Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 498:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người Tống Linh nghĩ tới đầu tiên là Sùng Minh.

Đáy mắt Sùng Minh xẹt qua ý cười vì vừa thực hiện được chuyện xấu.

Hắn chọn lúc ăn cơm mới nói là vì hắn đã tính kĩ suy nghĩ của Tống Linh.

Hắn muốn Tống Linh dần quen với việc dựa vào hắn, đến tận khi không xa rời hắn được nữa!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tống Linh xin hắn giúp đỡ.

Sùng Minh cố tình trầm ngâm một lát, sau mới lên tiếng: “Có thể ra tay nhưng anh cần phải tự mình đi một chuyến mới được.”

“Được.” Tống Linh gật đầu: “Người dù có mạnh đến đâu, đi tới một nơi xa lạ cũng không chống lại được người nơi đó, đạo lí này tôi hiểu.”

Sùng Minh hài lòng gật đầu, nói: “Nếu em hiểu thì mọi chuyện dễ làm rồi!”

Sùng Minh vừa giơ tay đã có người đi lên, đem theo một cuốn sổ đưa cho Sùng Minh.

Sùng Minh liếc mắt nhìn cuốn sổ, sau đó đưa cho Tống Linh: “Đây là địa chỉ của đối phương.”

Tống Linh lập tức nhận lấy cuốn sổ nhìn chăm chăm cuốn sổ, nây người.

El đang ở thành phố C.

Thành phố C không gần chỗ bọn họ chút nào.

Nghiêm túc mà nói, cũng không xa lắm.

Từ đây đến chỗ đó, nếu đi nhanh một chút thì tầm 3-4 giờ là tới.

Tống Linh nhăn mày.

Sùng Minh nhìn thấy bộ dạng này của Tống Linh, hắn có chút xúc động, muốn đưa tay vuốt phẳng lông mày của anh.

Một người dễ nhìn như vậy, sao có thể nhăn mày chứ?

Sùng Minh cố tình ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh phải bớt chút thời gian tự mình qua đó hỏi một chút. Có một số việc không thể giải quyết bằng vũ lực được! Chưa nói tới đối phương xưng bá nơi đó, cứ nói tới em thôi nhé, em không dám làm càn ở trong nước! Hà Nhật Dương muốn đuổi ai, chỉ cần nói một tiếng với cấp trên là có thể đuổi người đó. Em thì không thể như vậy được! Chỉ cần làm sai một chuyện, chắc chắn không còn mạng trở về. Em năm của anh còn đang nhìn chằm chằm em đó. Đến lúc đó, anh sẽ rất khó xử! Anh phải quyết định xem giúp hay là không giúp em!”

Tống Linh không nói được lời nào.

“Hơn nữa. Anh ít giao du với bên ngoài, nếu làm ra chuyện gì lớn, rất dễ dẫn tới sự chú ý của kẻ thù. Anh thì không sao, chỉ e sẽ liên lụy tới em! Dù sao nhà họ Tống cũng chẳng vững chắc gì.” Sùng Minh tiếp tục nói: “Vậy nên, có khi đàm phán mới là phương pháp giải quyết tốt nhất. Nếu el nhất quyết muốn giữ lại đồ trong tay, chúng ta bồi thường tiền hoặc cho đối phương thứ khác tương tự là được. Chuyện có thể giải quyết hòa bình thì cố gắng đừng dùng vũ lực. Tới địa bàn người ta thì phải khách sáo một chút.”

Khóe môi Tống Linh khẽ nhếch: “Tôi hiểu ý anh rồi.”

Thấy Tống Linh đã cắn câu, trong lòng Sùng Minh vô cùng vui sướng!

Cuối cùng hắn cũng có thể sớm chiều ở chung với Tống Linh rồi!

Tống Linh sẽ không mượn cớ bận việc mà vứt hắn sang một bên nữa!

Vui quá!

Lúc này, ở một nơi khác, Hà Nhật Dương cũng nhận được tin báo, Tiểu Đông đưa tin tức mới thu thập được cho anh nói: “Tổng giám đốc, cô của thiếu phu nhân bị mời tới thành phố C làm khách. Nói là làm khách, thực ra là bị giam lỏng. Chúng ta có nên qua đó hỏi thăm không? Dù sao đi nữa, anh Mạc cũng ở thành phố C!”

Hà Nhật Dương lập tức đặt tài liệu trên tay xuống, mắt phượng khẽ nhếch: “Ồ? Có chuyện gì vậy?”

“Cô el cùng với một đám trộm mộ đi vào một ngôi mộ cổ, lấy đi một món đồ. Trùng hợp, món đồ đó lại là thánh vật gia tộc, bị chôn cùng với tổ tông của gia đình họ. Thứ đồ này được chôn dưới đất mấy trăm nă, không ngờ sau hoạt động trộm mộ lần này nó lại được tìm ra, một lần nữa được thấy mặt trờ. Người của gia tộc đó yêu cầu cô el giao thứ đó ra, ai ngờ bị cô ấy từ chối. Hai bên vẫn đang giằng co.” Tiểu Đông trả lời: “Vì tin tức này có liên quan đến thiếu phu nhân nên chúng tôi chưa làm gì cả mà chờ anh cho ý kiến.”

“Gia tộc đối phương là gia tộc nào?” Hà Nhật Dương hỏi.

“Có chút quan hệ với anh Mạc.” Tiểu Đông trả lời: “Trưởng gia tộc là chú họ anh Mạc thì phải.”

“Chuyện này khó giải quyết rồi đây.” Hà Nhật Dương híp mắt phượng, ngón tay dài không nhịn được day huyệt thái dương.

Anh Mạc là thầy dạy võ vỡ lòng của Hà Nhật Dương cũng là vệ sĩ bên người của Hà Quốc Tường. Với Hà Nhật Dương, anh vừa là thầy vừa là bạn.

Năm đó Hà Nhật Dương còn đưa Tống Thanh tới thăm anh Mạc. Tống Thanh không biết thiên nga đẻ trứng tự ý lấy trứng của thiên nga, kết quả là bị thiên nga đuổi chạy khắp núi.

Chuyện xấu này làm Hà Nhật Dương cười rất lâu.

Sau đó anh Mạc cũng nhớ mãi không quên Tống Thanh, lúc nào cũng bảo đưa Tống Thanh tới thăm anh, anh sẽ cho cô nhặt cả một rổ trứng thiên nga.

Trưởng gia tộc đối phương là chú họ của anh Mạc, Hà Nhật Dương không thể giở trò với người này được.

Nhưng, người bị bắt đi là el, cô ruột của Tống Thanh.

Anh cũng không thể mặc kệ.

Làm khó anh quá!

Xem ra, anh phải tự mình đi một chuyến, tiện thể đi thăn anh Mạc, nghe xem ý anh ấy thế nào.

Hà Nhật Dương lập tức gọi điện cho Tống Thanh, lúc này cô và Lưu Nghĩa đang đi bộ về nhà, nhận được điện thoại, Tống Thanh bèn hỏi: “Chuyện gì vậy? Bọn em sắp về tới nơi rồi.”

“Thanh Thanh, tối nay chúng ta phải đi rồi!” Hà Nhật Dương nói: “Cô em xảy ra chuyện rồi.”

“Hả?” Tống Thanh vừa lái xe vừa chỉnh tai nghe bluetooth: “Chuyện gì vậy?”

“Cô đi trộm mộ nhà người ta, mộ này có chủ. Đối phương yêu cầu cô trả đồ lại nhưng cô không đồng ý nên bị người ta giam lỏng rồi.” Hà Nhật Dương nói qua loa: “Chúng ta qua đó xem, nếu có thể dùng tiền giải quyết chuyện này thì tốt. Nếu đối phương đưa ra điều kiện khác, có thể làm được thì chúng ta sẽ làm. Chỉ cần cô bình an là được.”

Tống Thanh đau đầu: “Cái gì? Sao có thể như vậy được!”

Hà Nhật Dương bèn nói: “Đừng gấp, anh đã cho người đi điều tra rồi. Bây giờ chúng ta qua đó, buổi tối là tới nơi. Chúng ta đi tìm anh Mạc trước, nhờ anh ấy giúp đỡ nghe ngóng tình hình.”

“Anh Mạc?” Tống Thanh nghiêm túc suy nghĩ, trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt một người đàn ông hơn 40 tuổi.

Mặc dù trí nhớ của Tống Thanh bị thiếu sót, nhưng trong đầu hiện ra hình ảnh người này, có thể thấy bản thân rất quen thuộc với người kia.

“Đúng vậy, gia tộc đối phương có quan hệ với anh Mạc.” Hà Nhật Dương trả lời.

“Được, em về ngay đây, đến lúc đó nói tiếp.” Cô nhấn ga, gia tăng tốc độ.

Lưu Nghĩa ngồi ở ghế lái phụ hỏi: “Sao thế? Lại xảy ra chuyện gì à?”

“Đúng là xảy ra hết chuyện này tới chuyện kia. Cô tớ xảy ra chuyện, bị người ta giam lỏng rồi. Tớ phải qua đó xem thế nào.” Tống Thanh trả lời: “Tiểu Nghĩa, cậu có chuyện gì phải làm không?”

“Tớ không! Sau khi kết thúc cuộc thi, tớ được nghỉ mấy tháng. Tớ đi cùng cậu.” Lưu Nghĩa trả lời.

“OK.” Tống Thanh cũng không khách sáo với cô.

Về tới khách sạn, vừa vào phòng đã thấy bọn Tiểu Đông đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Tống Thanh đi thẳng tới chỗ Hà Nhật Dương: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hà Nhật Dương đưa cho Tống Thanh một tờ giấy: “Anh mới nhận được tin, cô đã trộm cái này.”

Tống Thanh nhận lấy bức tranh, trên đó có ảnh của Kim Lâu Ngọc Y.

“Ồ, đây là thứ gì?” Tống Thanh tò mò hỏi: “Giống một bộ quần áo.”

“Cái này là Kim Lâu Ngọc Y. Là đồ cúng tế.” Hà Nhật Dương giải thích: “Năm đó, Đường Minh Hoàng dùng làm quà tặng cho Dương quý phi, sau này, Dương quý phi thưởng bộ đồ này cho nhà họ Mạc. Mạc gia coi nó như thánh vật, hết lòng thờ cúng, đời đời truyền cho con cháu. Cuối thời Tống, đầu thời Nguyên, quân Nguyên xâm lược, tổ tông nhà họ Mạc dùng Kim Lâu Ngọc Y làm vật bồi táng, mãi mãi chôn vùi trong đất. Thời gian thoắt cái đã trôi qua mấy trăm năm, mãi tới khi bị một đám người trộm mộ phát hiện ra ngôi mộ này, đào một cái hang ở sườn núi, lên vào trong ngôi mộ. Cô cũng thuộc nhóm người đó, còn mang theo Kim Lâu Ngọc Y ra ngoài.”

Tống Thanh há hốc miệng: “Không phải đấy chứ!”

“Anh cũng không rõ vì sao cô lại muốn có Kim Lâu Ngọc Y này như vậy, người nhà họ Mạc điều tra đám người trộm mộ đó, tra rõ ngọn ngành và tìm ra cô, yêu cầu cô trả lại đồ. Cô không đồng ý. Hiện tại tuy đối phương vãn chưa cắt đứt liên lạc của cô với bên ngoài nhưng cũng giam lỏng, cấm cô rời đi. Nhưng xét tình hình hiện tại, cuộc sống thường ngày của cô em không thành vấn đề. Nhà học Mạc là một gia tộc lớn của thành phố C. Năm đó chuyện anh Mạc lựa chọn định cư ở thành phố C có lẽ có liên quan tới nhà họ Mạc. Mặc dù anh ấy không thừa nhận, nhưng anh ấy chắc chắn là người nhà họ Mạc.

“Nhưng em cũng biết đấy, ba anh, anh và những người xung quanh đều rất coi trọng những người cùng huyết thống. Trên miệng anh Mạc nói, anh ấy chỉ có một mình, không thân không thích. Nhưng dù sao đi nữa anh ấy họ Mặc.” Hà Nhật Dương nói: “Chuyện này chúng ta không thể làm cứng, chỉ có thể từ từ rồi tính.”

“Em hiểu rồi.” Tống Thanh gật đầu: “Vậy chúng ta mau đi thôi. Chuyện bên này đã xử lý xong có thể đi được rồi.”

“Đám Lý Xuân đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đợi lát nữa là có thể đi.” Hà Nhật Dương nói.

Lưu Nghĩa đứng bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mới xen vào nói: “Tò mò quá, tại sao cô lại muốn Kim Lâu Ngọc Y đó bằng được nhỉ? Cô ấy là chuyên gia khảo cổ, chắc chắn không phải người hám của! Cô ấy cũng không thiếu gì tiền!”

Tống Thanh cũng gật đầu nói: “Tớ cũng thấy chuyện này khá kì lạ, bên trong chắc chắn có điều gì chúng ta không biết. Chúng ta vẫn nên đi một chuyến hỏi cho rõ ràng thì hơn.”

Lưu Nghĩa gật đầu.

Lúc này, Vũ Ngọc Bình gõ cửa bước vào: “Nhật Dương, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

Ánh mắt Vũ Ngọc Bình rơi trên người Lưu Nghĩa, khuôn mặt anh cứng ngắc, nói được nửa câu, lời còn lại nghẽn trong cổ họng.

Lưu Nghĩa cũng nhìn thấy Vũ Ngọc Bình, cô nhăn mày nói: “Nếu em đi cùng không tiện thì em không đi nữa.”

“Không.” Vũ Ngọc Bình lập tức đáp lời: “Không có gì không tiện hết.”

Tống Thanh và Hà Nhật Dương liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hiện rõ sự “Không biết làm sao!”

Tình cảm hai người này trắc trở không kém gì Hà Nhật Dương và Tống Thanh cả!

Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình hơi mất tự nhiên.

Tống Thanh nhanh nhẹn nói: “Người đông thế mạnh, ai đi được thì đi! Nhỡ may đánh nhau thật thì sao?”

Lúc này Lưu Nghĩa mới gật đầu nói: “Được, tớ đi theo bảo vệ cậu!”

Ánh mắt Vũ Ngọc Bình sáng lên, tiếp tục nói với Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, chuẩn bị xong cả rồi, lúc nào cũng có thể khởi hành.”

Truyện convert hay : Cuồng Thiếu Trở Về

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio