Bí mật bất tử, thật sự hấp dẫn đến thế sao?
Khiến những người này lần lượt, thay nhau, chủ động đến nộp mạng.
Nụ cười bên khóe miệng Hà Nhật Dương không hề giảm, anh đưa điện thoại cho Triển Hiểu Lâm, tiếp tục giả vờ hỏi với vẻ bất kính: “người này đích thân đến tìm chú sao?’
Triển Hiểu Lâm gật đầu: “đúng đấy? Sao thế? Có vấn đề gì sao?”
Hà Nhật Dương lắc đầu: “sao lại thế chứ? Cháu chỉ thấy nếu thật sự là một ông chủ của tập đoàn lớn chắc không rảnh đến vậy, đích thân đến tận Trung Quốc để gặp chú sao?”
Triển Hiểu Lâm lập tức trả lời: “đúng đấy, lúc đầu chú cũng nghi ngờ như vậy! Cháu đoán xem kết quả ra sao nào? Chú đã biết được một thông tin rất đáng giá!’
Hà Nhật Dương nheo mày: “ôi, thông tin gì cơ chú?’
“Ông chủ lớn này, hình như đang mắc một chứng bệnh nào đó, chắc có lẽ không sống được bao lâu nữa. Nghe nói là cổ vật bằng đồng này có thể chữa khỏi bệnh của anh ta đấy!”Triển Hiểu Lâm lắc lắc đầu nói: “ai biết là thật giả ra sao chứ! Chú chưa bao giờ nghe nói cổ vật bằng đồng lại chữa được khỏi bệnh! Thế giới của những người giầu đúng là quái đản thật! Mặc kệ những chuyện này đi, chỉ cần họ trả tiền cho chú là được rồi!’
“Vậy chú ới, việc này chú đã nói qua với ai chưa?” Hà Nhật Dương tiếp tục hỏi.
Triển Hiểu Lâm cười hây hây một tiếng, nói tiếp: “Chú có hâm đâu! Chú cũng chỉ nói cho mấy đưa cháu biết thôi. Như vậy đi, dù sao thì các cháu có tìm được thứ này cũng không dùng gì đến, các cháu cũng không tìm được người mua đúng không? Chờ khi nào chú lấy được năm triệu USD này, chú sẽ chia mấy mấy chục ngàn USD cho các cháu là được!”
Trong khái niệm của Triển Hiểu Lâm này, mấy chục ngàn USD đã là số tiền lớn rồi đấy!
Không lý do gì mà đối phương lại không động lòng.
Lý Xuân đứng ở bên cạnh, cười rất tươi.
Hà Nhật Dương cười híp mắt trả lời: “được, nếu cháu tìm được nó, nhất định sẽ thông báo cho chú biết.”
Nói xong câu nói này, Hà Nhật Dương quay sang hỏi Tống Thanh: “Thanh Thanh em ăn no chưa?”
Tống Thanh từ từ gật đầu.
Hà Nhật Dương lập tức nói với Triển Hiểu Lâm: “cháu đã thanh toán tiền ăn rồi, chú ơi, chúng cháu còn một số việc nữa, chú cứ ăn từ từ nhé.”
Triển Hiểu Lâm nghe nói đã thanh toán tiền rồi, thấy yên tâm hẳn, nói với Hà Nhật Dương: “được được được, các cháu có việc thì cứ đi lo việc đi. Nếu tìm được cổ vật đó, nhất định phải báo cho chú đấy!”
“Nhất định ạ.” Hà Nhật Dương cười trả lời.
Triển Hiểu Lâm mặc kệ ba người họ, ông hoàn toàn không để ý họ muốn ở lại hay là muốn đi.
Hà Nhật Dương dẫn Tống Thanh và Tống Linh nhanh chóng rời khỏi phòng ăn.
Ba người họ không hề lập tức rời khỏi khách sạn, mà quay sang phòng khác đã được chuẩn bị từ trước.
Ở đó đã bầy biện một bàn đồ ăn mới.
Đối diện với con người như Triển Hiểu Lâm, chắc ít ai có thể có hứng ăn được?’
Vừa bước vào phòng, Hà Nhật Dương lập tức nói với Lý Xuân: “cậu đi điều tra thông tin tên Charley kia. Không ngờ là tên sát thủ Charley kia lại đích thân đến Trung Quốc, thật là rất bất ngờ!’
Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh và Tống Linh: “vừa rồi thấy hai người không muốn ăn, em cũng vậy. Cho nên, chúng ta ăn một chút ở đây đi.
Tống Thanh than nhẹ một tiếng nhẹ, cô nói: “cứ nghĩ đến việc ông ta vì lợi ích của mình mà ép buộc cha mẹ đến nỗi trúng gió bị liệt, là em cảm thấy rất ghê tởm loại người này.”
Tống Linh cũng than nhẹ nỏi: “nhìn thấy ánh mắt của ông ta, là anh không thể nuốt nổi. Thật là không ngờ tới, trên đời này lại có loại người như vậy. Ông ta cũng là người đã làm bố rồi. Năm đó ông ta đối xử với cha mẹ như vậy, không sợ các con cũng học theo, sau nay cũng bạc đãi mình sao?”
Hà Nhật Dương cười nhẹ: “chắc ông ta chỉ nghĩ qua ngày nào hay ngày đó thôi? Thôi kệ đi, chúng ta ăn chút đồ ở đây. Lý Xuân làm việc rất nhanh, chờ chúng ta ăn xong, chắc Lý Xuân cũng điều tra sắp xong rồi.
Không có Triển Hiểu Lâm ở đây, Tống Linh và Tống Thanh ăn rất nhanh..
Ba người vừa ăn vừa phân tích tính chân thực các thông tin Triển Hiểu Lâm vừa nói.
Hà Nhật Dương nói: “nếu những điều Triển Hiểu Lâm nói là đúng, vậy sẽ giải thích được việc vì sao Charley lại xuất hiện ở Trung Quốc. Dù sao, bí mật về sự bất tử, là điều Charley cần nhất trong lúc này.
“Nhật Dương, Charley là người như thế nào? “Tống Thanh không khỏi tò mò hỏi: “anh quen hắn ta?”
Hà Nhật Dương gật đầu: “có thể coi là quen biết, nhưng không thân lắm. Mọi người đều là những người có tiếng trong giới, cho nên có biết về nhau cũng không lạ. Mọi người có biết không, anh là người chuyên nghiên cứu về gen của thực vật và cây lương thực trong nước, à, chính là những thứ trên đảo nhỏ đó. Đây cũng không phải là điều bí mật gì trong giới. Tên Charley kia vì sao được gọi là tên sát thủ, là vì hẳn nghiêm cứu về sinh vật học. Nói rõ hơn một chút, là hắn ta làm về vũ khí sinh học.
Tống Linh và Tống Thanh trợn tròn mắt, vẻ mặt như kiểu không tin đây là sự thật.
“Anh và hắn một người là thực vật một người là sinh vật, đều là nghiêm cứu cải thiện gen. Cho nên, cũng coi là biết về nhau. Nhưng, anh là đứng ngoài ánh sáng, anh ta là đứng trong bóng tối.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Thanh Thanh, em còn nhớ Sùng Minh không?”
Gã đàn ông tên Súng tà ác đó?
Sao cô có thể quên được chứ?.
Loại đàn ông như hắn, suốt cuộc đời này cô cũng không bao giờ quên được!
Tống Linh nghe Hà Nhật Dương nhắc đến Sùng Minh, ánh mắt hơi bất ngờ và kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Sùng Minh đã mua một lượng lớn vũ khí sinh học từ tay Charley. Khi hai người họ giao dịch, đã làm kinh động đến trên Cục. Nhưng tiếc rằng vì không có bằng chứng, nên hai người họ vẫn nhởn nhơ ngoài phòng pháp luật.
Tống Linh tò mò hỏi: “tên Sung Minh kia đang làm việc gì vậy?’
Hà Nhật Dương hơi cười nhẹ nói: “cụ thể như nào em cũng không nói rõ. Chỉ cần có lợi nhuận, và lợi nhuận cao, anh ta đều làm. Nếu nói anh là đế vương của Đế quốc Quang Minh, thì hẳn ta, sẽ là Quân Vương của Đế quốc Hắc Ám.
Mắt Tống Linh chớp lên chớp xuống, hình như trong lòng đang tính toàn việc gì đó.
Bảo sao hai lần mình gặp anh ta đều đầy vết thương trên người.
Hóa ra anh ta còn có một thân phận đáng sợ đến vậy.
Tống Linh than nhẹ một tiếng.
Mấy lần mình đều có thể an toàn thoát được dưới tay anh ta, có được coi là may mắn không?
Nhưng, vì sao anh ta lại khoan dung với mình như vậy chứ?
Rất khó lý giải!
Hà Nhật Dương tiếp tục kể: “hành tung của tên Charley này vẫn luôn là điều bí ẩn, không khác mấy so với Sùng Minh, dường như không có ai có thể tìm được tung tích của họ. Sùng Minh là con thỏ sảo quyệt có đến ba cái ổ, Charley thì đúng là hành tung bí ẩn khó lường. Nhưng, đây chỉ giới hạn khi ở nước ngoài thôi. Nếu ở trong nước, muốn hoàn toàn tàng hình, đó là điều không thể.
Hà Nhật Dương hơi hé nụ cười.
Sùng Minh đã bị anh truy sát hai lần rồi.
Nếu là ở nước ngoài, có thể anh sẽ hết cách với Sùng Minh.
Nhưng nếu là ở trong nước, muốn qua được mắt anh, thì đó không phải là điều dễ dàng.
Sau hai lần truy sát, cơn tức giận trong lòng Hà Nhật Dương mới nguôi ngoai bớt.
Dám trêu chọc đường đường Đế Vương, tất nhiên sẽ phải chịu đựng cơn tức giận của Đế Vương.
Trên đời này, ngoài Tống Thanh ra, không cho phép bất kỳ ai dám trêu chọc Hà Nhật Dương ta.
“Nếu những lời Triển Hiểu Lâm nói là thật, có lẽ Charley sẽ không sống được bao lâu nữa. Xem ra, kỹ thuật sinh học của anh ta cũng không cứu nổi bệnh nặng, chỉ có thể dựa vào truyền thuyết.” Hà Nhật Dương cười chế nhạo nói: “anh thật sự rất muốn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của anh ta.”
Tốc độ của Lý Xuân thật sự rất nhanh.
Hoặc nói cách khác, lưới tình báo của Nhà họ Hà quá lợi hại.
Sau khi ba người ăn cơm xong không lâu, Lý Xuân đã mang thông tin đến.
“Tổng tài, nửa tháng trước Charley từng xuất hiện ở nơi này, nhưng đã biến mất rất nhanh trong ngày. Người của chúng ta, chỉ theo dõi được tin tức của anh ta khi ở trong nước. Căn cứ theo dữ liệu phân tích hiện nay, khả năng anh ta ở trong nước là không lớn, rất có khả năng anh ta đã qua Nhật Bản rồi sang Nga. Sau đó từ Nga chuyển sang Mexico.” Lý Xuân đọc xong báo cáo, đưa cho Hà Nhật Dương tập tài liệu trên tay: “Sùng Minh vẫn còn ở trong nước, có cần tiếp tục điều tra không?”
Hà Nhật Dương xua xua tay: “hãy dồn trọng tâm lên người Charley đã, tiếp tục kèm chặt anh ta.”
Lý Xuân gật đầu nhận lệnh.
Hà Nhật Dương lướt nhanh qua tập tài liệu, sau đó nói với Tống Linh và Tống Thanh: “Lục ca, anh có thể xâm nhập được vào dữ liệu của Hải Quan Mexico không.
Tống Linh gật đầu: “được, những cần một chút thời gian.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “vậy được. Em muốn xác định vị trí chính xác của Charley. Nếu hắn đang ở Mexico, chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nói xong câu nói này, Hà Nhật Dương quay đầu sang nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, bây giờ anh đang cho người chuyển các máy móc đến mộ bố. Máy móc này có phản ứng rất nhạy bén với kim loại. Sau khi dò được vị trí đồ chôn theo của bố, sẽ thực hiện phương pháp đào lỗ, sẽ không làm hỏng tro cốt của bố và các đồ vật khác, sau khi lấy được chìa khóa ra. Sẽ khôi phục lại mộ như cũ, em thấy sao?
Tống Thanh gật đầu: “trước mắt cũng chỉ có thể làm được thế thôi. Vì sự yên nghỉ của bố, đây là cách tốt nhất rồi.”
Tống Linh trầm ngâm một lúc, nói: “chuyện này, xem ra chúng ra phải chia nhau ra hành động thôi. Anh đi xác định vị trí của Charley, Thanh Thanh hãy tự bảo vệ mình thật tốt nhé.”
Tống Thanh gật đầu: “em cũng muốn giúp mọi người, nhưng chỉ sợ càng giúp lại càng làm phiền đến mọi người.”
Hà Nhật Dương âu yếm nhìn Tống Thanh: “không sao đâu.”
Sao lại thế được chứ?
Anh còn muốn Thanh Thanh của anh cả cuộc đời này làm phiến đến anh.
Anh cũng sẽ không thấy chán đâu!
Mọi người nghỉ ngơi một lúc ở khách sạn, quyết định lập tức lên đường trở về thành phố H.
Tống Tử Dao cứ nghỉ ngơi ở Đông Bắc là được rồi, những việc như vậy cứ để các con lo là được!
Mùng tám tết là toàn bộ công ty phải tập hợp đi làm, Hà Nhật Dương là Tổng tài tập đoàn Hà thị, chắc chắn không thể vắng mặt được.
Vì vậy, mọi người di qua thành phố Hải Phòng rồi trở lại tỉnh Nghệ An.
Khi đến tỉnh Nghệ An, trời đã tối sầm.
Tống Thanh ngủ được một giấc trên xe.
Hà nhật dương lúc đầu định khuyên Tống Thanh theo anh về nhà, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tống Thanh rất nghiêm túc, anh lại không dám nhắc đến chuyện này nữa.
Tống Linh va Tống Thanh trở về nhà của mình, một mình Hà Nhật Dương trở về Cảnh viên.
Cả buổi tối không ai nói gì.
Sáng sớm ngày mùng năm tết, Tống Thanh đến chúc tết Hà lão phu nhân.
Cho dù mai sau có ly hôn hay không, việc chúc tết trưởng bối là điều bắt buộc.
Hà lão phu nhân rất hài lòng, chỉ hỏi thăm qua tình hình sức khỏe của Tống Thanh, không hề hỏi đến chuyện cô và Hà Nhật Dương.
Vì vậy Tống Thanh đã thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi dùng bữa, Tống Thanh đứng dậy xin phép ra về.
Trên đường về nhà, Phương Mạn Luân gọi điện đến: “Thanh Thanh, anh nghe nói em về rồi à?”
Tống Thanh dùng tai nghe Bluetooth nghe máy: “vâng ạ, sư huynh, anh có việc gì sao?”
Phương Mạn Luân cười hà hà: “cũng không có việc gì to tát. Anh chỉ muốn ngồi hàn huyên với em một chút thôi. Dù sao chúng ta cũng là sự huynh sư muội! Cùng từ một sư môn ra, tất nhiên là cần thường xuyên gặp mặt liên lạc tình cảm một chút chứ.”
Tống Thanh cười gượng gạo: “xin lỗi anh, lát nữa em còn phải đi đặt phòng. Mẹ nuôi em và Tiểu Nghĩ sắp qua đây rồi.”
Truyện convert hay : Ta Thật Không Phải Đại Lão