Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 456:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cha dượng sao?” Hà Nhật Dương gõ hai chữ ra.

Tống Hà chợt bịt miệng mình lại.

Chết rồi chết rồi, sao lại nói hết những lời trong lòng mình ra được chứ?

Làm sao đây? Làm sao đây?

Chỉ có một mình thiên tài ba tuổi Tống Hà, cứ ngơ ngác ngay tại chỗ như vậy thôi.

“Anh.” Tống Hà yếu ớt xoay đầu qua nhìn Tống Duệ: “Em lỡ miệng nói hết những lời trong lòng ra rồi, nên làm sao đây?”

Tống Duệ ngước đầu lên nhìn Tống Hà một cái, an ủi bé nói: “Không sao đâu, nhất định chú ấy sẽ không hiểu ra đâu! Dù sao thì, chú ấy không biết gì cả mà!”

Baba! Là lúc để ba trổ tài rồi đó!

Có thể khiến cho Tiểu Hà thích ba hay không, thì phải xem biểu hiện của ba rồi!

Quả nhiên, Hà Nhật Dương phía bên kia không hề làm cho Tống Duệ thất vọng, hắn giả vờ hồ đồ nói: “Có phải cháu đã xem nhân vật trong game thành mami của mình rồi không? Cho nên cháu mới nói để chú làm cha dượng của mình?”

Tống Hà trả lời ngay: “Đúng đúng đúng, chính là như vậy, không sai, chính là như vậy mà!”

Hên quá, hên quá!

Hà Nhật Dương nhìn thấy phản ứng của Tống Hà, lập tức ôm lấy bụng cười.

Thật là đáng yêu chết đi được!

Tính hồ đồ này, y hệt như của Tống Thanh vậy!

“Cho nên, chú phải ở bên cạnh cô ấy đó nha! Nếu không thì, cháu sẽ rất thất vọng đó!” Tống Hà đánh nguyên một dòng chữ ra, nghiêm túc giáo huấn Hà Nhật Dương: “Người phụ nữ tốt như cô ấy, trên thế gian này đã không còn nhiều rồi, vả lại đa số đều đã bị những người đàn ông tinh xảo giấu hết cả rồi! Đây chính là người phụ nữ tốt nhất duy nhất còn lại trên cõi đời này thôi! Nếu chú bỏ lỡ thì nhất định sẽ hối hận suốt đời!”

“Chú cũng cảm thấy như vậy.” Hà Nhật Dương trả lời.

Thật sự hắn cũng cảm thấy như vậy.

Thanh Thanh trong lòng hắn, là người con gái hoàn hảo nhất trên thế gian này.

“Cho nên, chú phải đánh nhanh thắng nhanh! Trong lúc cần thiết, thì gạo phải nấu thành cơm!” Tống Hà tiếp tục giáo huấn nghiêm túc.

Hà Nhật Dương chợt phun hết cả những ngụm nước đang uống ra ngoài!

Trời ơi! Đây là lời mà con gái hắn đang nói ư?

Đứa con gái ba tuổi của hắn đang chỉ hắn yêu đương ư!

Chẳng trách sao mỗi lần Thanh Thanh nhắc đến Tiểu Hà, đều là một bộ mặt không còn luyến tiếc gì nữa trên đời này!

Đứa con này hiểu chuyện quá sớm rồi!

Rốt cuộc nó có hiểu gạo nấu thành cơm là ý gì không?

Hà Nhật Dương nhanh chóng đánh ra một dòng chữ: “Cháu có biết ý nghĩa của gạo nấu thành cơm không?”

Tống Hà trả lời theo kiểu đương nhiên: “Đương nhiên biết rồi! Mami nấu cơm rất ngoan. Mami nói, gạo phải nấu thành cơm chín thì mới ngon được! Cho nên chú cũng phải nấu gạo thành cơm chín với mẹ! A không, với ‘Tôi là Thanh Thanh’! Cơm chín! Cơm chín thì mới ngon được!”

Hà Nhật Dương lại ôm bụng cười thêm lần nữa!

Được rồi, hắn biết mà, sức thấu hiểu của tiểu công chúa của hắn quả nhiên khác xa người khác!

Theo lý giải của tiểu công chúa, hai người không yêu nhau có nghĩa là gạo sống, yêu nhau thì gạo sẽ chín, chín rồi thì mới ngon!

Nhưng câu này thật sự dễ dàng khiến người khác nghĩ bậy!

“Vậy cháu có thể nói cho chú biết cháu mấy tuổi rồi không?” Hà Nhật Dương cuối cùng cũng hỏi ra câu này.

Phía bên kia máy tính ngưng bặt suốt nửa ngày, cũng không hề có phản hồi gì.

Tống Hà hoang mang hỏi Tống Duệ: “Anh, ‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ hỏi em mấy tuổi rồi, em nên làm sao đây? Em nên trả lời sao đây?”

Tống Duệ thở dài một hơi nói: “Em nói em ba tuổi thì liệu chú ấy có tin không?”

“Chắc không tin!” Tống Hà cắn móng tay của mình sau đó nghiêng đầu suy nghĩ: “Mami nói chúng ta đã chính chắn hơn tuổi thật quá nhiều rồi. Những đứa con của người khác không hề giống như chúng ta. Nhưng mà, cậu nói, chúng ta hoàn toàn bình thường mà!”

“Cậu của chúng ta vốn dĩ đã không bình thường rồi, trong mắt của cậu, sao chúng ta lại bình thường được?” Tống Duệ thở dài một hơi, nghĩ bụng, e là Baba đã biết được sự tồn tại của mình và Tiểu Hà rồi, cho nên mới cố tình hỏi như vậy?”

Tống Hà nghiêng đầu qua nghĩ: “Cậu không bình thường ư? Cậu bình thường lắm mà!”

Tống Duệ che mặt lại, được thôi, khiếu thẩm mỹ của đứa em gái của mình đã bị bẻ gãy đến trình độ này rồi!

Không cách nào cứu chữa được nữa rồi!

Tống Hà xoay đầu qua gõ mấy dòng chữ lên: “Hahaha, cháu nói cháu ba tuổi liệu chú có tin không?”

“Tin.” Hà Nhật Dương gõ một chữ lên.

Tống Hà chợt khựng người lại.

Tại sao đối phương lại không bị dẫn dắt theo hướng bình thường thế này?

Chẳng lẽ chú ấy không nên nghi ngờ tính chân thật của câu nói của mình sao?

Đúng lúc cha con Hà Nhật Dương đang chọc ghẹo nhau thì Tống Thanh đã ôm lấy tấm thảm trở về phòng rồi.

Nhìn Thấy Lưu Nghĩa đang ngồi ngơ ngác, bèn ngồi qua kế bên hỏi: “Cậu sao vậy?”

Lưu Nghĩa lúc này mới hoàn hồn lại nói: “Không có gì, chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi.”

“Xuất thần như vậy sao? Liên quan đến Vũ Ngọc Bình ư?’ Tống Thanh cười hỏi.

“Ừ.” Lần này Lưu Nghĩa không hề phủ nhận, cô trả lời: “Là liên quan đến anh ấy, cũng liên quan đến tớ. Tớ nghĩ, tớ nên làm rõ tình cảm của mình rồi. Tớ phải hỏi mình thử, rốt cuộc tớ có thích anh ấy hay không. Nếu không thích thì sẽ vạch ra rõ ràng mối quan hệ của hai người, mắc công đôi bên phải khó xử. Nếu thích thì… Thanh Thanh, tớ rất hoang mang, liệu tớ có thật sự hạnh phúc hay không?”

Tống Thanh lập tức ôm lấy cánh tay của Lưu Nghĩa, rất nghiêm túc nói: “Đương nhiên sẽ hạnh phúc rồi! Chúng ta đều sẽ hạnh phúc mà! Chỉ cần chúng ta không có những suy nghĩ xấu xa, chỉ cần chúng ta tích cực cố gắng vươn lên, chỉ cần chúng ta đi con đường chính xác nhất, thì chúng ta đều sẽ hạnh phúc! Ngọc Bìnhtuy có chút ba hoa, nhưng tớ có thể thấy được, ánh mắt của anh ấy nhìn cậu, rất đặc biệt. Chỉ có những người yêu nhau, mới có ánh mắt như vậy.”

Lưu Nghĩa nghe được lời an ủi của Tống Thanh, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Đối với việc của Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân, cũng đã vơi đi được một số buồn phiền.

“Thôi kệ, tạm thời sẽ không nghĩ chuyện này nữa. Đúng rồi, sao cậu lại ôm tấm thảm về đây? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi sao?” Lưu Nghĩa hỏi.

“Đúng vậy, mặt trời ở ngoài đã lặn xuống rồi, tớ cảm thấy có chút lạnh, nên mới trở về đây.” Tống Thanh trả lời: “Cậu hãy chuẩn bị đi, một lát sẽ đi tham gia buổi tiệc trên tàu, lần này là buổi tiệc vô cùng lớn!”

“Đi thôi, đi thay đồ nào.” Lưu Nghĩa đẩy Tống Thanh đi vào phòng thay đồ: “Tối nay, chúng ta sẽ để cho một số người mở mang tầm mắt, xem thử xem thứ gì mới là khí chất thật sự.”

Tống Thanh chợt cười lên: “Đừng đùa nữa! Đây chỉ là một buổi tiệc thôi mà.”

“Chính là phải cho bọn họ biết, cái gì gọi là đoan trang thanh lịch!” Lưu Nghĩa đóng cửa lại thay Tống Thanh, cô dựa vào tường, tiếp tục nghĩ đến tâm sự của mình.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, cứ lơ lửng trong đầu cô, không cách nào vơi đi được.

Lưu Nghĩa luôn luôn tin tưởng trực giác của mình.

Và trực giác của cô ấy vẫn luôn luôn chính xác.

Bao gồm năm ấy, khi Trình Thiên Cát xuất hiện, trực giác đầu tiên nói cho cô ấy biết, Trình Thiên Cát không đơn giản chút nào.

Sau đó quả nhiên đã thành hiện thực, hắn là một sát thủ!

Ngay đến bây giờ cũng vậy!

Rõ ràng chính miệng Phương Khanh Hân nói, bất đắc dĩ cô ta mới đi làm phiền Vũ Ngọc Bình.

Nhưng trực giác theo bản năng của Lưu Nghĩa nói, đây là một âm mưu đã được vạch sẵn từ lâu rồi.

Nhưng rốt cuộc điều cô ta nhắm đến là gì?

Cô ấy cũng không biết nữa.

Chỉ là giác quan thứ sáu không ổn mà thôi.

Phương Khanh Hân trước kia đã từng làm qua rất nhiều việc xấu, nhưng khi cô ta làm việc xấu, thì lúc đó Lưu Nghĩa vẫn còn chưa quen biết Tống Thanh.

Sau này cô ấy cũng nghe những người khác nhắc đến những chuyện xấu của Phương Khanh Hân đã làm mà thôi, nên mới chắc chắn con người này không tốt tí nào.

Nhưng bây giờ Phương Khanh Hân lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy, đột nhiên, lại khiến cô ấy không dễ dàng xác định được rốt cuộc Phương Khanh Hân có thật sự thay đổi hay không.

Đúng là bối rối quá mà!

Tốc độ thay đồ của Tống Thanh rất nhanh, dù sao thì cô cũng đã thuần thục rồi. Tạo mẫu hay gì đó, thì cô thật sự đã quá nhuần nhuyễn rồi.

Khi cô ấy mặc một chiếc đầm đuôi cá dài đi ra ngoài, thì Lưu Nghĩa không cách nào không sáng mắt ra!

Khí chất thật cao quý!

Ai cũng nói đầm đuôi cá chính là trang phục kén người mặc nhất.

Câu nói này không sai chút nào.

Mái tóc cột nhẹ nhàng lên trên, lọn tóc cứ rủ xuống bên tai, càng tăng thêm sắc đẹp của Tống Thanh.

Kiểu trang điểm thích hợp, không quá khoa trương cũng không quá nhẹ nhàng, cũng không khiến người khác phải lơ đi sự tồn tại của cô ấy.

Đây chính là sự lợi hại của nhà thiết kế đẳng cấp hàng đầu.

“Tớ đã thay đồ xong rồi, cậu nhanh lên đi! Tớ sẽ tạo mẫu cho cậu.” Tống Thanh mỉm cười nói với Lưu Nghĩa: “Tối nay cậu cũng phải bảnh bao nhất, khiến họ chảy hết máu mũi ra!”

“Không thành vấn đề.” Lưu Nghĩa cười ha hả lên, cũng đi vào phòng thay đồ, rồi nhanh chóng thay một bộ đồ dạ hội cực kỳ đẹp trai lên người.

Tống Thanh kéo Lưu Nghĩa ngồi trước tấm gương, nhanh chóng tạo ra một hình mẫu rất ngầu và bảnh bao cho Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa rất hài lòng!

Vì thế, hai người họ cứ khoác tay nhau, đi ra khỏi căn phòng, chuẩn bị đi tham gia buổi tiệc trên tàu.

Vừa đúng lúc, khi vừa đi tới thang máy, thì đã đụng phải ‘Mộng hồi Tường An’.

‘Mộng hồi Tường An’ đang mặc một bộ vest mà hắn cho rằng rất bảnh bao, vừa xoay người qua thì đã nhìn thấy Tống Thanh và Lưu Nghĩa.

Lúc ánh mắt của hắn nhìn thấy Tống Thanh, thì chiếc điện thoại trong tay ‘Mộng hồi Tường An’ đã rơi xuống đất mất tiêu rồi!

Xinh đẹp quá! Đoan trang quá! Thanh lịch quá!

Tống Thanh lịch sự nở một nụ cười với ‘Mộng hồi Tường An’.

‘Mộng hồi Tường An’ kích động đến nổi ấp ơ ấp úng không biết nên nói gì: “Cô cô...cô cũng đi hả? A không, chúng ta đi chung đi!”

Tống Thanh mỉm cười gật đầu: “Xin mời.”

Lưu Nghĩa nhịn không được bèn cười phì ra.

Cô ấy biết trước sẽ như vậy mà!

Khi thang máy đến, thì ‘Mộng hồi Tường An nhanh chóng đi đến đó chắn ngang cửa thang máy lại, cho Tống Thanh và Lưu Nghĩa đi vào.

Đến khi được đứng chung với nữ thần, thì ‘Mộng hồi Tường An’ vẫn đang cảm thấy mình như ở trong mơ vậy.

Trời ơi, nữ thần đang ở bên cạnh mình!

Quả thật là hạnh phúc quá trời quá đất!

Nữ thần đẹp quá!

Khí chất thật tuyệt!

‘Mộng hồi Tường An thật sự không chịu nỗi nữa bèn mở miệng hỏi: “Nữ thần, tôi có thể hỏi cô một câu không?”

Tống Thanh ngơ ngác mỉm cười gật đầu nói: “Anh hỏi đi.”

“Cô có bạn trai chưa? ý tôi là trong hiện thực, chứ không phải trong game!” ‘Mộng hồi Tường An ấp ơ ấp úng nói.

Đến lúc này anh ta vẫn không hề tin được là ‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ lại gặp gỡ ngoài đời thật với nữ thần!

Anh ta không tin!

Một nữ thần hoàn hảo như vậy, sao lại có thể đòi gặp thì có thể gặp được ngoài đời như vậy chứ?

“A không có.” Tống Thanh suy nghĩ một lúc trả lời.

Cô ấy và Hà Nhật Dương, chắc cũng không phải là bạn trai bạn gái thật sự đâu.

Hà Nhật Dương chỉ nói với cô rằng, để có thể dỗ dành cụ già nên mới giả bộ làm bạn trai và bạn gái mà thôi.

Dù sao thì, hắn cũng chưa từng chính thức nói qua những lời đó với cô.

‘Mộng hồi Tường An’ sáng mắt ra.

Không đợi hắn kịp mở miệng, thì Lưu Nghĩa đã ho một tiếng nói: “Cô ấy không có bạn trai, nhưng cô ấy có chồng rồi.”

Sự vui mừng trên mặt của ‘Mộng hồi Tường An’ chợt ngưng đọng lại!

Cái gì?

Hả?

Cái gì?

Nữ thần có chồng rồi sao?

Hả?

Tống Thanh cũng vô cùng hoang mang nhìn Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa nói với bộ dạng nghiêm túc: “Đúng vậy, không phải chúng ta đã cùng nhau đi chứng kiến lễ cưới của cô ấy và ‘Thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ rồi sao? Người ta có chồng thật mà!”

Truyện convert hay : Đô Thị Tiểu Bảo An

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio