Đôi mắt đào hoa của Vũ Ngọc Bình sáng lên, trả lời: “Bà nội, con muốn xin bà tới nhà con chào hỏi, con muốn sớm bàn xong chuyện cưới xin với Tiểu Nghĩa.”
Bà cụ Hà không hiểu nhìn Vũ Ngọc Bình: “Đây là việc hai nhà các con, bà đi chào hỏi kiểu gì?”
Phan Thịnh, Phan Ly im lặng đứng ở một bên, bọn họ cũng không giúp nổi Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình cứng đầu: “Bởi vì bố vợ còn chưa chịu chấp nhận con nên con mới đến xin bà,tiện thể đánh tiếng với gia đình con. Bà ra mặt thì hai bên đều phải nể mặt bà đúng không?”
Bà cụ Hà mỉm cười gật đầu: “Đúng là có chuyện này. Được rồi, tuổi hai đứa cũng không còn nhỏ, cũng nên chọn ngày cưới đi thôi. Chuyện này bà sẽ nhớ, đợi qua tiệc mừng thọ, bà sẽ qua đó nói chuyện.”
Chính vào lúc Vũ Ngọc Bình không nghĩ ra cách nào khác, Hà Nhật Khang bước nhanh từ ngoài vào: “Bà nội.”
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Sao vậy?” Ánh mắt Bà cụ Hà nhanh chóng liếc sang Hà Nhật Khang, cho dù tuổi tác đã cao nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén.
“Tiểu Thanh nhờ con nói với bà, một vị trưởng bối của cô ấy bệnh tình nguy kịch, trước lúc ra đi muốn gặp em ấy và Tiều Hà. Tiểu Thanh vừa nghe đã gấp gáp đưa Tiều Hà tới đó rồi. Nhật Dương vốn muốn đi theo, nhưng nói thế nào Tiểu Thanh cũng không đồng ý, bảo hôm nay là ngày bà đón thọ, Nhật Dương là cháu trai không thể rời đi được!” Hà Nhật Khang nói dối thay Tống Thanh: “Nhưng bà yên tâm, Lưu Nghĩa và Tống Linh đều qua đó rồi. Hình như là trưởng bối Tống Thanh quen mấy năm trước, mấy người họ cũng có quen.”
Bà cụ Hà “Ồ” một tiếng.
“Tiểu Thanh bảo em ấy rất xin lỗi, một ngày quan trọng như vậy mà cô ấy lại rời đi. Đợi em ấy quay lại, sẽ bồi thường cho bà.” Hà Nhật Khang tiếp tục nói.
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly biến sắc.
Có thể khiến Hà Nhật Khang nói những lời như vậy mà không phải Hà Nhật Dương tới nói, chứng tỏ chuyện rất nghiêm trọng!
“Đứa nhỏ ngốc nghếch này, nói với bà mấy lời khách sáo đấy làm gì! Trưởng bối bị bệnh thì nên đi thăm.” Bà cụ Hà gật đầu nói: “Bà đã từng này tuổi rồi, không để bụng mấy chuyện này đâu. Tiểu Thanh là đứa trẻ ngoan, con bé làm như vậy bà có thể hiểu. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!”
Bà cụ Hà giơ tay, Hà Nhật Khang lập tức đỡ lấy bà, mọi người trở lại phòng ăn.
Bên ngoài vẫn như thường lệ, Hà Nhật Dương gắp đồ ăn cho Tống Duệ, Tống Duệ lặng lẽ ăn cơm.
Bàn ăn vốn đang náo nhiệt, trong phút chốc vắng đi hơn nửa.
Ánh mắt Bà cụ Hà không đổi, từ từ bước đến, liếc nhìn Tống Duệ.
Tống Duệ cảm nhận được ánh mắt của Bà cụ Hà, lập tức ngẩng đầu nói: “Bà cố, một vị trưởng bối của mami bị ốm, mẹ nuôi và cậu cũng đi theo rồi. Bà cố đừng giận mami nhé. Tiểu Duệ ở nhà với bà cố được không?”
“Được!” Bà cụ Hà vẫy tay với Tống Duệ.
Tống Duệ lập tức chạy qua đó, Bà cụ Hà chầm chậm cúi người, vuốt ve hai gò mà của Tống Duệ, ánh mắt trở nên sâu sắc, nói: “Tiểu Duệ ngoan, ở nhà với bà nội.”
“Dạ!” Tống Duệ gật mạnh đầu.
“Đến đây ngồi bên cạnh bà nội, ăn cơm đi con.” Bà cụ Hà mặt không đổi sắc bảo mọi người tiếp tục ăn cơm.
Bữa ăn này, ai ăn ra vị gì, chẳng ai biết được.
Đến buổi chiều, Bà cụ Hà kêu mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.
Hà Nhật Khang và Lận Hinh cùng quản gia đỡ Bà cụ Hà vào phòng nghỉ ngơi rồi nhanh chóng rời đi.
Hà Nhật Dương gật đầu với Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly, cũng về biệt thự của mình.
Tống Duệ ở lại với Bà cụ Hà.
Tới biệt thự Hà Nhật Dương ở, Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly cùng nhìn về phía anh.
Bọn họ rất hiểu nhau.
Một ánh mắt thôi là đủ.
Hà Nhật Dương trả lời ngắn gọn: “Tiều Hà bị người ta bắt cóc rồi! Nói rằng muốn Tống Linh tới đó, không hề đưa ra yêu cầu gì khác, không biết muốn tiền hay mạng người. Tiểu Thanh và Lưu Nghĩa không yên tâm nên đã đi theo rồi.”
Ánh mắt Vũ Ngọc Bình rét lạnh: “Cái gì?”
Phan Thịnh, Phan Ly chết lặng: “Sao có thể như vậy!”
Đúng vậy, mọi người đều không tin.
Bởi vì, chuyện này thật khó khiến người khác tin tưởng!
Bao nhiêu năm nay, ở thành phố Vinh, chưa từng có ai dám nhằm vào nhà họ Hà.
Bởi vì không ai dám đắc tội với nhà họ Hà.
Giống như người Việt Nam đều biết ngân hàng nhà nước Việt Nam là ngân hàng lớn nhất, nhiều tiền nhất cả nước, nhưng không ai dám nhắm vào nơi này.
Vì sao ư?
Đến cả con muỗi cũng biết, bảo vệ bên đó thuộc đẳng cấp cao, vô cùng nghiêm ngặt, trừ khi chán sống muốn nhanh chóng đi đầu thai, nếu muốn chết sớm thì rất hoan nghênh.
Vậy nên, từ khi có nhà họ Hà đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Bởi vì mọi người đều hiểu rõ.
Chọc vào nhà họ Hà, chu di cửu tộc là chuyện nhỏ.
Nhưng trước mắt, Tống Hà cứ thế biến mất trước mắt mọi người!
Tiểu Đông bước tới đưa cho Hà Nhật Dương một phần tư liệu: “Tổng giám đốc, đã tìm được người bắt tiểu thư đi rồi. Đây là toàn bộ tư liệu.”
Hà Nhật Dương vội vàng nhận lấy nhìn chăm chú, là một bà cô chua ngoa.
Bà cô này năm nay 46 tuổi, làm việc ở nhà họ Hà 20 năm rồi.
Nếu làm thêm vài năm nữa, bà ấy sẽ có thể lấy được tiền lương hưu khá cao, sống thoải mái nốt phần đời còn lại.
Tại sao bà ấy lại bỏ mặc tương lai sống sung sướng, tự chặt đứt đường đi của bản thân?
Tư liệu của Tiểu Đông rất đầy đủ, không chỉ có hồ sơ và lí lịch mà còn có tình hình gia đình của bà cô này.
Khi nhìn thấy chồng bà ấy làm việc ở Điện khí Cự Lực của tập đoàn tài chính Phương thị, mắt Hà Nhật Dương híp lại!
Phương gia!
Tiểu Đông cũng điều tra người đàn ông này rất triệt để.
Người đàn ông này là trưởng phòng nghiệp vụ một công ty con của Điện khí Cự Lực, chức vị cũng không thấp, cũng coi như quản lí bậc trung trong công ty con. Thu nhập cũng tạm ổn, mức lương tính theo số năm làm việc cũng lên tới hàng tỷ. Nhưng ông ta có một nhược điểm chết người đó là đánh bạc.
Bọn họ còn có một người con trai, hiện đang ở trong tù, mang tội uống rượu say lái xe đâm chết người rồi bỏ trốn.
Hà Nhật Dương xem xong, lập tức đưa cho Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly.
Bọn họ xem rất nhanh, tất cả cùng nhíu mày: “Bà ấy không phải người đứng sau giật dây.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Một trưởng phòng nghiệp vụ nhỏ bé không có bản lãnh lớn như vậy, dám bắt cóc con gái tôi!”
Nói xong câu đó, Hà Nhật Dương lập tức móc điện thoại ra, gọi thẳng cho Phương mạn luân.
Phương mạn luân rất nhanh đã nghe máy. Trong giọng nói có hơi bất ngờ: “Hà tổng? Hôm nay không phải ngày lão phu nhân được thọ à mà Hà tổng có thời gian gọi điện cho tôi?”
Hà Nhật Dương cũng không nhiều lời, hỏi thẳng: “Công ty con Lục Tiết của Điện khí Cự Lực thuộc quyền quản lí của ai?”
Truyện convert hay : Cục Cưng Gả Một Đưa Một: Tổng Tài, Thỉnh Ký Nhận!