Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 278: thua luôn cái quần có thích hay không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không ngụy trang không được!

ở thành phố H, Hà Nhật Dương cũng được, Vũ Ngọc Bình cũng được, Phan Thịnh Phan Ly cũng được, người nào không phải là nhân vật nổi tiếng vang dội?

Cả Tống Thanh cũng cần ngụy trang một ít!

Tại sao?

Bây giờ ai mà không biết cô ấy là phu nhân tổng giám đốc quốc dân?

Cho nên cô em giám đốc chăm sóc khách hàng xinh đẹp này không nhận ra người đeo kính râm là Vũ Ngọc Bình, cũng là chuyện có thể hiểu được.

Giờ đây Lưu Nghĩa không chút khách sáo nào mà chỉ trích cô giám đốc chăm sóc khách hàng xinh đẹp này, tuy chuyện này khiến cô ấy rất bất ngờ, tại sao sắc đẹp cô ấy lại mất hiệu quả, nhưng cô ấy cũng hiểu,người nắm quyền quyết định chính là người đang ngồi chơi bài phát huy khả năng của mình kia.

Vũ Ngọc Bình cười nheo mắt nói: “Bạn gái tôi không thích cô ngồi đây, mời cô rời khỏi có được không?”

Câu nói này thiếu chút làm cho những người nghe được té sấp mặt!

“Bạn… bạn gái?” cô giám đốc chăm sóc khách hàng xinh đẹp với vẻ kinh ngạc nhìn Lưu Nghĩa.

Rõ ràng là anh đẹp trai tỏa nắng mà!

Chẳng lẽ, người đánh bạc này là cong sao?

Lưu Nghĩa choáng váng nhìn Vũ Ngọc Bình, cô ấy khi nào thì đồng ý với Vũ Ngọc Bình? Sao bản thân cô ấy không biết?

Tống Thanh thiếu chút là rớt từ trên ghế xuống!

Tốc độ này đây……. cũng nhanh quá nhỉ?

Hà Nhật Dương dìu lấy Tống Thanh, với vẻ bình tĩnh nói: “Đừng lo, cậu ta không dễ gì thành công!”

Chân mày Phan Thịnh Phan Ly cứ giật mãi, cười hì hì nói: “Đúng thế đúng thế, đây là chiêu bí kiếp tán gái chủ lực của Vũ Ngọc Bình! Khi xưa anh ta theo đuổi mấy người nổi tiếng trên mạng, chỉ cần nói với người khác câu như thế, thì mấy người nổi tiếng trên mạng đều sẽ bất ngờ và âm thầm cho cậu ta cái ôm!”

Thì ra đều là chiêu trò!

Tống Thanh gật mạnh: “Thế thì chiêu trò lần này, có lẽ là không hiệu nghiệm rồi!”

Chiêu trò này dùng với người nổi tiếng trên mạng không thành vấn đề, nhưng muốn dùng nó với Lưu Nghĩa, khó à!

Quả nhiên, Lưu Nghĩa rất bình tĩnh nói: “Thì ra bạn gái cậu có theo qua đây sao.”

Vũ Ngọc Bình liếc cô ấy một cái: “Tiểu Nghĩa, đừng phá.”

“Ồ? Thế sao?” Lưu Nghĩa tiếp tục điềm đạm nói: “Cậu đang nói tôi đó sao?”

“Tất nhiên rồi!” Vũ Ngọc Bình trả lời một cách nghiêm túc nói: “Cậu là người duy nhất tớ công nhận!”

Những người nổi tiếng trên mạng kia chỉ để chơi cho vui, làm sao đủ tư cách làm bạn gái cậu ta?

Có thể làm bạn gái cậu ta, chắc chắn khác hẳn!

“Nhưng tôi không nhớ là khi nào thì tôi đồng ý với cậu thế.” Lưu Nghĩa tiếp tục điềm đạm nói: “Do đó, câu nói vừa rồi của cậu không thành lập!”

Vũ Ngọc Bình trừng mắt: “Tớ đã vì cậu mà giải tán đoàn người nổi tiếng trên mạng rồi, hơn nữa vì cậu mà giữ thân như ngọc!”

“Ồ? Liên quan gì tôi chứ? cậu chính là có ở chung với một bầy thú, cũng không liên quan gì đến tôi!” Lưu Nghĩa tiếp tục điềm đạm trả lời.

“Tất nhiên là có liên quan! Cậu đã nhìn thấy qua cơ thể tớ!” Vũ Ngọc Bình xúc động nói, không biết có phải là nước lã với đậu phụ, một vật trị một vật.

Các cậu nói, Hà Nhật Dương cũng được, Vũ Ngọc Bình cũng được, đều có chỉ số thông minh khá cao.

Tại sao khi đối diện với phụ nữ của mình đêu trở thành gà gót thế kia?

Vũ Ngọc Bình cứ cho mình là ông chông quốc dân cao thủ tình trường, cao thủ sát gái, trước mặt Lưu Nghĩa, chỉ số IQ lại xuống thấp mấy chục vạn lần.

Quả nhiên, người chìm đắm trong tình yêu, dù là đàn ông hay phụ nữ, đều là gà gót!

Khi cậu ta nói ra câu này, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.

Lưu Nghĩa thì lại khá bình tĩnh: “Sau đó thì sao?”

Vũ Ngọc Bình lần nữa buộc miệng nói ra: “Tất nhiên cậu phải chịu trách nhiệm với tớ!”

Hà Nhật Dương cùng với Phan Thịnh Phan Ly đồng thời ôm mặt: “Chúng tôi không quen cái thằng khờ kia!”

Tống Thanh cũng ôm mặt theo: “Tôi cũng không quen!”

Mấy tên cờ bạc trên bàn Vũ Ngọc Bình đều kinh ngạc ngây người!

Gặp qua người ở đây không muốn mạng, chưa gặp qua người không cần mặt mũi mà theo đuổi đàn ông thế này!

Đúng thế, trong mắt họ, Lưu Nghĩa chính là đàn ông!

Một người đàn ông, đứng trước mặt nhiều người như thế, tỏ tình với một người đàn ông, nghĩ thôi, thật sự có chút chua chát!

Người đàn ông bị tỏ tình kia thật tội nghiệp!

Nhín ánh mắt anh ta, chắc phải là thẳng nhỉ?

Chật chật chật, tuy người đàn ông tỏ tình này xem ra cũng không tệ, nhưng đối phương là đàn ông chính hiệu, cũng khó đấy chứ?

Giám đốc chăm sóc khách hang xinh đẹp cũng dùng ánh nhìn như thế nhìn Lưu Nghĩa.

Người đàn ông tỏa nắng thế này, sao có thể bị tên hoa hoa công tử này chà đạp được?

Thế là, những người có mặt, đều dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Vũ Ngọc Bình.

Vũ Ngọc Bình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh ta theo đuổi người mình yêu, có liên quan gì bọn họ?

Có cần dùng ánh mắt nguy hiểm như thế nhìn cậu ta không?

Không nói, trong mắt người tình là tây thi.

Lúc trước, Vũ Ngọc Bình cảm thấy Lưu Nghĩa tính đàn ông quá nên cứ nhìn sao cũng thấy chướng mắt.

Từ ngày xảy ra chuyện đó xong, bản thân Vũ Ngọc Bình cũng không phát hiện, ấn tượng và vị trí của Lưu Nghĩa với cậu ta đều xảy ra sự thay đổi.

Bây giờ, thì là nhìn sao cũng thấy tốt cả!

Lưu Nghĩa tiếp tục điềm đạm trả lời: “Ồ? Phải không đó? Có phải là ai thấy qua cậu khỏa thân đều phải chịu trách nhiệm với cậu? Thế thì người chà lưng cho cậu, có phải cũng nên gả cho cậu chăng?”

“Phụt….” mọi người đều không kiềm được, mà cười bật ra!

Vũ Ngọc Bình thẹn quá hóa giận, đem toàn bộ số chip trước mặt đẩy ra: “Tất cả đặt hết!”

Những người khác cũng đặt theo.

Vũ Ngọc Bình bị đả kích, một khi xuống tay hoàn toàn là không có chút lưu tình, trực tiếp phà phà phà một lát thì chơi tới mức những người trên bàn đều thua một cách sạch sẽ.

Tống Thanh há to miêng, không tin nổi nói: “Vũ Ngọc Bình được đấy! không ngờ lại còn có tài năng như thế!”

Hà Nhật Dương gật đầu nói: “Ừm, điểm này, mấy người bọn anh đều không bằng được! lúc nhỏ, không biết bọn anh thua thậm tệ đến mức nào! Ây, đó hoàn toàn là hồi ức không nên nhìn lại!”

Phan Thịnh Phan Ly phụ họa theo: “Cái tên Ngọc Bình này, trời sinh là đổ thần, không chỉ thế, Thanh Thanh cậu còn chưa biết đó? Lúc mới mười mấy tuổi, Ngọc Bình từng đến Las Vegas khiêu chiến người nổi tiếng chơi bài lúc đó. Chỉ là sau này bị ông ngoại cậu ta xách về Anh, nếu không thì trong kỷ lục của Las Vegas có tên tuổi cậu ta rồi!”

Tống Thanh há to miệng, xoay đầu nhìn Vũ Ngọc Bình.

Không nhìn ra đấy!

Cái tên này được!

Không ngờ lại có lịch sử huy hoàng đến thế!

Khó trách là ông chông quốc dân, khó trách là có thể tán tỉnh đoàn quân người nổi tiếng trên mạng.

Đây đều là thủ đoạn cả!

Đây là chiêu trò cả!

Vũ Ngọc Bình một khi nổi nóng, ngoan nào, thật sự là giết cả bốn phương.

Từ cấp thấp nhất, một đường giết sạch đến vị trí có số chip nhiều nhất.

Thân tín của ông chủ sòng bạc cũng bị kinh động, đều qua xem tình hình.

Lúc này, bửu bối chuyên dùng để trấn tiệm cũng được đem ra để đấu tay đôi với Vũ Ngọc Bình.

“Anh trai này nhìn rất quen nhé? Chúng ta có phải ở đâu gặp qua?” người này là tay chơi chuyên nghiệp của sòng bạc, nếu có người khách nào cứ thắng mãi, thì ông ta mới ra, để đối phương đem tiền ói ra hết, hơn nữa mắc một khoản nợ lớn mới ngừng.

Vũ Ngọc Bình một bụng tức: “Quen? Lúc nữa sẽ càng quen hơn!”

Đối phương không hiểu ý câu này.

Tống Thanh xoay đầu hỏi Hà Nhật Dương: “Câu này có ý gì?”

Hà Nhật Dương chậm rãi trả lời nói: “Ngọc Bình có một sở thích, một khi bắt đầu cờ bạc, thì thích chơi tới mức đối phương thua cả không còn quần trong mặc. Em nói, cả quần trọng cũng không còn, có phải là rất quen mắt?”

Tống Thanh: “Phụt...”

Phan Thịnh Phan Ly bổ sung thêm: “Xem ra quần trong hôm nay của đối phương cũng không còn rồi!”

Quả nhiên, Vũ Ngọc Bình đem tất cả chip trước mặt đều đẩy ra hết: “Một ván định thắng thua!”

Đối phương cũng rất sảng khoái: “Được!”

Lần này đơn giản hơn, trực tiếp chơi tài xỉu.

Người chia bài cùng đối phương trao đổi ánh mắt, tính cho Vũ Ngọc Bình biết sự lợi hại.

Lưu Nghĩa đầy vẻ lo lắng nhìn Vũ Ngọc Bình.

Rốt cuộc có ổn không đây?

Ván cược này tổng các chip lại là 50 triệu đó!

Tuy đối với cậu cả này mà nói, 50 triệu không là gì, nhưng nếu đổi thành tiền mặt, nặng ký đấy! Có lẽ nặng hơn cả Thanh Thanh!

