Mạc đại ca đã nhận được thông tin từ trước nên đã đợi ở trên núi từ sớm rồi.
Hà Nhật Dương vừa xuống xe đã bị Mạc đại ca ôm vào lòng: “Thằng nhóc này, bao lâu không đến thăm anh rồi?”
Hà Nhật Dương vô cùng áy náy: “Xin lỗi, là lỗi của em.”
Mạc đại ca huých một cái vào vai Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương cũng huých lại một cái vào vai hắn.
Tình nghĩa của đàn ông bền vững như thế đấy.
Tống Thanh xuống xe, nhìn người đàn ông có vẻ xa lạ trước mặt, đầu óc vẫn lóe lên tên tuổi người này, vô thức bật ra câu chào hỏi: “Mạc đại ca.”
“Ôi chao, bốn năm không gặp Tiểu Thanh rồi, vẫn đáng yêu thế này hả!” Mạc đại ca tươi cười giơ tay xoa đầu Tống Thanh, ôi, cảm giác vẫn y như bốn năm trước: “Trong nhà tích được nhiều trứng ngỗng lắm, khi đi đừng quên mang theo nhé!”
Đám Tiểu Xuân nhất loạt bật cười.
Họ đã cười vì chuyện này bốn năm rồi đó!
Tống Thanh bị bàn tay to của Mạc đại ca đè đến mức không ngẩng được đầu lên, Hà Nhật Dương từng nhắc chuyện trứng ngỗng với cô, cho nên mặt cô bỗng chốc đỏ ửng: “Mạc đại ca, anh còn cười tôi!”
Mạc đại ca vui vẻ cười to, hắn nói: “Đi thôi, phòng của mọi người đã được thu dọn bài trí từ trước rồi. Đến muộn thế này, chưa ăn cơm đúng không? Đi nào đi nào, đi ăn cơm đã, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Mạc đại ca luôn hào sảng như thế đấy.
Lúc này xe của Vũ Ngọc Bình cũng đã dừng, Mạc đại ca tinh mắt, bỗng chốc hô lên: “Ôi chao, đây không phải thằng nhóc nhà họ Vũ sao! Sao chú cũng đến đây?”
“Chào Mạc đại ca!” Vũ Ngọc Bình nhìn Mạc đại ca có vẻ hơi sợ sệt.
Lúc nhỏ hắn bị Mạc đại ca tẩn cho không ít lần đâu!
“Ừ ừ ừ.” Mạc đại ca gật đầu: “Lâu lắm không gặp! Ồ, anh chàng này là...?”
Khi Mạc đại ca nhìn Lưu Nghĩa, ban đầu khựng lại, sau đó hai mắt sáng rực lên như đèn pha ô tô, Mạc đại ca chỉ liếc một cái đã nhìn ra bản lĩnh quyền anh của Lưu Nghĩa!
Tống Thanh sợ Mạc đại ca sẽ kéo Lưu Nghĩa qua một bên đánh nhau, vội vàng giới thiệu: “Cô ấy là chị em nuôi của tôi, tên là Lưu Nghĩa, là tay đấm quyền anh chuyên nghiệp hạng cân 60 kg, cũng là một nhà thiết kế bán chuyên nghiệp ạ.”
“Nữ hả?” Sắc mặt Mạc đại ca bỗng trở lên kì lạ, buột miệng nói luôn: “Trông đẹp trai ngời ngời thế này mà là nữ hả?”
Lưu Nghĩa không kìm lòng được, cũng phải bật cười, cô lên tiếng chào hỏi: “Em chào Mạc đại ca, em là Lưu Nghĩa.”
“Được được, chỗ tôi quanh năm vắng vẻ, hiếm lắm mới được dịp đông người thế này. Đi thôi, vào cả đây.” Mạc đại ca gật đầu, rất hài lòng, gọi mọi người vào nhà.
Đợi Mạc đại ca vào rồi, Lưu Nghĩa mới ngước mắt lên nhìn Vũ Ngọc Bình: “Hình như anh rất sợ anh ấy?”
“Không sợ sao được?” Vũ Ngọc Bình thở dài: “Anh ấy là thầy dạy nhập môn quyền anh cho Nhật Ninh, đánh đấm rất cừ! Hồi nhỏ anh với Phan Thanh và Phan ly cũng bị huấn luyện chung một thời gian, đúng là những năm tháng khóc lóc kêu cha gọi mẹ!”
Lưu Nghĩa cũng không nhịn được cười, cô nói: “Hóa ra là thế. Tôi rất mong chờ được tiếp vài chiêu của anh ấy đây.”
Lưu Nghĩa xoay xoay cổ tay, mặt mũi lộ rõ ý muốn chiến đấu.
Vũ Ngọc Bình không yên tâm lắm: “Em mới ở hạng 60 kg thôi, Mạc đại ca là hạng cân 80 kg đó!”
“Anh quên rồi hả, ngoài quyền anh ra, tôi còn biết vài thứ khác nữa.” Ý chí trên mặt Lưu Nghĩa không hề giảm sút, cô nói: “Hiếm hoi lắm mới gặp được đối thủ lợi hại, không chịu học hỏi vài chiêu sao được?”
Vũ Ngọc Bình vẫn không yên tâm: “Vậy em cũng vừa vừa phải phải thôi!”
Lưu Nghĩa lườm hắn một cái, không đáp lời.
Vũ Ngọc Bình lập tức bổ sung thêm: “Anh không có ý gì khác, chỉ muốn quan tâm em thôi.”
Nói xong còn nhấn mạnh một câu: “Quan tâm với thân phận bạn bè.”
Lưu Nghĩa không lên tiếng, nối gót theo Tống Thanh.
Vũ Ngọc Bình ngượng ngùng cười cười rồi cũng đi theo.
Tống Thanh thực sự thấy hơi đói bụng.
Đã mười giờ tối rồi, nói không đói mới là giả đấy.
Dọc đường mọi người đều vội, cho nên không dừng lại để nạp năng lượng.
Mấy thứ điểm tâm gì gì đó, Tống Thanh không có hứng ăn.
Cho nên, vừa ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức tràn ngập căn phòng, bụng Tiểu Thanh lập tức tức cảnh sinh tình kêu ọc ọc.
Thính giác của Mạc đại ca rất tốt, lập tức bật cười: “Nào, Tiểu Thanh chắc đói lắm rồi, chúng ta mau nhập tiệc thôi.”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương được sắp xếp vào vị trí lần trước.
Mạc đại ca nhìn Tống Thanh và Hà Nhật Dương, rất vừa lòng: “Tôi đã nói rồi, hai đứa bây mà còn không phải tướng phu thê thì thế nào mới phải nữa? Lần trước tôi đã nói rồi, hai đứa nhất định là vợ chồng, bây giờ hết đường phủ nhận rồi chứ?”
Mặt Tống Thanh đỏ ửng: “Mạc đại ca, anh lại cười tôi!”
Mạc đại ca cười ha hả: “Được rồi được rồi không cười nữa, ăn thôi!”
Các đầu bếp bưng từng món ăn mới ra lò lên.
Đừng tưởng đang ở trên núi, các món ăn đều ngon mắt ngon miệng cả.
Tống Thanh nhìn kiến trúc xung quanh, không nén được hiếu kỳ mà hỏi: “Mạc đại ca, lần trước khi chúng em đến, không phải có xây một lâu đài trên đỉnh núi rồi sao? Tại sao anh không sống ở đó?”
Mạc đại ca cầm ly rượu lên, ngửa cổ nốc cạn: “Lâu đài đó có công dụng khác. Anh thích sống ở căn nhà gỗ bé nhỏ này hơn.”
Hà Nhật Dương quay đầu nhìn Tống Thanh: “Em tưởng rằng Mạc đại ca ở trên núi chỉ đơn thuần là ẩn cư sao? Tất nhiên là còn chuyện khác nữa.”
Tống Thanh gật gật đầu: “Hóa ra là thế.”
Cô rất biết chừng mực, không hỏi lung tung, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.
Mạc đại ca cười cười: “Cũng không phải chuyện gì không nói được, chẳng qua chỉ là vài vụ mua bán không thể công khai. À phải rồi, các em đến đây vội vàng thế, có chuyện gì phải không?”
Hà Nhật Dương dứt khoát hỏi luôn: “Mạc đại ca, em muốn nghe ngóng một chuyện. Bậy giờ anh còn liên lạc với nhà họ Mạc không?”
Mạc đại ca lắc đầu: “Lâu lắm không liên hệ rồi. Từ nhỏ anh đã theo ba chú tranh đấu với thiên hạ, những chuyện trong nhà về cơ bản không liên quan gì đến anh.”
“Nghe nói trưởng tộc hiện tại là chú họ của anh?” Hà Nhật Dương tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy.” Mạc đại ca gật gật đầu: “Sao chú lại hỏi chuyện này? Chú có chuyện gì liên quan đến nhà họ Mạc à?”
“Vâng.” Hà Nhật Dương cũng không kiêng dè, dù sao trên bàn ăn này không có người ngoài, hắn dứt khoát nói thẳng: “Nhà họ Mạc đang giữ một người, người này là cô của Tiểu Thanh. Nếu như bên trong xuất hiện hiểu nhầm gì đó, vẫn mong Mạc đại ca giúp chúng em hòa giải. Tiền không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần đối phương ra giá thôi.”
Mạc đại ca bỗng chốc nghiêm túc hẳn: “Hửm? Sao lại vậy chứ? Nhà họ Mạc tuy không phải gia đình giàu có gì, nhưng cũng không đến mức thiếu tiền. Hơn nữa, nếu không có chuyện gì cực kỳ quan trọng, họ sẽ không làm như vậy đâu.”
“Thế nên mới phải nhờ Mạc đại ca giúp đỡ, nghe ngóng tin tức.” Tống Thanh nói: “Cô của em là một giáo sư đại học và học giả về khảo cổ, nói trắng ra, cô em chỉ là một con mọt sách. Nếu như có chuyện gì làm không tốt, em xin được nhận lỗi thay cô.”
“Không nghiêm trọng đến thế đâu. Hai người đã có lời, tôi cũng sẽ để tâm đến chuyện này, sẽ không sao đâu.” Mạc đại ca nói: “Ăn cơm đã. Ăn cơm xong, anh cho người đi nghe ngóng. Nhà họ Mạc chắc sẽ không nói thật với bên ngoài, nếu như là tôi thì có thể để lộ chút ít tình hình thực tế.”
“Vậy thì cảm ơn Mạc đại ca.” Tống Thanh và Hà Nhật Dương cùng nói.
Mạc đại ca gật gật đầu, quay lại nhìn Lưu Nghĩa: “Con gái sao lại thích quyền anh?”
Lưu Nghĩa ung dung nở nụ cười: “Không ai quy định con gái không thể học quyền anh mà! Em thích cảm giác bạo lực sảng khoái ấy! Hạ gục từng kẻ địch một! Dựa vào thực lực của bản thân để đạt tới đỉnh cao!”
“Nói hay lắm! Làm người phải có chí khí như thế!” Mạc đại ca nhìn Nhất Phi với vẻ thâm thúy: “Nếu như năm đó em có thể kiên trì học cùng anh, em theo đuổi con gái nhà người ta chắc không khổ đến vậy nhỉ?”
Vũ Ngọc Bình ngượng ngùng: “Mạc đại ca.”
Mạc đại ca bật cười ha hả: “Được rồi được rồi, ăn cơm thôi!”
Mọi người lập tức bàn chuyện làm ăn.
Mạc đại ca rất ít khi chen vào, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Đợi khi Hà Nhật Dương nói được kha khá thứ, Mạc đại ca mới thở dài một tiếng: “Theo con đường buôn bán này, thực sự chú xuất sắc hơn ba chú nhiều. Anh Hà chị Vưu mấy năm nay cũng để chú chịu thiệt rồi.”
Hà Nhật Dương không nói gì, chỉ cười cười lắc đầu.
“Phải trân trọng những ngày tháng ở bên Tiểu Thanh.” Mạc đại ca nói: “Nhìn hai đứa bây ngọt ngào hạnh phúc, ông già như anh cũng mừng cho hai đứa.”
Ăn cơm xong, Tống Thanh tranh thủ lúc Hà Nhật Dương đi tắm để video call trò chuyện cùng bọn trẻ.
Trong video, Tống Hà mặc bộ đồ cùng trang sức của người Mông vô cùng xinh đẹp múa một đoạn cho Tống Thanh xem, Tống Hà vui vẻ hỏi: “Mami ơi, quần áo của con có đẹp không?”
“Đẹp lắm! Tiểu Hà mặc cái gì cũng đẹp! Quần áo này rất đẹp! Bác may cho con phải không?” Tống Thanh tươi cười hoi.
“Vâng!” Tống Hà vui vẻ gật đầu: “Bác làm cho con rất nhiều rất nhiều quần áo đó!”
Tống Duệ ở bên cạnh trông rất bức xúc: “Mami ơi, Tiểu Hà đã thử quần áo cả buổi tối rồi! Sắp mười hai giờ rồi mà còn chưa ngủ!”
Tống Hà bĩu môi: “Mẹ không có thời gian video call nói chuyện với chúng ta! Em đã ngủ bốn tiếng lúc chiều rồi nhé, chỉ để tối nay nói chuyện cùng mẹ thôi!”
Tống Thanh vô cùng áy náy: “Xin lỗi các con, gần đây mami nhiều việc quá cho nên chỉ có buổi tối mới có thời gian video call với các con.”
Tống Hà dí mặt vào màn hình hôn một cái: “Không sao hết! Mami bận đi hẹn hò cùng chú đẹp trai, Tiểu Hà có thể hiểu được!”
Tống Duệ nghiêm mặt hỏi: “Mami! Quan hệ của mami và chú kia thế nào rồi?”
Tống Hà vừa nghe đến vấn đề này, bỗng chốc cũng thấy hứng thú, không buồn khoe quần áo nữa, vội vàng hỏi: “Đúng vậy, mami, có phải ngày nào mami cũng ở bên Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng không?”
Bị đứa con gái truy hỏi chuyện tình cảm, Tống Thanh thấy thật mất mặt.
Cô đỏ mặt gật đầu: “Đúng vậy.”
Tống Hà reo lên: “Oh yeah! Quá tốt rồi! Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng đẹp trai như thế, làm ba dượng của con thì quá tuyệt!”
“Tiểu Hà, mẹ có thể hỏi con một câu không?” Tống Thanh hỏi với vẻ không chắc chắn lắm.
“Mami cứ hỏi đi!” Tống Hà trả lời với vẻ mặt tự hào: “Nếu như mami hỏi có ai theo đuổi con với anh con không, thế thì ngại quá, chúng con có bao giờ thiếu người theo đuổi đâu?”
Tống Thanh không nhịn được mà bật cười, nhưng nhanh chóng tắt nụ cười, cố làm ra vẻ thâm sâu: “Là thế này, về vấn đề daddy của các con.”
“Đừng nói nữa! Đừng nhắc tới!” Tống Hà kêu ầm lên, khuôn mặt vốn đang vui vẻ bỗng chốc xị ra: “Một người đàn ông vứt bỏ vợ con không có gì đáng nói hết! Con không tha thứ, kiên quyết không tha thứ! Con không cần ba ruột! Con cần ba dượng cơ!”
Truyện convert hay : Yêu Nghiệt Tu Chân Bỏ Thiếu