Vũ Ngọc Bình vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không biết nên nói gì nữa!
Chuyện đã như vậy, thì nên nói gì nữa đây?
Phương Khanh Hân lúc này mới khóc lên: “Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi mà! Tất cả đều là lỗi của tôi hết! Là tôi đã bất cẩn, không phải tôi muốn làm cho hai người cãi nhau đâu! Tôi chỉ bất cẩn cầm nhầm thôi mà. Nên mới đưa chiếc khăn tay của tôi cho Lưu Nghĩa. Thật là xin lỗi mà! Nếu cô muốn mắng thì cứ mắng tôi đi, huhuhuhu”
Nhìn thấy bộ dạng của Phương Khanh Hân, thì ai còn dám mắng chứ?
Lưu Nghĩa không phải người không nói lý lẽ như vậy.
Nhưng lúc này cô ta cứ như một con ruồi vậy, muốn nôn cũng nôn không được, nuốt cũng nuốt không xong, chỉ còn lại sự ghê tởm mà thôi.
Cô ấy vẫn không ngờ, Phương Khanh Hân lại còn là một đóa hoa sen trắng!
Cô ta học từ đâu thế này?
Lúc trước không phải cô ta vẫn rất kiêu ngạo thích ức hiếp người khác sao?
Bây giờ sao lại biết khóc rồi?
Nhưng thật đáng ghét là đàn ông ai cũng sẽ mềm lòng với những loại đàn bà như vậy!
Ví dụ như Vũ Ngọc Bình bây giờ.
Quả nhiên, Vũ Ngọc Bình nói: “Nếu đã giải thích rõ ràng thì được rồi. Sau này em hãy cẩn thận một chút, nếu không thì không biết lại gây ra hiểu lầm gì nữa rồi!”
Phương Khanh Hân vừa khóc vừa gật đầu: “Em biết rồi! Hai người đừng giận em nữa có được không?”
Lưu Nghĩa còn có thể nói gì nữa chứ?
Chẳng lẽ nói cô ấy vẫn không tha thứ mà vẫn giận cô ta ư?
Hơ hơ hơ.
Bắt cóc đạo đức đúng là đáng ghét thật!
Hình như chỉ cần người khác chịu nhận lỗi, thì nhất định sẽ được tha thứ, nếu không thì người đó sẽ không phải là người tốt!
Vũ Ngọc Bình nói: “Được rồi, Tiểu Nghĩa sẽ không giận em đâu. Đừng khóc nữa, nếu người khác nhìn thấy sẽ tưởng là chúng ta đang bắt tay với nhau bắt nạt em.”
Lưu Nghĩa liếc Vũ Ngọc Bình một cái.
Nhưng Vũ Ngọc Bình vẫn không nhìn thấy.
Phương Khanh Hân lúc này mới lau khô nước mắt nói: “Ngọc Bình, em có thể làm phiền anh một chuyện không?”
Trong lòng Lưu Nghĩa cười thầm, lại còn có chuyện gì nữa chứ? Được thôi, cứ đến đây nào, để tôi xem thử cô còn có thể gây ra chuyện gì nữa!
Vũ Ngọc Bình nói: “Em nói đi!”
Vũ Ngọc Bình cũng có chút đau đầu.
Bộ dạng lúc này của Phương Khanh Hân, sao anh ta có thể nỡ lòng từ chối được?
Vốn dĩ anh ta là người không biết cách từ chối con gái mà.
Người chồng quốc dân mà, đương nhiên được nhiều con gái yêu thích rồi.
Trước kia anh ta cũng đã không giỏi từ chối con gái rồi, nên bây giờ càng không nỡ từ chối thêm nữa, dù sao thì người ta cũng vừa khóc vừa cầu xin anh ta mà!
Phương Khanh Hân nói: “Em muốn ra nước ngoài, nhưng em không muốn nhờ anh của em giúp đỡ, nên anh có thể ra tay giúp em không?”
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa có chút ngạc nhiên.
“Tại sao vậy?” Vũ Ngọc Bình kinh ngạc hỏi: “Nhà họ Phương không tốt sao?”
“Em ….em ..” Phương Khanh Hân nói tới đây thì đôi mắt chợt ửng đỏ lên, cô ta chợt bịt miệng lại khóc, từng giọt từng giọt nước mắt nặng chịch rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Anh của em bắt em lấy một ông già, em không muốn lấy ông ta, thì anh của em lại nói, em thân là con gái của Nhà họ Phương, vốn dĩ phải cống hiến cho Nhà họ Phương! Nhưng mà, người đó cũng có tuổi rồi, em thật sự không muốn gả qua đó. Cho nên, em muốn trốn hôn. Nên việc này, em không thể cho anh của em biết được, nếu không thì, kết cục của em nhất định nhất định sẽ rất thê thảm!”
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa cùng nhíu mày lên.
Phương Mạn Luân lại bắt Phương Khanh Hân lấy một ông già ư?
Tại sao việc này, nghe có vẻ hơi khó tin?
“Em thật sự không có nói dối! Đến giờ phút này, em nói dối còn có ích gì nữa không chứ?” Phương Khanh Hân khóc càng dữ dội hơn nữa: “Hai người thật sự cũng đã hiểu rõ con người của anh ấy rồi, anh ấy là loại người nói được làm được! Người khác cứ nghĩ rằng anh ấy là lãng tử, nhưng thật ra, anh ấy là một ác ma đội lốt da người! Những năm gần đây, Nhà họ Phương lọt vào tay của anh ấy, ngay đến hôn sự của em em cũng không làm chủ được. Ba mẹ của em, ông nội của em nữa, họ đều không thể lên tiếng được nữa rồi! Em thật sự đã đi đến đường cùng rồi! Ngọc Bình, em chỉ còn lại một người bạn như anh mà thôi, anh có thể giúp em được không?”
Vũ Ngọc Bình do dự một hồi: “Nhưng em dù có đi nước ngoài, Phương Mạn Luân cũng sẽ tìm được em mà?”
“Vậy thì em nên làm sao đây?” Phương Khanh Hân ngồi phịch ngay xuống đất, khóc lóc rất đau lòng: “Trời đất rộng lớn như vậy, ngay đến một nơi cho em trú ẩn cũng không có!”
Lưu Nghĩa lần này thật sự không biết nói gì nữa rồi.
Tuy cảm thấy lúng túng, nhưng lại không biết nên phản bác lại gì nữa!
Vũ Ngọc Bình suy nghĩ một hồi nói: “Như vậy đi, anh tìm một nơi cho em trú ẩn, xem thử tình hình bên Nhà họ Phương như thế nào. Nếu đó là một hiểu lầm, thì em cứ nói em buồn chán nên tìm nơi nào đó để yên tĩnh lại. Nếu Nhà họ Phương thật sự có dự định như vậy, thì em hãy tìm cơ hội trốn đi.”
Phương Khanh Hân lập tức ngước đôi mắt ướt sũng đó lên nhìn Vũ Ngọc Bình: “Ngọc Bình, em chỉ còn có thể nhờ vả vào anh mà thôi! Có anh ở đây, thì thật tốt quá! Nếu không thì em cũng không biết em nên tìm ai nữa! Huhuhu Lưu Nghĩa, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là không còn lối thoát nào nữa, nên mới tìm Ngọc Bìnhgiúp đỡ. Nếu bởi vì tôi mà khiến hai người cãi nhau, thì tội của tôi thật là lớn!”
Lưu Nghĩa thở dài một tiếng.
Cô ấy còn có thể nói gì được nữa chứ?
Nếu cô ấy thật sự tính toán với cô ta, thì sẽ bị nói mình nhỏ nhen.
Nên cô ấy chỉ có thể không tính toán mà thôi!
“Không sao, tôi không hiểu lầm đâu.” Lưu Nghĩa chỉ có thể trả lời như vậy thôi.
Vũ Ngọc Bình nhìn Lưu Nghĩa một cái, sau đó nói với Phương Khanh Hân: “Vậy buổi họp mặt offline này em còn tham gia nữa không?”
Phương Khanh Hân lắc đầu nói: “Hôm nay em không làm theo lệnh của anh trai, nên chắc bây giờ anh ấy đang rất tức giận. Em không dám đi gặp anh ấy nữa, em sợ lắm!”
Về câu này thì Phương Khanh Hân không hề nói dối.
Cô ta cũng đã đoán được, hôm nay cô ta không đi dụ dỗ Hà Nhật Dương, mà lại đi dụ dỗ Vũ Ngọc Bình, nên Phương Mạn Luân nhất định sẽ biết được chuyện này!
Nếu như bị bắt lại, thì hậu quả sẽ không lường trước được.
Nhưng dụ dỗ Hà Nhật Dương, vốn dĩ là một nhiệm vụ bất khả thi!
Cô ta cũng không muốn chết không toàn thây như Thôi Nguyệt Lam vậy.
Vậy nên chỉ còn cách gài bẫy Vũ Ngọc Bình mà thôi!
“Vậy được rồi, anh lập tức sắp xếp cho em đi ngay, điện thoại hay gì đó em cũng đừng dùng nữa, anh sẽ cho em một sim khác. Có việc gì thì cứ liên hệ với trợ lý của anh là được.” Vũ Ngọc Bình nói.
Phương Khanh Hân lập tức gật đầu cảm kích: “Cám ơn hai người, cám ơn!”
Vũ Ngọc Bình quả nhiên đã mở điện thoại lên gọi, lập tức cho người đến đem Phương Khanh Hân nhanh chóng rời khỏi.
Đợi sau khi Phương Khanh Hân rời khỏi, trong lòng Lưu Nghĩa mới cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Phương Khanh Hân chừng tuổi này rồi, chẳng lẽ ngoài Vũ Ngọc Bình ra, thì không còn người bạn nào khác nữa sao?
Tại sao nhất định phải làm phiền Vũ Ngọc Bình chứ?
Vả lại, nếu Phương Mạn Luân biết được Vũ Ngọc Bình đã giấu Phương Khanh Hân đi, thì liệu anh ta có làm gì Vũ Ngọc Bình không?
Những việc này, Phương Khanh Hân đều không nghĩ đến sao?
Những câu hỏi này cứ lướt qua trong đầu của Lưu Nghĩa.
Nhưng mà, bây giờ cô ấy và Vũ Ngọc Bình thật sự còn chưa xác định được mối quan hệ của họ, nên nếu nói những điều này với Vũ Ngọc Bình, liệu có bị anh ấy chán ghét không?
Đôi mắt Lưu Nghĩa cứ chớp liên tục, cô vẫn không cách nào thốt ra những điều này được.
Trong lúc Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đang đôi co với nhau, thì Tống Hà đang trừng mắt ra chờ đợi hình của ‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’, cứ chờ hoài chờ hoài, cuối cùng Tống Thanh cũng gửi hình chụp của mình qua đó.
Khi Tống Hà nhìn thấy tấm hình của Hà Nhật Dương, bèn kêu lên một cách điên cuồng: “Em thích chú này! Em sẽ cho chú ấy làm bố dượng của em!”
Tống Duệ ngồi kế bên cảm thấy bó tay nên bèn lấy tay ra bịt lỗ tai của mình lại
Biết trước là sẽ như vậy mà!
Chỉ cần Tiểu Hà nhìn thấy hình của Baba, thì nhất định sẽ thích ba mà!
Không còn cách nào khac!
Bởi vì khuôn mặt của ba là đẹp trai nhất!
Tống Hà lập tức gọi điện cho Tống Thanh, vừa hét lên vừa van xin: “Mẹ, con rất thích chú này! Con chịu chú ấy là cha dượng của con! Mẹ mau theo đuổi chú ấy đi! Con đã nói mà, ‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ trong game đã đẹp trai như vậy rồi, nên người thật nhất định sẽ không tồi! Con đã hỏi qua chú ấy rồi, chú ấy cũng nói cũng rất thích mẹ! Mẹ, lần này nhất định, nhất định mẹ không được bỏ lỡ chú ấy nữa!”
“Được được được.” Tống Thanh nằm trên chiếc ghế dài phơi nắng, trả lời một cách uể oải.
“Chú ấy đẹp trai như vậy, nhất định sẽ có nhiều người dòm ngó đến! Đúng vậy, không phải ‘chuồn chuồn tím’ đó cứ tự xưng là đệ nhất nữ thần trong toàn server hay sao? Hừ, nhất định không thể để cho cô ta đắc ý được! Mẹ, con vừa mới lấy cắp một cuốn sách trong phòng của cậu tứ, tên sách là [Làm cách nào để chinh phục một người đàn ông], bây giờ con sẽ cho người giao đến cho mẹ, mẹ mau thâu tóm lấy ‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ đi! Trong lúc cần thiết, thì nhất định không thể thừa nhận sự tồn tại của con và anh trai! Nghe nói phụ nữ mà có con, thì sẽ không dễ dàng tái hôn được!”
Tống Duệ ngồi kế bên lại lấy tay che mắt mình thêm một lần nữa.
Tống Thanh cũng bó tay lấy tay che mắt mình lại.
“Bà ngoại hôm qua còn nói, một dì ở nhà hàng xóm đã ly hôn và dẫn theo con của mình, nên không tìm được người thích hợp nào cả. Cho nên mẹ hãy khoan thừa nhận sự tồn tại của con và anh trai, đợi đến khi xác nhận ‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ không ghét con nít, thì mới nói cho chú ấy biết! Con và anh trai xuất hiện trễ chút xíu cũng không sao! Con và anh ấy tốt như vậy, nhất định chú ấy sẽ thích mà!”
“Aaaa, mẹ! Mẹ nhất định đừng quên mặc bộ quần áo mà con gửi đến cho mẹ! Nhất định phải ăn mặc thật đẹp! Không phải hai người còn một buổi tiệc được tổ chức trên tàu vào buổi tối hay sao? Nhất định phải đẹp hơn ‘Chuồn chuồn tím’ mới được! Không được, con phải online đi chào hỏi ‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ mới được!”
Tống Hà cứ lôi thôi mãi trong điện thoại.
Tống Thanh bất chợt lấy điện thoại ra khỏi tai một chút.
Có một bà quản gia lôi thôi và nhiều chuyện như vậy, thật là một trải nghiệm đau khổ mà!
Đợi đến khi Tống Hà gác máy, thì Tống Thanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm!
Trời ơi, bị con gái canh chừng để xem mắt như vậy, mệt chết đi được!
Hà Nhật Dương vừa online, thì đã nhìn thấy tiểu công chúa đang chat riêng với hắn.
“‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’, hôm nay chú có gặp ‘Tôi Là Thanh Thanh’ chưa? Chú có thích cô ấy không? Có phải cô ấy rất xinh đẹp không? Có phải rất thích hợp với chú không?” Tống Hà nóng lòng hỏi: “Có phải cô ấy còn đẹp hơn ‘Chuồn Chuồn Tím’ không? Có phải cô ấy là người con gái đẹp nhất trên thế gian này không?”
Hà Nhật Dương nhìn thấy câu nói nảy của tiểu công chúa, suýt nữa thì ôm bụng cười chết.
Thật vi diệu khi có một đứa con gái cứ muốn ghép cặp hắn và Thanh Thanh lại.
“Đúng vậy.” Hà Nhật Dương gõ hai chữ lên bàn phím.
Tuy ngăn cách bởi màn hình, nhưng Hà Nhật Dương vẫn có thể đoán được đôi mắt của Tống Hà đang lóe sáng trong lúc này.
“Có thật không? Vậy liệu hai người có yêu nhau không? Cháu cảm thấy hai người rất thích hợp với nhau đó!” Tống Hà tiếp tục nóng vội hỏi: “Vả lại cô ấy còn độc thân đó! Không có con đâu nha! Chú hoàn toàn có thể xem xét về vấn đề này đó!”
Hà Nhật Dương híp mắt lại.
Có lý.
Tiểu công chúa đang nóng lòng quảng cáo cho mẹ của mình đây mà!
“Tại sao cháu lại nóng vội như vậy chứ?” Hà Nhật Dương cố tình hỏi Tống Hà: “Chúng ta cũng chỉ là vừa mới gặp mặt vừa mới quen biết thôi mà.”
“Bởi vì có một người cha dượng cao cấp là rất quan trọng!” Tống Hà nhất thời nóng vội, thốt ra lời nói trong lòng mình: “Nếu không nuôi dưỡng tình cảm trong giai đoạn những đứa bé đang trưởng thành, thì những đứa bé ấy sẽ hư mất!”
Truyện convert hay : Cuồng Binh Người Ở Rể