Cậu ta nắm chắc thế sao?

Ánh mắt Lưu Nghĩa, rất nhanh bị Vũ Ngọc Bình bắt gặp.

Vũ Ngọc Bình xoay đầu nở nụ cười tươi với Lưu Nghĩa: “Yên tâm, tớ lớn chừng này, chưa thua qua bao giờ!”

Lưu Nghĩa liền vội hất mặt sang: “Xí, tôi mới không thèm quan tâm cậu.”

Người đối diện liền không vui.

Cái này còn chưa bắt đầu, thì đã nói chuyện ngông cuồng thế kia rồi!

Hừ hừ, lúc nữa để cậu thua không còn quần mà mặc!

Tốc độ người chia bài rất nhanh, hỏi: “Đặt lớn hay đặt nhỏ?”

“Lớn.” Vũ Ngọc Bình nhìn cũng không nhìn cô ấy một cái, trực tiếp trả lời.

Đối phương liền đem tất cả chip đặt nhỏ.

Lưu Nghĩa không yên tâm mà nhìn Vũ Ngọc Bình, nhìn thấy nụ cười tự tin của cậu ta, không hiểu sao lại thấy yên tâm.

Vũ Ngọc Bình cứ thả lỏng như thế mà dựa vào ghế, thậm chí không thèm nhìn người chia bài, mà chỉ mở bài thôi.

Tống Thanh không nhịn được hỏi: “Ngọc Bình sao lại tự tin thế kia?”

“Ảo tưởng sức mạnh.” Phan Thịnh Phan Ly đồng hanh đáp.

Hà Nhật Dương thì giải thích một chút: “Em đừng thấy cậu ta bây giờ với bộ dạng thoải mái, thực sự là mãi quan sát động tác của người chia bài. Mỗi động tác của cậu ta, đều có hàm ý đặc thù cả. Hơn nữa con xúc xắc có vấn đề hay không! Cậu ta cũng có thể nghe ra cả.”

Tống Thanh hít một hơi: “Thật là thần kỳ quá.”

Hà Nhật Dương gật đầu: “Thực sự là thần kỳ. Lúc nhỏ, ba người bọn anh từng thua đến mức chỉ còn mỗi chiếc quần. Từ đó về sau bọn anh thống nhất ý kiến, không bao giờ chơi đánh bạc với Vũ Ngọc Bình nũa.”

Phan Thịnh Phan Ly gật đầu, nói: “Nhưng mà có thể cá cược thứ khác với cậu ta, ví dụ như, cậu ta không theo đuổi được Lưu Nghĩa chẳng hạn!”

Hà Nhật Dương không nhịn được cười gật đầu: “Đúng vậy, bọn anh đều cá cược như thế với cậu ta. Chỉ có lòng người mới không nắm bắt được, cược cái này, cậu ta sẽ không thắng nổi bọn anh!”

Tống Thanh gật đầu, khó trách Phan Thịnh Phan Ly lại thích cá cược với Vũ Ngọc Bình như thế, thì ra là do hồi nhỏ bị ngược quá nhiều rồi!

Đây là trạng thái lớn lên trả thù đây mà!

Chật chật.

Thú vị thú vị.

Người chia bài tự tin cùng với người chơi bịp điêu luyện của sòng bạc trao đổi ánh nhìn, ngón tay khẽ động, đem xúc xắc đổi thành nhỏ.

Đúng lúc ngón tay người chia bài động đậy, tay Vũ Ngọc Bình nhanh chóng bắn một phát, không biết là bắn ra cái gì, mốt lát chạm vào ngón tay của người chia bài.

Người chia bài chỉ cảm thấy ngón tay bị tê nhẹ, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở bài: “Một ván định thắng thua!"

Xung quanh những tên cờ bạc đều dài cả cổ ra, chờ xem kết quả của ván cược lớn này như thế nào.

Truyện convert hay : Đấu Phá Chi Vô Thượng Chi Cảnh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio