ cầu thang bước xuống, nói: “Nếu không sai thì, Lưu Nghĩ không nghe điệnt hoại của anh ta.”
Tống Thanh thở nhẹ ra: “Em còn tưởng có chuyện gì lớn. Anh vẫn chưa ăn cơm đúng đúng? Cùng ăn cơm, chúng em chuẩn bị ăn tối.”
Vũ Ngọc Bình rất gấp: “Ăn tối gì chứ! Em liên hệ với Lưu Nghĩ xem! Cô ấy một mình ở thành phố này, không liên hệ được, làm cho người ta lo lắng?”
Tống Thanh nhìn Vũ Ngọc Bình kỳ lạ: “Lo lắng gì? Anh cảm thấy người con trai bình thường, có lực chiến đấu so với cô ấy? không đúng sao, Ngọc Bình, anh mấy hôm trước còn gọi Lưu Nghĩ là con gái tính con trai, là người bất khả chiến bát khả bại? Hôm nay sao lại lo lắng thế?”
Mặt của Vũ Ngọc Bình lập tức đỏ rực lên.
Hà Nhật Dương cười mỉm, cười đầy hàm ý, nói: “Không sao, có lẽ là Ngọc Bình đã nói gì với tiểu Nghĩ rồi. Thanh Thanh, em gọi điện cho Tiểu Nghĩ hỏi xem, xem cô ấy có muốn đến ăn cùng không.”
Vũ Ngọc Bình lập tực cười lên nói: “Đúng đúng đúng, gọi cho cô ấy đến ăn cơm đi!”
Tống Thanh nhìn Vũ Ngọc Bình nói: “Vậy anh nhất định phải nói cho em biết trước, anh đã nói gì với Tiểu Nghĩ, nếu không em sẽ không gọi điện thoại.”
Mặt của Vũ Ngọc Bình đỏ lên kinh khủng.
Hà Nhật Dương nhàn nhã ngồi trên ghế sô fa, nói: “Tôi càng muốn biết, ngày đó chúng ta tại nhà Phan Thịnh Phan Li, hai người trong phòng đã xảy ra chuyện gì!”
Tính tò mò của Tống Thanh cũng bị kích thích, không chịu được hỏi: “Đúng thế đúng thế, em cũng muốn biết!”
Vũ Ngọc Bình thở dài một tiếng: “Không hỏi có được không?”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đồng thời lắc đầu: “Không được!”
Vũ Ngọc Bình nén thở: “Vợ chồng hai người có cần chồng đàn vợ hát không?”
Tống Thanh bật cười ra, nói: “Bây giờ không cần để ý đến vợ chồng chúng em có phải là chồng đàn vợ hát, em hỏi anh, ngày hôm đó khi Tiểu Nghĩ đi, nét mặt cũng có gì đó không đúng, anh nói, hai người ở trong phòng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Hà Nhật Dương cũng nói theo: “Đừng có thử để qua cửa ải! Câu trả lời không được hài lòng, chúng tôi sẽ không giúp!”
Vũ Ngọc Bình nén thở, chớp mắt, xoa mặt nói: “Vậy được, tôi nói. Nhưng, hai người tuyệt đối không được nói cho Phan Thịnh Phan Li, nếu không một thời anh mình của tôi đều bị hủy hoại hết!”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đột nhiên cười đầy lạ lùng.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, cười làm cho người ta nổi da gà.
Vũ Ngọc Bình không nhìn rõ được nụ cười của hai người, tiếp tục nói: “Hôm đó trong phòng, hai người không phải cũng nghe lỏm rồi sao?”
“Chỉ nghe được đoạn trước, đoạn sau thì không nghe thấy.” Hà Nhật Dương trả lời rõ ràng, một lão tử cho dù nghe lỏm cũng nghe được câu nào.
Vũ Ngọc Bình thở ra một tiếng, nói: “Sau khi hai người đi, tôi và Lưu Nghĩ cùng nằm trên giường. Sau đó cô ấy rất bình tĩnh hỏi tôi lừa cô ấy có vui không? Tôi có trả lời, không vui. Cô ấy hỏi làm sao không vui? Tôi liền nhìn phía dưới của mình. Sau đó cô ấy cũng cùng nhìn....”
Tống Thanh: “Phì...”
Hà Nhật Dương cười rất to: “Ha ha ha ha...tiếp theo!”
“Tôi nhìn không tốt, trong nhân thức nói một câu, tôi nói, nếu không anh chịu trách nhiệm với em? Dù sao em chưa kết hôn anh chưa gả đi...” Vũ Ngọc Bình xờ mặt: “Đợi sau khi tôi nói ra, tôi mới kịp phản ứng hình như nói ngược rồi, nên nói là em chưa gả chồng anh chưa kết hôn mới đúng!”
Tống Thanh: “Phì...”
Hà Nhật Dương cười đến nước mắt sắp bay ra ngoài: “Anh cuối cùng có tự cảm nhận gả đi rồi à!”
Vũ Ngọc Bình tiếp tục xờ mặt: “Đi đi đi, còn muốn nghe không?”
“Nghe nghe nghe.” Tống Thanh và Hà Nhật Dương đồng thời gật đầu như một: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó khi tôi nói ra câu này, chúng tôi hai người đều đơ ra. Tôi muốn ngồi dậy, nhưng, nhưng quần con của tôi lại treo trên eo của Tiểu Nghĩ mất rồi...” Vũ Ngọc Bình cảm thấy mọi việc xấu nhất đời người đều được anh ta trải qua hết một lần: “Tôi muốn đứng dậy cũng không dám đứng, Tiểu Nghĩ không biết, vừa đẩy tôi, nhưng là, một tiếng kêu, mảnh vải cuối cùng trên người tôi cũng bị hủy. Hai người chúng tôi một lần nữa đơ người luôn. Sau đó tôi lại nói một câu vô cùng ngu xuẩn!”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương vô cùng mong đợi nhìn Vũ Ngọc Bình.
Trời ơi, họ lại bỏ qua màn kịch đầy tuyệt vời như thế!
Thảo nào tối ngày hôm đó biểu hiện của Lưu Nghĩ cổ quái như vậy!
Hóa ra trong phòng, còn xảy ra nhiều thứ thú vị phía sau như thế!
Nhưng, họ bây giờ càng mong chờ Vũ Ngọc Bình đã nói lời ngu ngốc nào!
Vũ Ngọc Bình thực ra tinh trường rất cao, đồng thời giao lưu rất nhiều bạn gái trên mạng, người nào người đó rất an phận, từ trước tới giờ không dám gây chuyện.
Nhưng cũng là tà môn, từ khi gặp được Lưu Nghĩ, tình trường và IQ của toàn bộ con người đều giáng xuống cực băng.
Vũ Ngọc Bình nhìn thấy ánh mắt cảu Tống Thanh và Hà Nhật Dương đầy sự mong đợi, da mặt đã được tu luyện dao súng không vào, trực tiếp nói: “Tôi nói với cô ấy, kích thước của tôi em có thấy hài lòng không?”
Tống Thanh: “Phì...”
Hà Nhật Dương: “Phì...”
Hai người nấp sau safa: “Phì...”
Vũ Ngọc Bình lập tức cảnh giác lên, đứng dậy nhìn, Phan Thịnh Phan Li đang nấp sau safa cười bò lăn người.
“A ya ya, cười chết tôi mất! Không được rồi, không được rồi, tôi muốn cười đến đau cả bụng!” Phan Thịnh cười đến mức nước mắt bay ra.
“Tôi cũng không được rồi! Trời ạ, tôi rất hối hận khi không lắp camera trong phòng! Lại bỏ qua cảnh diễn hay như thế!” Phan Li cũng nói theo: “Tôi đột nhiên cảm thấy Ngọc Bình rất mạnh!”
Mạnh cái đầu ngươi!
Hai người họ sao lại ở đây?
Vũ Ngọc Bình dùng con mắt muốn giết người nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nói một cách vô tội: “Tôi cũng không biết tại sao hai người họ mới tới thì liền trốn sau safa, sau đó hỏi cũng không nói. Nhưng, khi anh bước vào nên nhìn thấy hai người họ mới đúng!”
Nhìn thấy quỷ à!
Trong lòng như lửa đốt, có thể nhìn thấy người mới lạ!
Tống Thanh cũng ôm bụng cười lăn trên ghế safa, vừa cười vửa lau nước mắt, nói: “Sau đó?”
Vũ Ngọc Bình nhìn, Phan Thịnh Phan Li cũng đang đều nghe, đơn giản, trực tiếp nói thẳng: “Sau đó Lưu Nghĩ nói một cách nghiêm chỉnh, cô ấy cần phải quay về xem tài nguyên, sau đó mới nói cho tôi hài lòng hay không hài lòng, sau đó cô ấy không quay đầu chạy ngay ra ngoài! Tôi nhìn cô ấy muốn chạy, chỉ có thể vơ lấy quần áo của Phan Thịnh mặc lên, liền đuổi theo ra ngoài. Việc còn lại thì mọi người đều biết rồi! Lời nói, Thanh Thanh, chuyện cười bọn họ đều nghe hết rồi, em nhanh gọi điện cho Tiểu Nghĩa!”
Truyện convert hay : Mạnh Nhất Người Xuyên Việt