Trình Thiên Cát đưa vết thương bị rách ra của mình cho Tống Thanh xem, cũng xem như là kéo ngắn khoảng cách hai người.
Lúc này đây, Vũ Ngọc Bình gọi điện cho điện thoại của Tống Thanh.
Điện thoại vừa bắt máy, Vũ Ngọc Bình liền bắt đầu phàn nàn: “Thanh Thanh à, cậu không phải đồng ý giúp tớ hỏi chuyện Tiểu Nghĩa sao? Sao mà cả ngày rồi chưa có tin gì nữa?”
Tống Thanh giờ mới chợt nhớ ra mục đích mình tới tìm Lưu Nghĩa.
Kết quả là bị chuyện của Trình Thiên Cát cắt ngang, làm cho quên mất!
Tống Thanh cảm thấy tội lỗi đáp: “Cái gì đó, tớ quên mất chuyện này!”
Vũ Ngọc Bình thất vọng hỏi: “Chị hai của tôi, giờ cô đang ở đâu?”
“Đi cùng với Tiểu Nghĩa. Nhưng, giờ chúng tôi có việc khác.” Tống Thanh thấp giọng nói: “Chuyện đó của cậu không vội, sớm muộn tớ cũng sẽ hỏi mà!”
Vũ Ngọc Bình cảnh giác hỏi: “Chuyện gì? Có thể khiến cậu không lo cho tớ? Thanh Thanh, chúng ta có còn là anh em tốt không? Cậu nói, giờ cậu đang ở đâu? Cậu cùng Tiểu Nghĩa đang làm gì? Mấy hôm nay ngoài kia rất rắc rối, cậu không được để Tiểu Nghĩa đi gây chuyện đó!”
Tống Thanh cảm thấy bất lực.
Ê ê ê, Vũ Ngọc Bình!
Cậu là gì của Tiểu Nghĩa chứ?
Cậu có cần phải bộ dạng bà quản gia nói ra câu này không?
Vũ Ngọc Bình thấy Tống Thanh không trả lời, liền nói: “Nếu cậu không nói, tớ sẽ tìm từng khách sạn một! Cậu biết đấy, nếu tới muốn tra, thì không gì là tra không ra!”
Lúc này, Lưu Nghĩa vừa đi qua, ra hiệu Tống Thanh đưa điện thoại qua, nhận lấy điện thoại, nói với điện thoại: “Là tôi, cậu kiếm tôi có chuyện gì?”
Vũ Ngọc Bình vừa nghe thấy giọng của Lưu Nghĩa, không ngờ hoảng loạn tới mức chạm vào bàn, cổ đỏ cả một vùng, ấp a ấp úng nói: “Tôi..... tôi...... tôi chính là muốn hỏi cậu...cậu, cậu có cần tôi giúp gì không?”
Lưu Nghĩa xoay đầu nhìn Trình Thiên Cát nằm trên giường, hạ thấp giọng nói: “Tôi hỏi cậu, cậu biết cờ bạc không?”
Vũ Ngọc Bình liền ngồi thẳng sống lưng, trả lời rõ ràng từng chữ: “Không cờ bạc! Tôi đã quyết tâm ctừ bỏ rồi! Cờ bạc chuyện này, là thứ hại người, tôi tất nhiên là không tiếp tục chơi nữa......”
“Nói trọng điểm, biết hay không biết?’ Lưu Nghĩa trực tiếp cắt ngang lời của Vũ Ngọc Bình.
“Thế thì tôi nên nói biết? Hay nói là không đây?” Vũ Ngọc Bình cũng không nắm rõ được thái độ của Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa bị chọc tức cười: “Nếu cậu biết cờ bạc, thì đi cùng chúng tôi đến một nơi! Nếu cậu không biết, thì tôi tìm người khác!”
“Biết biết biết! Cậu nói cược cái gì? Chỉ là đại chúng, tôi đều biết!” Vũ Ngọc Bình liền trả lời nói: “Đi đâu thế?”
Lưu Nghĩa xoay đầu nhìn Tống Thanh, Tống Thanh với vẻ ngơ ngác nói: “Tớ trước giờ không cờ bạc, nên tớ cũng không biết ở đâu có sòng bạc.”
Đầu dây bên kia đầu óc Vũ Ngọc Bình chuyển rất nhanh, liền phân tích ra được: “Tiểu Nghĩa, hôm qua người khiêu chiến sòng bạc không phải là cậu đó chứ? Họ nói, người đó bị thương rời khỏi, cậu có sao không? Đáng chết thật! Dám tổn thương cậu? Ông đây đi phá tiệm nó, săn bằng nơi đó!”
Nghe giọng phát tức của Vũ Ngọc Bình, Lưu Nghĩa vội nói: “không phải tôi! Là bạn củaTống Thanh! Bây giờ chúng tôi đang ở đây chăm sóc anh ta, tôi chính là nhìn không quen mấy người ỷ thế hiếp người! Tôi tính đi tìm hiểu thực lực của nó.”
Tống Thanh đầy cảm kích nhìn Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa đưa tay lên vỗ nhẹ vai Tống Thanh, nói với Vũ Ngọc Bình trong điện thoại: “Nửa tiếng sau gặp nhau dưới lầu khách sạn. Nếu cậu tiện thì chuẩn bị chút tiền mặt.”
“Tiện tiện rất tiện luôn.” Vũ Ngọc Bình trả lời một tràng: “Tớ đem theo hai chục triệu tiền mặt có đủ không? Nếu không đủ tớ đem thêm.”
“Đủ rồi.” Lưu Nghĩa nạt nộ một tiếng: “Chúng ta là đi thắng tiền, chứ không phải đi cho tiền! Tôi muốn xem thử, họ dám cản tôi không!”
Tống Thanh khẽ đưa lên ngón tay cái, Tiểu Nghĩa khí phách! Rất bảnh!
Lưu Nghĩa đem địa chỉ nói với Vũ Ngọc Bình xong thì cúp máy, ném điện thoại cho Tống Thanh nói: “Cha của Lưu Nghĩa tớ đây tuy là nhà doanh nghiệp rửa tiền, cha tớ khi xưa tuy lăn lộn trốn hắc đạo, nhưng không làm chuyện thất đức như thế này! Khi xưa không biết thì thôi, bây giờ biết rồi, tuyệt đối không tha cho họ!”
Khóe mắt Trình Thiên Cát ửng đỏ: “Hai người không cần vì tớ mà làm chuyện này. Đây là chuyện riêng của tớ.”
Lưu Nghĩa nói một cách hào nhoáng: “Chuyện này không còn là chuyện của mình cậu. Lưu Nghĩa tôi đây chính là nhìn không quen thứ này!”
Tống Thanh có vẻ bình tĩnh hơn: “Tiểu Nghĩa, đừng gây chuyện.”
“Yên tâm, nếu là sòng bài, thì phải cho phép ngườ ta đi cờ bạc chứ? Thế thì cứ để họ chứng kiến khả năng cá cược của ông đây!” Lưu Nghĩa lắc lắc cánh tay, nhe răng cười nói: “Dù gì có thua thì cũng là Vũ Ngọc Bình bỏ tiền! Sợ gì!”
Thì ra trọng điểm là đây!
Nửa tiếng sau, Vũ Ngọc Bình cùng Hà Nhật Dương, còn có cả bóng đèn ngàn kiếp Phan Thịnh và Phan Ly đi cùng nữa.
Tống Thanh trừng mắt nhìn Lưu Nghĩa, Vũ Ngọc Bình liền vô tội nói: “Tớ vừa nói đi cờ bạc, mấy người họ liền đi theo!”
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh với vẻ tiều tụy, thì biết ngay là cô ấy tối qua không nghỉ ngơi đàng hoàng, anh ấy cũng không nói ra, chỉ cười nói: “Chúng ta cũng lâu lắm không dược xem kỹ thuật lừa bịp của Vũ Ngọc Bình rồi, cho nên hôm nay qua xem cho đã ghiền.”
“Lừa bịp?” Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa đồng thanh hỏi.
“Đúng thế.” Phan Thịnh Phan Ly đồng thời gật đầu, đồng thanh đáp: “Hai người vẫn chưa biết sao? Ngọc Bình thật sự là tay chơi lão luyện trong sòng bài, trước giờ không ai thắng nổi cậu ta. Cho nên, giờ chúng tôi mới thích cá cược những thứ khác với cậu ấy, chứ không phải đi bài bạc với cậu ta.”
Vũ Ngọc Bình thấp thỏm lo âu nhìn Lưu Nghĩa, sợ Lưu Nghĩa sẽ không thích.
Ưm, mới mấy ngày nay, Văn cậu cả, cậu lại quan tâm thế này người phụ nữ cậu từng khinh bỉ nhất, tốt không đó?
Lưu Nghĩa nghe Phan Thịnh, Phan Ly nói thế, liền cười tươi như hoa nói với Vũ Ngọc Bình: “Nếu vậy, Cậu Vũ, lát nữa thì mọi chuyện trông vào cậu đấy!”
Thấy Lưu Nghĩa không gì là không vui, Vũ Ngọc Bình mới yên tâm.
Tống Thanh cười, nói: “Đúng vậy, lát nữa thì mọi chuyện trông vào cậu đấy!”
Hà Nhật Dương nhịn cả buổi trời, cuối cùng vẫn không nhịn được, đưa tay nhẹ vuốt đuôi mắt Tống Thanh, đau lòng nói: “Sao tiều tụy thế này? Cả đêm không ngủ sao?”
Tống Thanh chủ động dựa vào lòng Hà Nhật Dương, trả lời: “Đúng thế, chăm sóc người bệnh cả đêm. Sốt cao không hạ nên không dám ngủ, sợ có chuyện ngoài ý muốn.”
“Người bạn đó của em...” Hà Nhật Dương thấp giọng hỏi: “Không sao chứ? Cần kiếm bác sĩ qua khám không?”
Tống Thanh lắc đầu: “Cậu ta không muốn bác sĩ nào khám cả. Chắc là do quen rồi.”
“Được.” Hà Nhật Dương đối với Tống Thanh, đúng là nói gì nghe đó.
“Chờ qua khoảng thời gian này, chính thức giới thiệu cho hai người làm quen được không?” Giọng Tống Thanh nhẹ nhàng, vòng qua eo của Hà Nhật Dương: “Bộ dạng cậu ấy giờ rất lúng túng, thực sự không thích hợp giới thiệu hai người.”
“Được.” Hà Nhật Dương cúi đầu cười nhìn Tống Thanh: “Anh chờ cậu ấy sẵn sàng mới gặp.”
Tống Thanh cười vui vẻ, nhón chân chủ động hôn nhẹ lên má Hà Nhật Dương: “Cám ơn anh đã tin tưởng em!”
Hà Nhật Dương cuối cùng cũng xem như được như ý.
Trời mới biết, cả đêm qua, anh ta một mình ôm gối trên giường lăn hết bao lâu mới ngủ được.
Hà Nhật Dương cùng Tống Thanh ôm nhau ngọt ngào, Vũ Ngọc Bình bày tỏ rất ngưỡng mộ.
A a a,Vũ Ngọc Bình Văn cậu cả thân là ông chồng quốc dân, khi nào phải ngưỡng mộ qua ai đó!
Lưu Nghĩa vẫy tay, hỏi: “Chúng ta đi phá đám, đối phương không làm gì chúng ta chứ?”
Vũ Ngọc Bình hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời câu hỏi này.
Phan Thịnh, Phan Ly cười hì hì nói: “Cậu cũng thật là xem thường thực lực của mấy gia tộc chúng tôi rồi! Chỉ là một tên cờ bạc, dám thách thức chúng tôi, thì đó thật sự là vô lý!”
Có câu nói này của Phan Thịnh, Phan Ly, Lưu Nghĩa cùng Tống Thanh cũng yên tâm!
Trình Thiên Cát đã tỉnh dậy, một mình trong phòng cũng tự chăm sóc được, Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa, cứ thế hóng hách mà lái xe đi phá đám.
À không, là đi thám thính thực lực!
Tuy rằng với đại danh mấy người Hà Nhật Dương, trực tiếp đến sòng bài mà nói, chủ sòng bài tất nhiên phải cung kính mà ra đón tiếp.
Nhưng mà, người ta đang cung kính thế kai, làm sao mà có thể phá đám được nữa!
Do đó, mấy người họ đến sòng bài, ai cũng không thông báo, cứ hào phóng như thế mà xách thùng tiền đi cờ bạc.
Vũ Ngọc Bình là chủ lực hôm nay, nên trực tiếp ngồi thẳng vào bàn trước mặt, yêu cầu chơi bài lá.
Tin rằng mọi người đều xem qua hàng loạt các phim quay vua cờ bạc, đổ thần, đổ hiệp v.v của anh Phát.
Thế hiện thực thì sao?
Hoàn toàn không khoa trương như thế!
Tất cả động tác được hoàn thành một cách mờ ảo không rõ ràng, không tiếng động.
Lưu Nghĩa ngồi bên cạnh Vũ Ngọc Bình, cô ấy cũng không nhìn rõ cậu ta làm sao làm được, rõ ràng là một tấm A, khi ném ra trong chốc lát liền biến thành tấm K.
Thật sự là không nên quá thần kỳ như thế chứ!
Vẻ mặt tươi cười của Vũ Ngọc Bình cứ thế mà thắng hết ván này tới ván khác.
Thắng tới người đối diện đầu đầy mồ hổi.
Lúc này, giám đốc chăm sóc khách hàng uốn chiếc eo nhỏ đi qua, đặt mông ngồi bên phía khác của Vũ Ngọc Bình quyến rủ gợi cảm nói: “Ôi, vận may không tệ đấy.”
Dứt lời, giám đốc chăm sóc khách hàng lướt qua số chip trước mặt Vũ Ngọc Bình, đã chất thành đống.
Lưu Nghĩa liếc một cai giám đốc chăm sóc khách hàng nay, hơ hơ, dùng sắc đẹp dụ dỗ!
Không biết Vũ Ngọc Bình có bình tĩnh nổi không?
Góp vui ở bàn khác hai người Phan Thịnh, Phan Ly cười hì hì thấp giọng nói: “Các người nói, cô em xinh đẹp này có bị đánh hay không?”
Tống Thanh lắc đầu: “không thể nào, Vũ Ngọc Bình rất biết thương hoa tiếc ngọc.”
Hà Nhật Dương lại nói: “Không nói trước được. Ngọc Bình tuy không đánh người, nhưng Tiểu Nghĩa thì có thể!”
Tống Thanh vừa muốn biện giải thay Lưu Nghĩa, thì nghe bàn bên kia vọng lại tiếng Lưu Nghĩa: “Đúng thế, vận may rất tốt nhưng, chúng tôi có mời cô ngồi không?”
Mấy người cùng lúc há to miệng.
Lưu Nghĩa bảnh quá!
Nhanh gọn dứt khoat, nhắm trúng tâm điểm!
Mặt mũi cô giám đốc chăm sóc khách hàng xinh đẹp đúng là sắp không giữ được nữa, cầu cứu nhìn về phía Vũ Ngọc Bình.
Cô ấy chỉ là thấy Vũ Ngọc Bình quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra là gặp qua ở đâu.
Thực sự cũng không trách được cô giám đốc chăm sóc khách hàng xinh đẹp này, mấy người này đến đây chơi, nhưng ai nấy đều ngụy trang thích đáng cả.
Truyện convert hay : Thiên Tài Tiểu Y Phi