Hà Nhật Dương nói: “Được, chúng tôi sẽ khởi hành ngay lập tức. Những người khác khắc phục hậu quả.”
Có câu nói này của Hà Nhật Dương, mọi người lục tục rời khỏi phòng.
Tiểu Thu ở lại giải quyết hậu quả, những người còn lại đi theo đội ngũ.
Tống Thanh vừa xuống tầng đã nhìn thấy một hàng xe đỗ dưới cửa khách sạn.
Lý Xuân mở cửa xe cho Tống Thanh, Tống Thanh quay đầu liếc Lưu Nghĩa một cái rồi mới lên xe.
Lưu Nghĩa đang đi lên xe cùng Tống Thanh thì Vũ Ngọc Bình đột ngột kéo cổ tay Lưu Nghĩa và nói: “Hai vợ chồng nhà người ta đi cùng nhau, em đừng chen vào. Nếu em không muốn ngồi cùng xe với anh thì anh ngồi xe sau.”
“Tôi có cần phải trốn tránh anh đâu, không cần phải vậy.” Lưu Nghĩa vô thức buột miệng nói.
Vũ Ngọc Bình nhếch miệng, gật đầu, mở cửa xe của mình.
Ánh mắt Lưu Nghĩa lóe lên, dường như hơi lưỡng lự, nhưng rồi vẫn lên xe của Vũ Ngọc Bình.
Lần này mọi người đều có tài xế riêng lái xe, sau khi lên xe, về cơ bản không còn việc gì để làm nữa.
Vũ Ngọc Bình nhìn Lưu Nghĩa chán chường chơi điện thoại, muốn nói vài câu với Lưu Nghĩa, nhưng hắn sợ lại cãi nhau với cô.
Ngón tay không biết đặt đâu của hắn gõ gõ lên mặt bàn, gõ một hồi lâu, đầu óc quay được vô số vòng, cuối cùng cũng nghĩ ra một chủ đề an toàn.
Đó chính là bàn luận về những người không liên quan!
Mà người không liên quan nhất định không thể dây dưa đến nhân vật gây tranh cãi!
Vì thế, Vũ Ngọc Bình chuyển chủ đề lên người bạn thời thơ ấu của mình, hai anh em Phan Thịnh và Phan Ly.
“Em nói xem, Phan Thịnh và Phan Ly đuổi theo kịp chúng ta không nhỉ?” Vũ Ngọc Bình sờ cằm hỏi.
“Họ đi đâu rồi?” Lưu Nghĩa cũng thấy bầu không khí trong xe hơi ngột ngạt, vì thế cũng hỏi hùa theo chủ đề của Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình thấy Lưu Nghĩa đáp lời mà lòng vui sướng. Có hi vọng rồi!
“Em biết chuyện Nhật Dương làm hỏng chuyện tốt của Phương Mạn Luân chưa? Chuyện này kiểu gì cũng phải có người làm, cho nên Phan Thịnh và Phan Ly đi đối đầu với Sùng Minh rồi.” Vũ Ngọc Bình thao thao bất tuyệt kể về việc bốn người họ đã phát hiện ra giao dịch của Phương Mạn Luân và Sùng Minh như thế nào, rồi bị người của Phương Mạn Luân xử sạch tai mắt như thế nào, rồi điều tra ra mục đích của hắn ta như thế nào, rồi gom tiền phá ngang như thế nào.
Vũ Ngọc Bình kể rất hăng say, Lưu Nghĩa cũng nghe rất chăm chú.
Mối quan hệ gần như đóng băng của họ cuối cùng cũng hòa hoãn.
Vũ Ngọc Bình cẩn trọng khống chế khoảng cách của hai người, không quá gần cũng không quá xa.
Ít nhất, nếu nhìn qua, hai người giống như đã hóa giải mâu thuẫn. Thế nhưng, cả hai đều tự hiểu rằng, cục ung nhọt kia vẫn còn ở đó.
Lưu Nghĩa cũng vì Tống Thanh mà không để quan hệ với Vũ Ngọc Bình quá bế tắc.
Nhưng cô thực sự đã cố hết sức rồi.
Sau những chuyện đã xảy ra ở nhà hàng hôm nay, cô và Vũ Ngọc Bình thực sự không còn khả năng gì nữa.
Tuy Phương Khanh Hân luôn miệng nói xin lỗi, nhưng động thái của cô ta quá rõ ràng, hiển nhiên đã hẹn hò cùng Vũ Ngọc Bình rồi.
Mà Vũ Ngọc Bình cũng vẫn lưu luyến tình cũ.
Cho nên, ngoài bỏ cuộc, Lưu Nghĩa còn làm gì được nữa?
Cô không muốn vì tình yêu mà biến bản thân thành kẻ hèn mọn.
Vũ Ngọc Bình cảm thấy không nắm bắt được tâm tư của Lưu Nghĩa.
Đừng thấy hắn tự xưng là kẻ sát gái, là ông chồng quốc dân, tự xưng là người hiểu lòng phụ nữ nhất.
Nhưng khi đối diện với Lưu Nghĩa, hắn thực sự không hiểu được cô.
Hắn cảm thấy hắn và Phương Khanh Hân luôn giữ được khoảng cách bạn bè an toàn, chưa hề vượt giới hạn.
Sao phản ứng của Lưu Nghĩa lại kịch liệt như vậy?
Phải biết rằng, xã hội thượng lưu luôn chơi đùa như vậy.
Mọi người sẽ không duy trì khoảng cách nhất định một cách rõ ràng chỉ vì giới tính khác biệt.
Kiểu kỳ lạ như Hà Nhật Dương đã là một sự tồn tại ngang tầm bảo vật rồi.
Ngoài hắn ra, bất kể Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly hay Phương Mạn Luân và những người khác nữa, thực ra đều như nhau.
Mọi người sẽ không vì quan hệ yêu đương của mình mà trở nên xa cách với bạn bè khác giới.
Theo lý mà nói, Lưu Nghĩa cũng là người phải lăn lộn trong cái tầng lớp này.
Sao cô ấy lại không hiểu được?
Trên phương diện này, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa nảy sinh bất đồng quan điểm, không ai hiểu được lối suy nghĩ của đối phương.
Cách giải quyết của Lưu Nghĩa rất đơn giản, rất quyết tuyệt, rất thẳng thắn, đó là rút lui, ông đây không chơi với anh nữa! Anh thích diễn trò ái muội cùng người bạn khác giới nào thì cứ việc mập mờ ái muội! Ông đây rút về vòng tròn an toàn, anh cũng không tổn thương được ông đây nữa!
Cách xử lý của Vũ Ngọc Bình là vòng vo, đủ kiểu vòng vo, lấy lùi làm tiến, thận trọng và nghiêm ngặt.
Vũ Ngọc Bình giảng giải xong quá trình của sự việc, Lưu Nghĩa vuốt cằm tổng kết: “Chẳng trách Phương Mạn Luân phát điên lên, hóa ra bên trong có nhiều uẩn khúc như vậy. Để hợp tác với Sùng Minh, chắc hẳn Phương Mạn Luân đã rút hết những nguồn vốn có thể điều động trong tay nhỉ? Kết quả bị các anh ngáng đường như vậy, xôi hỏng bỏng không, còn tổn thất mất một nửa địa bàn. Nếu như hắn ta còn chưa điên thì tố chất tâm lý của hắn ta quá đáng sợ rồi! Nôn nóng bao nhiêu năm như thế, bỗng chốc mất hết toàn bộ, cũng khiến người ta thấy thương đấy nhỉ.”
“Đúng vậy, có điều, anh và Nhật Dương suy đoán, Phương Mạn Luân sẽ không nhận thua như vậy đâu.” Vũ Ngọc Bình tiếp lời: “Nhất định hắn ta sẽ nghĩ cách tái khởi Đông Sơn.”
Lưu Nghĩa nhíu mày: “Trong thời gian ngắn như thế chắc rất khó thực hiện nhỉ?”
“Không, có một con đường tắt rất mau lẹ, đó chính là hôn nhân chính trị.” Vũ Ngọc Bình nói: “Tuy rằng ở tầng lớp của bọn anh thực sự không cần hôn nhân chính trị, nhưng không thể không thừa nhận rằng, đây là một thủ đoạn bành trướng vô cùng hiệu quả. Một khi hai nhà kết thông gia, không chỉ cổ phiếu tăng vọt lên, còn có thể bù đắp một số lỗ hổng.”
“Phương Mạn Luân có thể kết hôn với ai vậy?” Lưu Nghĩa không nén được lòng hiếu kỳ.
“Triệu Văn Văn.” Vũ Ngọc Bình vẽ một vòng tròn trên bàn: “Khả năng tới tám mươi phần trăm.”
Trên một chiếc xe khác, Tống Thanh và Hà Nhật Dương đang dựa vào nhau rất ngọt ngào.
Tống Thanh nằm trên đùi Hà Nhật Dương, ngón tay Hà Nhật Dương làm thành chiếc lược, từng chút từng chút một, chải tóc cho Tống Thanh.
“Nhật Dương, anh nói xem, hai người kia sẽ không đánh nhau trên xe chứ?” Tống Thanh hỏi với vẻ bất an.
Tình cảnh chiều nay ở nhà hàng, suýt nữa thì họ đánh nhau thật!
Hai oan gia này, không ai chịu nhún nhường một bước.
“Chắc là không đâu, EQ của Ngọc Bìnhrất cao.” Hà Nhật Dương nhàn nhã đáp lời: “Chỉ có tam quan của cậu ấy hơi kì lạ thôi.”
“Sao lại nói thế?” Tống Thanh bắt đầu nổi hứng hóng chuyện.
“Thực ra cũng không hẳn là tam quan của Ngọc Bìnhcó vấn đề, mà là người trong giới bọn anh đều như vậy cả.” Hà Nhật Dương giải thích: “Ấy là, tình yêu là tình yêu, tình bạn là tình bạn. Cho dù trước kia là tình nhân, nhưng chia tay rồi, thực ra cũng có thể hợp tác để làm ăn. Cho nên, người trong tầng lớp của bọn anh, cho dù đã chia tay, cũng rất ít khi trở mặt thành thù. Trừ khi lúc chia tay đã động chạm đến nhau, nhưng hiện tượng ấy rất ít khi tồn tại.”
“Hửm?” Tống Thanh không hiểu lắm.
“Nói cách khác, người trong tầng lớp thượng lưu, không có mấy người yêu đương thật lòng.” Hà Nhật Dương tổng kết: “Mọi người có rất nhiều lựa chọn, cho nên không nhất thiết phải chăm chăm nhắm vào một người.”
“Hửm hửm?” Tống Thanh vẫn không hiểu lắm.
“Ngốc ạ!” Hà Nhật Dương khẽ bật cười: “Em tưởng họ sẽ thanh tâm quả dục như anh một lòng một dạ đợi mình em hả? Người khác thì anh không rõ, nhưng anh đã thấy không ít đôi vợ chồng hoặc tình nhân thực chất chỉ là kết quả của hôn nhân chính trị. Họ tuyên bố với bên ngoài rằng đang hẹn hò hay trong mối quan hệ chỉ vì hợp tác của công ty, cho nên ai có phần của người đó. Ngọc Bìnhcòn đỡ, cậu ấy không chơi đùa với người trong giới, chỉ qua lại với mấy cô hotgirl mạng. Ai cũng hiểu rất rõ rằng, làm sao Ngọc Bìnhcó thể kết hôn với mấy cô hotgirl đó được? Cho nên, chỉ là gặp dịp thì chơi thôi. Vì thế mà Ngọc Bìnhcho rằng cậu ấy và Phương Khanh Hân chỉ là bạn bè, bạn bè gặp hoạn nạn, làm sao cậu ấy có thể không giúp.”
Tống Thanh cuối cùng cũng hiểu được: “Nhưng Tiểu Nghĩa lại cảm thấy họ là tình cũ không rủ cũng đến, một kẻ tình chàng một người ý thiếp. Cho nên, cô ấy chen vào giữa có ý nghĩa gì?”
“Đúng vậy, đây chính là khác biệt về nhận thức. Trừ phi Ngọc Bìnhchịu thiệt, hiểu được điều này, nếu không mâu thuẫn giữa họ cứ tồn tại mãi thôi.” Hà Nhật Dương nói: “Quá trình này, sợ rằng sẽ trắc trở đây.”
Tống Thanh thở dài một tiếng: “Đúng là phiền lòng quá.”
“Được rồi, chúng ta đừng nói về chuyện của họ, nói về chuyện chúng ta đi!” Hà Nhật Dương nói: “Thanh Thanh, bao giờ em mới nhớ ra hết tất cả? Bao giờ anh mới có thể cùng em về nhà họ Tống, chính thức xin lỗi mẹ, bà ngoại và anh vợ để chính thức cầu hôn em?”
“Cầu hôn?” Tống Thanh nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
“Ừm, anh muốn theo đuổi em lần nữa. Lần này anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng.” Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương tràn ngập ý cười, vô cùng cưng chiều: “Coi như tổ chức hôn lễ bù đi.”
Tống Thanh thấy lòng mình ngọt ngào không tả nổi, cô nói: “Chuyện này em không nói trước được nha. Tiểu Hà rất để bụng, rất để bụng với anh đó! Tiểu Duệ còn đỡ, không có thành kiến gì. Anh nghĩ cách lấy lòng công chúa nhỏ đi!”
Hà Nhật Dương thấy buồn phiền vô cùng.
Anh có thể ngang ngược thu phục hết tất cả mọi người, chỉ riêng với công chúa nhỏ của mình thì không ngang ngược nổi, phải làm sao đây?
Hơn nữa thu phục trái tim của con trẻ không thể dùng đến ngang ngược và thô bạo được!
“Cứ đợi đã rồi nói.” Tống Thanh an ủi anh: “Em cũng cần phải nói chuyện đàng hoàng với chúng. Ít nhất anh cũng có ưu thế trời sinh, vì Tiểu Hà rất ưng ý nhan sắc của anh, con bé rất mong anh là ba dượng nó!”
Nói xong câu này, chính Thanh Thanh cũng không nhịn được mà mỉm cười.
Hà Nhật Dương giơ tay gõ lên chóp mũi cô: “Còn cười được!”
Lý Hạ gặm nốt quả táo cuối cùng, nói với Lý Xuân: “Cậu nói xem, Văn thiếu với Lưu Nghĩa rốt cuộc có thể thành đôi không nhỉ?”
Lý Xuân tặng lại một cái lườm: “Cậu lo mãi không hết nhỉ! Cậu lo cho cái thân cậu trước đi! Cậu ăn nhiều như thế, sau này lấy vợ chắc để người ta chết đói ấy nhỉ?”
Lý Hạ trả lời ngay lập tức: “Vậy cũng đơn giản thôi! Tìm cô vợ nào ăn ít là được!”
Lý Xuân vô cùng bất lực.
Lý Hạ không nhịn được mà huých huých: “Tôi cứ cảm thấy thực ra hai người họ rất xứng đôi.”
“Xứng chỗ nào?” Lý Xuân hỏi ngược lại.
“Tính tình cố chấp đấy!” Lý Hạ trả lời: “Cả hai người đều thế! Thực ra chuyện rất đơn giản, hai người đều lui một bước, không phải ai cũng hoan hỉ sao?”
Lý Xuân và Tiểu Đông đồng thanh nói: “Đợi cậu yêu đi rồi cậu sẽ biết!”
Lý Xuân bất mãn: “Tôi chưa từng yêu đương, nhưng tôi thấy nhiều rồi! Này này này, sao hai người cậu đều bơ tôi thế?”
Người trong xe nô đùa ầm ĩ, đoàn xe tiến về phía trước rất có trật tự.
Đến khoảng mười giờ tối, đoàn xe cuối cùng cũng đến điểm đích.
Truyện convert hay : Đô Thị Siêu Cấp Tà Y