Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 497:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Thanh do dự nói: “Có lẽ không phải không hiểu, mà do anh ấy quá mềm lòng. Có lẽ anh ấy chỉ coi Phương Khanh Hân như một người bạn, nhưng cậu lại tưởng rằng bọn họ ở bên nhau.”

“Tớ chỉ có thể nói, anh ấy không phải loại hình tớ thích.” Lưu Nghĩa thành thật nói: “Lời tớ nói hôm nay không chỉ là lời nói lúc tức giận mà còn là lời thực lòng. Cho dù anh ấy và Phương Khanh Hân có quan hệ gì thì anh ấy cũng định trước là không phải loại tớ thích rồi.”

Tống Thanh ngẩng đầu, thấy đáy mắt Lưu Nghĩa ánh lên nét bi thương.

Tống Thanh sao có thể không hiểu cảm giác này chứ?

Lúc trước, cô cũng từng trải qua rồi!

Tống Thanh không nói lời nào, ôm chặt lấy Lưu Nghĩa.

Giữa chị em, bạn bè tốt với nhau, chỉ cầm một cái ôm là đủ rồi.

Lưu Nghĩa và Tống Thanh cứ yên lặng ôm nhau giữa đường phố.

Người không biết rõ sự tình, còn tưởng hai người là một đôi đang tình tứ.

Có lời an ủi của Tống Thanh, Lưu Nghĩa nhanh chóng phấn chấn trở lại.

Lưu Nghĩa khoác vai Tống Thanh, nói: “Được rồi, tớ không sao! Chúng ta về thôi!”

Tống Thanh gật đầu.

“OK, à, nghe nói anh tớ cũng tới đây rồi, dạo này anh ấy bận quá, tớ chẳng gặp lúc nào cả.” Tống Thanh nói: “Xem tối nay có thể ăn cơm cùng với anh không.”

Khóe miệng Lưu Nghĩa cong cong: “E rằng anh ấy không có thời gian gặp cậu đâu.”

“Tại sao?” Tống Thanh không hiểu nhìn cô.

“Thanh Thanh à, nếu chị dâu cậu là một người đàn ông, cậu có để bụng không?” Lưu Nghĩa không trả lời câu hỏi của Tống Thanh, mà hỏi ngược lại cô.

“Hảa?” Cả người Tống Thanh cứng đờ.

Tống Thanh có để bụng hay không, chẳng cần trả lời cũng biết.

Bởi vì, bản thân Tống Linh cũng không chắc chắn, anh thẳng 100%, liệu có thể chịu nổi việc cùng một người đàn ông bầu bạn cả đời không?!

Tuy nhiên lúc này anh đã tới chỗ Sùng Minh.

Mỗi lần Sùng Minh ra ngoài đều phải lo trước tính sau, nếu không có ai dẫn đường, sợ rằng anh sẽ lạc mất.

Lúc Tống Linh đến nơi, trời đã tối rồi.

Vừa vào cửa, Tống Linh đã ngửi thấy mùi thơm.

Sùng Minh thắt tạp dề, đang bưng hai đĩa ra bàn.

Thấy Tống Linh tới, bèn nói: “Em đến vừa đúng lúc! Rửa tay đi, còn một món nữa là xong rồi!”

“Anh xuống bếp?” Tống Linh nghi ngờ nhìn anh: “Không phải anh giết người sau đó làm bánh bao trứng cho tôi ăn?”

“Nếu anh dám giết, em dám ăn không?” Sùng Minh cười ngả ngớn, khuôn mặt phóng đãng.

“Hừ.” Tống Linh cười lạnh một tiếng, quay người đi rửa tay.

Sùng Minh cười cười, tiếp tục vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Bữa tối xong rất nhanh.

Tống Linh rửa tay xong, chỉ mới giúp Sùng Minh tưới một khóm hoa, Sùng Minh đã cởi tạp dề, bưng món ăn cuối cùng ra ngoài.

“Thử tay nghề của anh xem, mấy món Nước T này anh đều học vì em đó.” Sùng Minh cười híp mắt nói với Tống Linh.

“Thật sao? Được vậy thì vinh hạnh cho tôi quá.” Tống Linh đặt bình tưới nước xuống, cúi đầu nhìn đồ ăn phong phú trên bàn.

Ừm, trông khá ngon mắt.

“Đồ anh nấu không chỉ đẹp mắt thôi đâu, ăn vào cũng ngon lắm đó!” Sùng Minh gật gù đắc chí.

“OK, tôi sẽ thử xem sao.” Tống Linh cũng không khách sáo, lấy đũa gắp một miếng bỏ vào trong miệng.

Khuôn mặt Sùng Minh mong đợi nhìn Tống Linh.

Tống Linh gật gù, nói: “Không sai! Xem ra đã tập không ít lần!”

Sùng Minh đắc ý trả lời: “Đâu có! Đâu có!”

Tống Linh nể tình ăn thêm vài miếng nữa, nói: “Nghe nói, anh đồng ý bán lô hàng đó cho Hà Nhật Dương?”

“Em cũng mở miệng rồi, anh có thể nói không sao?” Sùng Minh rất tự nhiên rót cho Tống Linh một ly rượu, nói: “Vì nể mặt em nên anh đâu dám từ chối!”

“Cảm ơn anh.” Tống Linh nghiêm túc nói với Sùng Minh.

“Hai chúng ta với nhau, không cần khách sáo.” Khóe môi Sùng Minh nhếch lên: “Dù sao anh chỉ là một người lăn lộn lâu năm trong giới hắc đạo, cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Chỉ cần là việc có thể kiếm được tiền, anh sẽ không bỏ qua. Hà Nhật Dương không những có thể trả nổi tiền, mà còn có thể rửa sạch lô hàng đó, tại sao anh lại không bán chứ?”

“Nói nhiều quá.” Ánh mắt Tống Linh sáng lên: “Với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không hợp tác với người từng đuổi giết mình đâu.”

“Nói như em hiểu anh lắm ý.” Sùng Minh bỗng cười xấu xa: “Thế nào? Có phải cảm động lắm không? Hay là đêm nay ở lại đây, hầu hạ anh thật tốt?”

Tống Linh ném đũa về phía hắn.

Sùng Minh đưa tay đón được, ngậm lấy đôi đũa Tống Linh vừa ăn, ánh mắt rực cháy.

“Anh còn như vậy là tôi đi thật đấy.” Đôi mắt Tống Linh dần trở nên lạnh lẽo.

“Được được được được, không nhắc nữa, không nhắc nữa!” Sùng Minh nhận thua: “Nghe em cả được chưa? Ăn cơm ăn cơm!”

Lập tức có người đưa cho Tống Linh một đôi đũa hoàn toàn mới, lúc này hắn mới nhận lấy đũa tiếp tục ăn cơm.

Khi hai người đang ăn cơm, Tống Thanh gọi điện thoại tới.

Tống Linh vừa thấy là điện thoại của Tống Thanh thì nghe ngay lập tức, giọng nói và ánh mắt mềm dịu trong giây lát: “Thanh Thanh? Ăn cơm chưa? Có đói không em?”

“Em đang muốn hỏi anh đấy, không phải anh đến đây rồi sao? Có muốn cùng ăn cơm tối với em không?” Tống Thanh cười hỏi: “Lâu lắm rồi em chưa gặp anh! Ở thành phố w, em cũng chỉ được nhân viên của anh phụ trách tiếp đãi chứ chẳng thấy anh đâu.”

Tống Linh ngẩng đầu liếc Sùng Minh, lập tức nói: “Không đâu, tối nay anh phải đi tiếp khách rồi. Em ăn một mình đi, mấy hôm nữa anh về thăm em!”

“Vậy cũng được. Anh, anh phải giữ gìn sức khỏe đó!” Tống Thanh nói: “Còn nữa, anh cũng nên tìm cho em một chị dâu đi thôi! Anh đã 30 tuổi rồi đó!”

“Không gấp.” Tống Linh cười khẽ: “Em còn chưa có chỗ dựa, anh yên tâm thế nào được?”

Gương mặt Tống Thanh đỏ bừng, nói: “Lại nói em! Được rồi, vậy em không làm phiền anh nữa! Có chuyện gì gọi điện sau.”

“Ừ.” Tống Linh nhẹ nhàng cúp máy, đặt điện thoại ở bên người, sự dịu dàng vẫn còn lưu lại dưới đáy mắt.

Sùng Minh nhịn không được, khụ khụ vài tiếng, nói: “Tiếp khách sao, thì ra anh là khách của em.”

“Không thì sao?” Tống Linh bình tĩnh trả lời: “Nếu như anh không thích người khách này, tôi đi là được chứ gì.”

“Nào dám! Thích mà!” Sùng Minh tiếp tục rót rượu cho Tống Linh “Tiện hỏi thăm em một chuyện.”

“Hả?” Tống Linh nhìn hắn: “Chuyện gì?”

“Em và cô el của em còn giữ liên lạc không?” Sùng Minh hỏi.

“Thỉnh thoản, phần lớn thời gian cô tôi đều nghiên cứu những nơi hoang vắng, hiếm khi trở về lắm. Sao thế?” Tống Linh không nói nữa liếc nhìn hắn.

“Nghe nói có người nhắm trúng cô ấy rồi.” Sùng Minh thong thả nói: “Nghe nói lúc cô em đang nghiên cứu khảo cổ, kiếm được một bảo bối vô giá, niên đại cũng lâu đời. Thứ này mặc dù không là gì với anh nhưng với một số người khác, nó đáng để tranh đoạt.”

Tống Linh lập tức cảnh giác nhìn Sùng Minh: “Anh có ý gì?”

“Nghĩa trên mặt chữ!” Sùng Minh bật cười: “Nói mới nhớ, người cô này của em cũng không vừa đâu. Lần nào cũng chọc phải những tên cáo già. Trước là Thomas, sau là Charley, giờ hình như đụng phải một nhân vật lợi hại nào đó trong nước. Cụ thể người kia là ai, chắc em rất nhanh sẽ biết. Nhưng, em cũng nên nhắc nhở cô mình trước thì hơn.”

Sắc mặt Tống Linh thay đổi, lập tức gọi điện cho el.

Rất lâu sau el mới nghe điện thoại: “Tiểu Lục, có chuyện gì vậy cháu?”

“Dạo này cô không gặp chuyện gì chứ?” Tống Linh hỏi: “Nghe nói có người nhằm vào cô?”

El ngây người, lập tức cười rộ lên: “Không có chuyện đó đâu, đừng lo lắng. Cô chỉ là giáo sư đại học kiêm nhà khảo cổ, có thể có chuyện gì được?”

“Vậy được. Nếu có nguy hiểm gì, nhất định phải nói với cháu.” Tống Linh nói.

“Ừ, cô biết rồi. Cháu và Thanh Thanh sống tốt là được rồi! Cô còn có chút việc, cúp máy trước nhé.” El nói.

Sau khi cúp điện thoại, Tống Linh luôn có cảm giác bất an.

Sùng Minh vẫn cúi đầu, nói: “Có phải cô ấy nói không có chuyện gì không?”

“Sao anh biết?” Tống Linh thấy lạ bèn hỏi.

“Vậy thì cô ấy đã gặp chuyện rồi. Chắc là không muốn liên lụy tới em thôi.” Sùng Minh cười gian, nói: “Định vị thử xem, em sẽ biết được vài điều hay ho đấy.”

Tống Linh không ngồi yên được nữa, lập tức đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Sùng Minh: “Có phải anh còn biết chuyện gì khác không?”

“Đừng lo lắng, tạm thời cô ấy sẽ không sao.” Sùng Minh nói: “Đối phương còn chưa có được thứ mình muốn, chắc chắn sẽ không làm gì cô ấy. Ngồi xuống, ngồi xuống, đừng lo! Vừa ăn vừa nói.”

Hai chữ “người nhà” đối với Sùng Minh rất xa lạ.

Vậy nên hắn không hề để ý tới bất cứ ai.

Nhưng Tống Linh thì khác.

Anh rất để ý.

Bởi vì Tống Thanh để ý.

“Rốt cuộc cô tôi đã chọc phải người nào?” Tống Linh ngồi xuống, sắc mặt căng thẳng hỏi.

“Cũng không có gì. Lúc cô em khảo cổ, đi cùng một đám người xuống mộ, nghe nói nhặt được một thứ. Trùng hợp, thứ đó đáng giá mấy chục triệu tệ, mà con cháu đời sau của ngôi mộ này vừa hay là cường hào. Nghe nói sau khi biết chuyện này đã muốn đòi lại đồ từ chỗ cô em. Cô anh không đưa, anh đoán bây giờ tên kia nhắm vào cô em rồi?” Sùng Minh chẳng để ý, nói: “Cô ấy vẫn có thể nghe điện thoại của em chứng minh đối phương chưa làm gì cô ấy. Nhưng chắc chắn cô ấy đang gặp nguy hiểm.”

Sắc mặt Tống Linh không tốt lắm: “Người đó muốn lấy, ra một cái giá là được. Tại sao lại cho người theo dõi cô của tôi?”

“Theo dõi? No no no, phải là giam lỏng mới đúng.” Sùng Minh nói: “Nghe nói người đó xưng bá một phương. Cô em rơi vào tay hắn, e rằng không an toàn lắm.”

“Sùng Minh, giúp anh định vị.” Tống Linh tha thiết nhìn Sùng Minh: “Tôi cần anh giúp đỡ.”

Mặc dù Tống Linh là hacker nhưng anh chỉ biết lần theo dấu vết của đối phương thôi, hơn nữa hắn không thể xác định, liệu khi tra được tung tích của el có thể cứu cô ra ngoài không!

Nghe giọng điệu của Sùng Minh, kẻ nhằm vào cô chắc chắn không phải người bình thường.

Nếu Tống Linh chỉ dựa vào kỹ năng hacker của mình thì rất khó cứu được cô.

Thực ra anh có thể nhờ người khác giúp đỡ.

Nhưng hiện tại đang là lúc tình cảm của Tống Thanh và Hà Nhật Dương thăng hoa, anh không muốn bọn họ gặp trắc trở.

Nhờ nhà họ Tống cũng không được.

Dù sao quan hệ giữa el và nhà họ Tống cũng không mật thiết.

Truyện convert hay : Đô Thị Tiên Tôn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio