Triển Hiểu Lâm thấy Hà Nhật Dương cứ ngây ngô không hiểu gì, lập tức thấy rất tức giận.
Vừa định mở lời tiếp, Hà Nhật Dương đã nói: “chú ơi, đồ ăn ở đây chất lượng rất tốt đấy. Chú xem muốn ăn gì, cứ gọi thoải mái đi.”
Một câu nói, đã thành công dập tắt cơn tức giận trong người Triển Hiểu Lâm.
Mình còn chưa đến đây ăn cơm lần nào mà!
Mình còn còn chưa uống được rượu cực phẩm ở đây mà!
Bây giờ mà nổi nóng, thì sẽ không được ăn không được uống nữa mất?
Vì vậy, Triển Hiểu Lâm đã hạ cờ cất trống một cách hèn hạ.
Khóe miệng Hà Nhật Dương hơi cười lên.
Loại người như này, anh gặp quá nhiều rồi.
Vì một lợi ích bé như con muỗi cũng có thể bán rẻ linh hồn được.
Loại cặn bã như vậy, không đáng để làm mình tức giận
Nhân viên phục vụ nhanh tay đưa menu ra, Hà Nhật Dương dơ tay lên, nhân viên phục vụ liền để menu vào tay Triển Hiểu Lâm.
Triển Hiểu Lâm cẩn thận lật xem quyển menu mạ vàng, mỗi một món ăn trong đó đều có giá trên một triệu, món rau trộn giá rẻ nhất cũng phải tám trăm tám mươi ngàn.
Triển Hiểu Lâm nhìn bảng giá này không khỏi lè lưỡi.
Số tiền kiếm được trong một tháng của ông ta, cũng không đủ để ăn một bữa ở đây.
Bảo sao con gái ông ta ngày nào cũng bôi đầy phấn lên mặt để đi ra ngoài kiếm trai, nếu đúng thật có thể câu được đứa con rể giầu có, thì đúng là ông ta có thể dựng thẳng lưng lên huênh hoang rồi.
Triển Hiểu Lâm chỉ vào món canh có giá sáu triệu ba trăm ngàn thám thính hỏi: “món này có được không?”
Nhân viên phục vụ lập tức gật đầu: “được ạ.”
Thấy Hà Nhật Dương không ngăn cản, Triển Hiêu Lâm càng mạnh dạn, nhanh chóng gọi thêm mấy món giá rất đắt.
Hà Nhật Dương, Tống Linh và Tống Thanh không hề lên tiếng chút nào, Triển Hiểu Lâm sau khi gọi xong món đưa ngay lại menu cho nhân viên phục vụ, không hề có ý định hỏi xem người khác có ăn gì không.
Lý Xuân chờ sau khi Triển Hiểu Lâm gọi món xong, vẫy tay với nhân viên phục vụ nói: “đồ ăn của thiếu phu nhân là chuẩn bị riêng đấy. Đây là danh sách đồ ăn, chuẩn bị theo danh sách này là được.”
Nhân viên phục vụ cầm lấy danh sách, mang ra chuẩn bị đồ.
Trong phòng, Hà Nhật Dương nói với Triển Hiểu Lâm: “chú ơi, cái cổ vật bằng đồng mà chú vừa nói? Là chuyện như thế nào vậy?”
Nếu nói đến đóng kịch, đúng là không ai có thể đóng giỏi được bằng Hà Nhật Dương rồi.
Nhất là những cuộc chiến trong thương trường, đóng kich là một trong những kỹ năng không thể thiếu được.
Triển Hiểu Lâm nhìn ba người với vẻ mặt nghi ngờ, Tống Thanh không hề lên tiếng, Tống Linh thì ở đó từ từ thẩm trà.
Chỉ có Hà Nhật Dương là nhìn ông ta cười.
Vì vậy, Triển Hiểu Lâm không dám khẳng định, cậu thanh niên trước mặt thật sự là không biết thật hay là giả vờ không biết.
Mắt Triển Hiểu Lâm liếc qua một vòng, nói tiếp: “đúng là cháu không biết gì thật sao?”
Hà Nhật Dương với vẻ mặt vô tôị nói: “thế nên cháu mới phải hỏi chú chứ? Cái cổ vật bằng đồng gì đó! Cháu không có hứng thú với đồ cổ đâu. Nếu cháu tìm được nó, chú có hứng thú, cháu sẽ tặng luôn nó cho chú. Cháu chỉ có hứng thú với những ngành công nghiệp thực tế thôi.
Nghe Hà Nhật Dương nói vậy, Triển Hiểu Lâm thấy có chút yên tâm rồi.
Triển Hiểu Lâm nghĩ trong lòng, anh ta đã giầu có đến thế rồi, chắc cũng chẳng quan tâm đến những số tiền ít ỏi này đâu.
Cho nên, cứ nói cho anh ta biết đi, chắc sẽ không sao đâu nhì?
Triển Hiểu Lâm ho nhẹ một tiếng, tổng kết một số nội dung trong đầu, mới bắt đầu lên tiếng: “đúng là như vậy. Trước đây bố mẹ chú có sưu tầm một món đồ cổ. Các cháu biết đấy, ở thời đại lúc đó, trên tay có thứ này là rất nguy hiểm, cho nên bố mẹ chú đã cất rất kỹ, đến chú cũng không biết nó để ở đâu. Sau đó, bố con được Nhà họ Trịnh nhận nuôi, gia đình chú đã đối xử với bố cháu như đứa con ruột trong nhà. Có chuyện gì bố mẹ chú đều không giấu diếm bố cháu. Trước lúc lâm chung đã để lại hết toàn bộ tài sản cho bố cháu.”
Triển Hiểu Lâm đã lựa nhẹ tránh nặng, không nhắc đến chuyện năm xưa ông ta đã phá gia chi tử như thế nào, đã khiến bố mẹ đang khỏe mạnh vì quá tức giận đã bị trúng gió bại liệt, mặc kệ hai ông bà bao nhiêu năm không hỏi han một câu, trong lúc người già cần sự chăm sóc nhất, đã cầm tiền của Lâm Vũ Tường và cắt đứt quan hệ cha con với bố mẹ đẻ của mình. Vậy mà bây giờ lại nói, một người ngoài như Lâm Vũ Tường, cướp mất quyền thừa kế của ông ta.
Với người đàn ông như vậy, Hà Nhật Dương chỉ lắc đầu.
Bảo sao cả cuộc đời này sống trong sự hẹn hạ.
Loại người bất trung bất hiếu, chắc chắn sẽ không làm nên trò trống gì.
Triển Hiểu Lâm thấy ba vãn bối đều không tỏ ra biểu hiện khác lạ, thất lòng yên tâm, tưởng họ thật sự không hề biết về chuyện của năm xưa, tiếp tục nói vớ vẩn: “chú và Lâm Vũ Tường cũng coi là sống với nhau từ nhỏ tới lớn, tình cảm thì cũng đến đây thôi, chú làm em thì biết nói gì đây? Anh có lấy đi thì lấy thôi! Hồi còn nhỏ, chú cũng không biết là cổ vật bằng đồng này nó đáng giá đến vậy, cứ coi như là cho anh trai món đồ chơi, làm kỷ niệm vậy. Nhưng bây giờ tình hình đã khác. Các cháu cũng thấy đấy? Nhà chú bây giờ tình hình ra sao đây!”
“Con gái chú năm nay không thi đỗ đại học, muốn tìm công việc tốt một chút, là phải chạy khắp nơi nhờ người lo lót xin cho. Con trai chú năm nay cũng lên cấp II rồi, cũng là lúc đang cần đến tiền. Mỗi một tháng chú kiếm được có hai ba triệu bạc, cả nhà cần phải chi tiêu ăn uống. Chú khó khăn lắm. Mấy cháu trai cháu gái đây, các cháu ai nấy ăn mặc sành điệu, ăn sơn hào hải vị ngồi xe sang trọng. Hãy coi như là thương hại thương hại người chú này, trả lại cổ vật bằng đồng đó cho chú đi.” Tên Triển Hiểu Lâm này vì muốn lấy lại được cổ vật đó, đúng là lời nói nào cũng nói ra được.
Tống Thanh vẫn không hề lên tiếng, chỉ nhìn qua Triển Hiểu Lâm.
Đối với loại người bất trung bất hiếu này, cô đúng là không có lời nào để nói!
Tống Linh hoàn toàn không để ý tên Triển Hiểu Lâm này, cho nên, ông ta có nói gì, anh cũng mặc kệ.
Hà Nhật Dương cười trả lời: “những thứ này, đúng thật là cháu không hề biết! Nếu có tìm thấy nó, cháu tặng cho chú cũng được.”
Mắt Triển Hiểu Lâm sáng rực lên: “thật không đấy?”
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “nhưng chú phải nói cho cháu biết, nó là cái gì mới được, trông nó như thế nào, có tác dụng gì. Còn nữa, thứ này có đáng giá không? Nếu không đáng giá, mất thời gian đi tìm thì quá là không đáng!”
“Đáng giá, rất là đáng giá! Một thứ đồ nhỏ như vậy, có người trả năm triệu USD đấy!” Triển Hiểu Lam do quá nóng vội, đã buột miệng nói ra.
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương lóe lên một nụ cười, mặt vẫn bình thản hỏi tiếp: “năm triệu USD? Người nào mà chịu chi thế? Có phải là lừa chú không đấy? Chú ơi, chú phải cẩn thận đấy. Có một số người chuyên đi lừa đảo, chuyên lừa những người thật thà đấy.
Nghe Hà Nhật Dương không hề có sự chuẩn bi trước mà nói như vậy, Tống Thanh và Tống Linh nhìn qua Hà Nhật Dương.
Loại người như Triển Hiểu Lâm này, mà cũng là người thật thà ư?
Xin anh đừng xỉ nhục người thật thà!
Triển Hiểu Lâm lại rất hài lòng với Hà Nhật Dương1
Xem ra, anh ta thật sự đã coi mình là người thật thà đấy!
Triển Hiểu Lâm dơ ra ba ngon tay ra nói: “cháu trai ơi, hiếm khi cháu đứng về phía chú. Chú nói cho cháu biết, người muốn mua cổ vật bằng đồng này là một người mỹ, đối phương tìm đến chú, ra giá năm triệu USD luôn! Chú tính sau khi có được cổ vật bằng đồng này trong tay, chú còn có thể đòi giá cao hơn đấy! Chờ khi nào chú lấy được tiền, chú sẽ mời cháu đến khách sạn lớn này ăn cơm!”
Trong lúc này các món ăn đã dần dần được bê lên.
Triển Hiểu Lâm nhìn thấy đồ ăn trước mặt, sắp chảy cả nước dãi ra rồi.
Chuyện bốc phét vừa rồi, nói quên là quên ngay, vội vàng cầm đũa lên thưởng thức.
Đồ ăn của Tống Thanh được bê riêng ra, được để ngay trước mặt Tống Thanh.
Triển Hiểu Lâm nhìn thấy, không kìm được hỏi: “cháu gái ơi, thế này là cháu muốn một mình độc hưởng à?”
Tống Linh mở miệng nói: “em ấy đang mang thai, cần phải rất lưu ý trong việc ăn uống.”
Triển Hiểu Lâm lập tức nói: “ở đâu ra mà lắm chuyện thế? Phụ nữ sinh con đẻ cái, là chuyện rất bình thường! Lấy đâu ra lắm điều õng ẹo thế? Nào nào nào, cháu ăn thử món ba ba này đi!”
Triển Hiểu Lâm vừa nói, vừa lấy đôi đũa ông ta đã dùng qua để gắp miếng ba ba đưa vào bát của Tống Thanh.
Hà Nhật Dương nhanh tay nhanh mắt, ấn tay của Triển Hiểu Lâm xuống, nói: “chú ơi, ba ba này Thanh Thanh không ăn được. Ba ba là đại hàn, không tốt cho thai nhi.”
Triển Hiểu Lâm rút mạnh tay về, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không phải đối thủ của đối phương.
Sau khi ông ta phát hiện mình không phải là đối thủ của Hạ Nhất Ninh, mới lẳng lặng bỏ tay ra, nói: “đúng thật là! Đàn bà nhà họ Trịnh ta không õng ẽo như vậy đâu! Họ Lâm đúng là kém cỏi!”
Ánh mắt của Tống Thanh và Tống Linh lại một lần nữa tối sầm.
Nếu không phải vì muốn dò hỏi người muốn mua cổ vật bằng đống đó, họ sẽ không bao giờ ngồi đây ăn cơm.
Ngồi cùng với kẻ bất trung bất hiếu như vậy, đúng là làm mất đi thân phận của mình!
Hà Nhật Dương đi thẳng vào vấn đề: “chú ơi, người mua mà chú vừa nói thực ra là ai vậy? Đúng là họ trả nhiều tiền như vậy sao! Chú đã tìm hiểu rõ ràng chưa?”
Nói đến cổ vật bằng đồng, tinh chân Triển Hiểu Lâm lại phấn trấn, nửa thật thà nửa khoe khoang nói: “tất nhiên là chú phải biết gốc gác của đối phương rồi! Nghe nói là tập đoàn Thánh Hỏa gì đó. Nói chúng là rất lợi hại là đúng rồi!”
Tống Thanh không chịu được nữa, mở miệng nói: “cho dù người ta có trả nhiều tiền hơn nữa, nhưng cổ vật bằng đồng này là bảo vật quốc gia chúng ta. Chú ơi, sao chú không bán lại cho người mua trong nước đi!”
Triển Hiểu Lâm cười hây hây một tiếng, cả một hàm răng vàng nhe ra, khiến người xem thấy phát ớn.
“Cháu gái ơi, cái này thì cháu lại không biết rồi? Người trong nước ư? Thôi khỏi đi! Những kẻ nghèo đấy chịu chi tiền sao! Vẫn là người nước ngoài họ xông xênh hơn! Chú mặc kệ nó có phải là bảo vật Quốc gia hay không! Ai trả tiền cho chú, thì chú bán cho ai thôi!” Triển Hiêu Lâm hoàn toàn không hề có khái niệm đại nghĩa dân tộc, lắc đầu lắc óc nói: “tập đoàn to kia họ có tiền như vậy, chắc chắn sẽ không lừa chú đâu! Họ còn đưa cho chú mười ngàn USD tiền đặt cọc đấy! Chỉ cần tìm được cổ vật, nhất định họ sẽ trả tiền! Chú nói trước đấy, mấy đứa các cháu đừng có mà tranh giành với chú đấy? Chú chỉ mong chờ vào cổ vật bằng đồng này để cho hai người em các cháu đóng học phí!”
Tống Thanh tức quá không thèm lên tiếng.
Hà Nhật Dương tiếp tục hỏi: “người mà chú tiếp xúc, chú có quen biết không?”
“Chú không quen! Người ta là tự nhiên tìm đến chú đấy, người ta hỏi chú về việc cổ vật bằng đồng đó. Nếu đối phương không hỏi, chú cũng không biết năm đó trước khi mất bố mẹ chú đã để lại một bảo bối như vậy.” Triển Hiểu Lâm nghĩ một lúc, tìm trong chiếc điện thoại một tấm hình dơ ra đưa cho Hà Nhật Dương xem, nói: “Nhưng lúc đó, chú đã rất để tâm, đã lén chụp được tấm hình này. Người này ra tay rất hào phóng, chắc có lẽ không phải là tên lừa đảo đâu.”
Hà Nhật Dương cầm điện thoại ra xem tấm hình đó, đôi mắt phượng của anh lấp tức nheo một cái.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Người trong tấm hình này, đúng là Hà Nhật Dương có quen biết.
Hắn ta là một tên đồ tể rất nổi tiếng ở bên Mỹ đế.
Điều rất rất quan trọng là, anh ta quen biết tên Thomas đang được chôn trong mộ Đại Đế.
Có thể nói rằng, tên Thomas kia dù đã phải bỏ lại mạng trong mộ Đại đế, nhưng cũng không khiến anh ta từ bỏ được ý định này.
Truyện convert hay : Nông Môn Tú Sắc Chi Y Nữ Đương Gia