Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 274: trình thiên cát bị thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Thanh cười đến mức toàn thân bất lực, lau xong nước mắt nói: “Vậy anh ngày hôm đó có đuổi kịp không?”

Vũ Ngọc Bình trả lời: “Đương nhiên đuổi kịp rồi, nhưng bầu không khí giữa hai chúng tôi luôn kỳ lạ.”

Có thể không kỳ lạ sao?

Anh đều muốn gả cho người ta Lưu Nghĩ rồi!

Phan Thịnh Phan Li lăn trên safa, cười không ra hơi hỏi: “Vậy hôm nay lại xảy ra chuyện gì, làm cho anh không liên hệ được người ta?”

Vũ Ngọc Bình nắm lấy tay trả lời: “Tôi gửi weichat cho cô ấy, hỏi cô ấy tài nguyên xem thế nào rồi? Có cảm thấy thực tế tôi so với nguồn tài nguyên đó tốt hơn?”

Tống Thanh: “Phì...”

Hà Nhật Dương: “Phì...”

Phan Thịnh: “Phì...”

Phan Li: “Phì...”

Tất cả trợ lý cùng người làm của trang viên Cảnh Hoa: “Phì...”

Ngón tay Tống Thanh chỉ Vũ Ngọc Bình, không nói ra lời, chỉ biết bò lăn ra cười.

Vũ Ngọc Bình cười đến mức không nể mặt gì hết, ngay lập tức không vui: “Này này này, mọi người rút cuộc có phải bạn của tôi không? Tôi đã thành trò hề như thế không phải là do mọi người tạo ra sao!”

Tống Thanh lau nước mắt nói: “Vậy, em hỏi anh! Anh không phải thật sự muốn ở cùng Tiểu Nghĩa sao? Nếu không anh hỏi vấn đề này làm gì?”

Vũ Ngọc Bình vô cùng chân thành nói với Tống Thanh: “Tuy rằng cố ấy là tính cách nam nhi, nhưng mà vẫn là con gái! Hơn nữa anh còn phát hiện, thực ra con gái có sức mạnh cũng không phải là chuyện xấu. Chí ít cũng có năng lực bảo vệ bản thân! Em xem em đi ra bên ngoài, luôn bị người ta bắt nạt. Phản lại Tiểu Nghĩa thì không sợ!”

Tống Thanh nói: “Ya ya ya, không gọi là nữ nam tính nữa, đổi giọng thành Tiểu Nghĩ rồi! Xem ra, anh bị Tiểu Nghĩ chinh phục rồi!”

Vũ Ngọc Bình lại đỏ mặt, trả lời nhẹ nhẹ: “Anh chỉ là cảm thấy cô ấy rất đặc biệt.”

Thực ra rất đặc biệt!

Có thể làm cho Vũ Ngọc Bình người chồng quốc dân, trở thành như vậy, điều này là độc nhất của lịch sử!

Ký ức muốn không nhớ rõ thì rất khó à?

Nhưng, hai người họ thực sự cũng khá hợp nhau!

Đều đẹp trai như thế!

Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “Nể mặt anh ta rất thành thực, không bằng em giúp anh ta đi.”

Tống Thanh gật đầu, giơ tay lấy điện thoại từ quản gia, gọi điện cho Lưu Nghĩ: “Tiểu Nghĩ, có muốn đến trang viên Cảnh Hóa dùng bữa không?”

Lưu Nghĩ thở một tiếng, nói: “Vũ Ngọc Bình ở chỗ cậu đúng không? Anh ta ở đó, thì mình sẽ không qua.”

Tống Thanh nhịn cười trả lời: “Uhm, Anh ta đang xin tới gọi điện cho cậu đó.”

Vũ Ngọc Bình nghe thấy Tống Thanh nói như thế, nhanh chóng làm tư thế và biểu hiện van xin.

Tống Thanh cố gắng nhịn cười tiếp tục nói: “Tiểu Nghĩ, anh ta lại làm sao đắc tội với cậu rồi? làm cho đến mức cậu không thèm để ý anh ta.”

Lưu Nghĩ thờ dài trong điện thoại, nói: “Ai biết trong đầu của người đó phải chăng có hố sao? à không, đầu anh ta luôn có cái hố, cái hố lần này to đến mức không có ranh giới! Buổi sáng hôm nay vô duyên vô cớ gửi lì xì cho tớ, tớ không để ý đến anh ta, anh ta cứ gửi tới không ngừng, gửi cho tới khi tớ trả lời mới thôi. Tớ hỏi anh ta muốn gì, anh ta lại dám hỏi tớ hài lòng với kích thước của anh ta không? OMG, như vậy làm tớ trả lời thế nào? Cậu nói với anh ta, về sau không có chuyện gì đừng làm phiền tớ!”

Tống Thanh không nhịn được, cười phá lên.

Lưu Nghĩ thở một tiếng nói: “Tớ biết cậu có thể cười. Thanh Thanh, tớ sẽ ở thành phố H cho đến khi đại thọ của Lão phu nhân kết thúc, trong thời gian này, đừng để Vũ Ngọc Bình đến làm phiền tớ! Tớ không có hứng thú với tính nương nương.”

Tống Thanh nói với Lưu Nghĩ mấy câu xong, mới tắt điện thoại.

Tống Thanh rất nghiêm chỉnh nói với Vũ Ngọc Bình: “Tiểu Nghĩ nói, không để cho anh làm phiền cô ấy nữa! Để cho anh tiếp tục tìm niềm vui trên mạng.”

Nét mặt của Vũ Ngọc Bình thất bại: “Làm sao có thể thế? Kích thước của anh thực sự rất tốt! Cô ấy làm sao lại không hài lòng?”

Hà Nhật Dương nháy mắt: “Này này này chú ý một chút hình tượng! Thanh Thanh vẫn ở đây!”

Vũ Ngọc Bình nhìn qua Tống Thanh, trả lời trực tiếp nói: “Tôi coi Thanh Thanh như anh em của mình, có gì không thể nói.”

Phan Thịnh Phan Li vừa lau nước mắt vừa nói: “Này này, Ngọc Bình, cần chúng tôi giúp không?”

“Hai người đừng đưa ra những chủ ý tồi là được rồi!” Vũ Ngọc Bình trả lời một cách không khách khí.

Hà Nhật Dương cười nói: “Không sao, qua mấy ngày nữa là ngày mừng thọ của bà nội, cô ấy sẽ tới. Cô ấy là đại diện cho bố nuôi mẹ nuôi đến.”

Từ khi Từ Vân Khê nhận Tống Thanh làm con nuôi, từ đó, Hà Nhật Dương cũng thăng chức thành con rể nuôi.

Vậy, mừng thọ của lão phu nhân Nhà họ Hà, Từ Vân Khê nói với Lưu Vân đều phải mang quà mừng tới.

Đương nhiên rồi, ngày trước họ muốn tặng quà đều không tặng được!

Nhà họ Hà là gia thất như thế nào?

Còn thiếu người tặng quà?

Chỉ có mối quan hệ liên qua, Nhà họ Hà mới nhận quà biếu.

Bây giờ, Từ Vân Khê và Lưu Vân là mối quan hệ con cái, cuối cùng cũng có mối quan hệ với Nhà họ Hà, cho nên bảo Lưu Nghĩ thay mặt họ mang quà mừng thọ tới.

Lưu Nghĩ đến thành phố H là vì chuyện này, thứ hai là vì chuyện đấu quyền.

Thực ra, đấu quyền mới là việc quan trọng của cô ấy.

Nghe được Hà Nhật Dương nói như thế, Vũ Ngọc Bình thở một tiếng: “Xem ra hôm nay không gặp được cô ấy rồi! Không sao, tôi có chính là nhẫn nại!”

Tống Thanh gật đầu nói: “Đúng thế, khi bà nội mừng thọ sẽ được gặp thôi. Nói thế, sắp vào tháng 12 rồi, mọi người còn không bận sao?”

“Công ty có người sắp xếp, chúng tôi là ông chủ, nếu mọi việc đều tự làm thì mệt chết mất.” Phan Thịnh Phan Li nói: “Cho nên, yên tâm, chúng tôi có dư thừa thời gian xem cảnh sôi động.”

Vũ Ngọc Bình không khách khí lườm bọn họ: “Đều là lúc nào rồi, còn muốn xem trò cười của tôi! Tôi là hành trình du lịch mà mọi người hẹn trước sao! Tôi đã bày tỏ lòng mình với Lưu nghĩ, cô ấy không trả lời cũng không oán trách tôi!”

Phan Thịnh Phan Li đồng thời gật đầu: “Tính tính tính! Cược lần này thật sự quá giá trị!”

Tống Thanh lắc đầu không nên lời, dặn dò quản gia bắt đầu sắp thức ăn, chào mời Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh Phan Li cùng đi vào phòng ăn.

Bữa ăn này mọi người cùng ăn gọi là bữa ăn vui vẻ.

Tống Thanh tuy không gọi Lưu Nghĩ tới, nhưng cô ấy vô cùng mong muốn nói chuyện cùng Lưu Nghĩ, muốn nghe suy nghĩ của cô ấy.

Đúng là ngày thứ hai, Tống Thanh không chịu được, đi qua chỗ Lưu Nghĩ ở, tìm Lưu Nghĩ trò chuyện.

Chỗ ở của Lưu Nghĩ hiện tại là khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố.

Rất dễ tìm, Tống Thanh mới tìm đã tìm thấy.

Tống Thanh gõ của bước vào, nhìn thấy Lưu Nghĩ nằm thẳng trên sàn nhà, không ngừng cầm tạ nhỏ để rèn luyện thân thể, liền ngồi ngoan ngoãn bên cạnh đợi cô ấy tập luyện thân thể xong.

Lưu Nghĩ rất nhanh tập xong, mới ra hiệu chào Tống Thanh: “Cậu ngồi đây, tớ đi tắm đã.”

Tống Thanh mỉm cười gật đầu.

Lưu Nghĩ từ đất đứng dậy, làm vài động tác hít thở xong mới đi vào phòng tắm để tắm.

Căn phòng của khách sạn này khá tốt, tuy rằng rất đắt, cũng may mọi người không phải là người thiếu tiền.

Tốc độ của Lưu Nghĩ rất nhanh, lau tóc đi từ phòng tắm ra, nói với Tống Thanh: “Vội vàng tìm tớ như thế có chuyện gì à?”

Tống Thanh cười mỉm nói: “Tớ chính là muốn hỏi cậu, cậu thấy Ngọc Bình thế nào?”

Lưu Nghĩ cười ra nói: “Một nương nương không có sức chiến đấu! Nhưng, nói thế, Thanh Thanh, cậu hỏi cái này làm gì?”

Tống Thanh cười mỉm nói: “Việc quan trọng được người nhờ vả! Ngọc Bình muốn tớ giúp đỡ hỏi, cậu thấy anh ta thế nào.”

Lưu Nghĩ lắc lắc nắm tay nói: “Tới không có hứng với một người con trai bị một cú đấm đá bay.”

Tống Thanh rất chân thành nhìn Lưu Nghĩ nói: “Thực ra cậu hiểu nhầm rồi! Vũ Ngọc Bình không yếu như thế. Thật đó, anh ta không phải là gà rù.”

“Không tin.” Lưu Nghĩ lắc đầu: “Anh ta đối với đại bộ phận con trai con gái mà nói, cũng có thể xem là được. Nhưng trong mắt của tớ, chỉ là một kẻ yếu thế!”

Tống Thanh không thể không cười: “Thực ra kỹ thuật cưỡi ngựa và kiếm thuật của anh ta thực sự rất tốt. Cậu cũng biết, kỹ thuật cưỡi ngựa đều là vận động của quý tộc, anh ta có thể luyện được kỹ thuật cao như thế, là từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập.”

Lưu Nghĩ cũng không hoàn toàn phủ nhận Vũ Ngọc Bình, gật đầu, nói: “Có lẽ thế. Nhưng như thế thì sao nào? Tớ cả đời này đều không dự định cao vọng trọng, vì ba tấc gạo mà phải cúi người, tớ thật sự là làm không được! Xem cậu bây giờ khổ sở như thế, tớ thì cảm thấy rất đau đầu.”

Tống Thanh cũng không miễn cưỡng Lưu Nghĩ: “Đúng thế, tớ cũng thấy rất khổ sở, nhưng lại cảm thấy chỉ cần yêu thương bên cạnh Nhật Dương, có khổ sở đến mấy cũng đáng giá.”

“Đúng vậy, có tình yêu, mới cảm thấy đáng giá.” Lưu Nghĩ gật đầu nói: “Cho nên cậu có thể nói với Vũ Ngọc Bình, tớ không hề có cảm giác gì với anh ta, đừng để anh ta lại xuất hiện trước mặt tớ nói tình cảm nữa.”

Tống Thanh mới muốn nói ra, đột nhiên của kính phía sau bỗng nhiên vỡ ra, một bóng người từ ngoài xông vào!

Biến cố này làm cho Tống Thanh lập tức bị dọa một phen!

Đây là tầng 12!

Ai có thể từ cửa kính tầng 12 bay vào trong!

Phản ứng của Lưu Nghĩ rất nhanh, trực tiếp kéo Tống Thanh ra phía sau lưng mình, thể hiện tư thế công kích.

Một người con trai toàn thân là máu, như thế xong vào trong, bước một bước, liền mềm nhũn người trên sàn nhà!

Lưu Nghĩ vừa muốn nắm lấy quả tạ mới vận động đi qua, Tống Thanh mắt lóe lên, vừa nhìn đã nhận ra nét mặt trắng bệch đó, lập tức giữ lấy cánh tay của Lưu Nghĩ, nói: “Tiểu Nghĩ đừng! Đó là Trình Thiên Cát!”

Lưu Nghĩ lâng một lát: “Cái gì?”

Trình Thiên cát? Anh ta không phải là chủ tiệm nướng tư nhân sao?

Tại sao lại toàn thân là máu từ ngoài xông vào thế?

Tống Thanh nhanh chóng chạy qua, quay người lại xem, quả nhiên là Trình Thiên cát!

Anh ta làm sao thế?

Làm sao toàn máu trên người?

Tống Thanh vừa muốn kéo tay ra động vào người Trình Thiên cát, Lưu Nghĩ liền gọi Tống Thanh: “Đừng động vào anh ta, nếu anh ta bị gãy xương, động vào sẽ càng thêm nghiêm trọng! Chúng ta cần báo cảnh sát bác sĩ tới xử lý!”

Tống Thanh nhanh chóng nói: “Không được, không thể báo cảnh sát!”

Lưu Nghĩ kinh ngạc nhìn Tống Thanh: “Tại sao?”

Tống Thanh ngậm lấy môi, nói trịnh trọng: “Anh ta không chỉ là chủ tiệm lò nướng tư nhân, anh ta... thực ra là một sát thủ!”

Lưu Nghĩ cũng đơ người luôn: “Sao lại như thế?”

Tống Thanh gật đầu trịnh trọng.

Nét mặt Lưu Nghĩ biến sắc nói: “Thanh Thanh, Căn phòng này không thể ở lại được, cậu nhanh chóng đến quầy lễ tân thuê thêm một phòng nữa, chúng ta chuyển sang phòng khác!”

Tống Thanh lập tức hành động, tốc độ nhanh hướng về phía quầy lễ tân, thuê thêm một phòng nữa ở bên cạnh, cùng Lưu Nghĩ đưa Trình Thiên Cát toàn thân là máu chuyển đến phòng bên cạnh. Sau đó Lưu Nghĩ đi thông báo quầy lễ tân, nói tự mình không cẩn thận làm hỏng kính của khách sạn, đồng thời bồi thường toàn bộ lệ phí.

Truyện convert hay : Manh Bảo Giá Lâm: Ngọt Sủng Thần Bí Thê

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio