“Lục Tiết ư?” Phương mạn luân hơi hoang mang chút, qua một hồi mới hình như nhớ ra, rồi trả lời: “À, là công ty đó! Vẫn đang đứng dưới tên Phương Khanh Hân. Chỉ là một công ty nhỏ không đáng chú ý, lúc đó con bé mới mười tám tuổi, cho nó để làm cho vui thôi mà. Hà tổng hỏi cái này để làm gì? Công ty con này trước giờ đều không mang lại lợi nhuận, công ty mẹ cứ nuôi lấy nó vậy thôi. Không phải Hà tổng có hứng thú với công ty nhỏ này chứ?”
Hà Nhật Dương thẳng thắng trả lời: “Một quản lý nghiệp vụ của công ty Lục Tiết, đã thông đồng với vợ anh ta, bắt cóc Tống Hà.”
Đầu dây bên kia điện thoại đã yên lặng một lúc, sau đó vọng lại giọng nói bực tức của Phương mạn luân: “Người đâu, kêu hết người của Lục Tiết qua đây cho tôi!”
Nói xong câu đó, giọng Phương mạn luân bực tức hơn nữa, và nói với Hà Nhật Dương: “Hà Nhật Dương, chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi sẽ điều tra ngay lập tức, và cho anh một câu trả lời! Tôi đã trông Tiểu Hà từ bé đến lớn, tình cảm của tôi với tiểu Hà, còn nhiều hơn anh!”
Ngắt máy xong, Hà Nhật Dương hít vào một hơi thật mạnh.
Đương nhiên anh ta biết Phương mạn luân không thấp kém đến mức này.
Anh ta chỉ muốn Phương mạn luân làm giúp anh ta chút chuyện thôi.
Anh ta phải giữ vững đại cuộc, anh ta không thể rối được.
Nếu anh ta rối, thì tất cả đều rối!
Bây giờ anh ta chỉ có thể cầu nguyện cho đám bắt cóc đó cần tiền cần vật, chứ đừng cần mạng người!
Tốc độ của Phương mạn luân cũng rất nhanh, không tới nửa tiềng đồng hồ, đã gọi cho Hà Nhật Dương: “Chuyện này, có liên quan đến Khanh Hân. Với nó, Hà tổng mới chém muốn giết sao thì tùy!”
“Hiểu rồi.” Hà Nhật Dương ngắt máy, ra lệnh cho Tiểu Xuân tiếp tục điều tra: “Đi điều tra ông chủ Kim.”
Quả nhiên có liên quan đền Phương Khanh Hân, lại chỉ định cho Tống Linh đi.
Thế thì, đối phương rất có khả năng đang nhắm vào Tống Linh!
Nếu như nhắm vào Tống Linh, mà còn liên quan đến Phương Khanh Hân, thì chỉ có một khả năng, đó chính là ông chủ Kim vừa mới gặp mấy ngày trước!
Đầu óc của Hà Nhật Dương xoay rất nhanh: “Ngoài ra, thông báo cho Sùng Minh một tiếng. Anh ta hành động sẽ tiện hơn tôi nhiều!
Tiểu Xuân nhận lệnh, quay lưng rời khỏi.
Vũ Ngọc Bình cũng sốt ruột: “Tôi cũng đi!”
Phan Thịnh Phan Ly giữ anh ta lại: “Anh điên rồi à! Nhật Dương không được, anh càng không được! Bây giờ mọi người đi đến đâu cũng có người theo dõi! Nếu mọi người qua đó, chỉ khiến cho Tiểu Hà càng nguy hiểm!”
Vũ Ngọc Bình hơi tuyệt vọng: “Không lẽ chỉ có thể ngồi chờ một chỗ sao?”
Hà Nhật Dương hơi nhướng mày, vẻ mặt đầy sát khí: “Ai nói chúng ta chỉ có thể ngồi chờ một chỗ? Anh ta dám ra tay với người của tôi,thì đừng trách tôi đuổi cùng giết tận!”
“Anh định làm thế nào?” Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh Phan Ly cùng đồng thanh.
Hà Nhật Dương đưa tay, từ từ làm một đông tác giết.
“Chuyện đuổi cùng giết tận, không những chỉ có Sùng Minh thích làm, tôi cũng thích.” Cặp mắt sắc bén của Hà Nhật Dương vừa nhướng lên, đã biểu hiện một sự lạnh lùng ghê gớm: “Vụ án một đám cướp đột nhiên đột nhập vào một căn hộ của một nhà tài phiệt ở Mã Lai, sau khi cướp sạch sẽ, đã đốt luôn căn hộ đó, mọi người cảm thấy vụ này như thế nào? Hay là làm thêm một vụ bọn cướp Mã Lai đã cướp sạch tòa nhà thương mại, và cuối cùng không còn ai sống sót hả?
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh Phan Ly cùng nhau run rẩy: “Nhật Dương, anh bình tĩnh chút đi!”
“Làm sao tôi có thể bình tĩnh được! Con gái tôi vẫn còn trong tay anh ta!” Bất thình lình Hà Nhật Dương tức giận, đã quăng cái ly trên tay mình xuống dưới thảm, thở gấp mấy hơi, mới nói tiếp: “Xin lỗi, tôi bị mất bình tĩnh!”
“Chùng tôi đều hiểu mà.” Vũ Ngọc Bình lấy tay vỗ nhẹ vào vai Hà Nhật Dương: “Muốn tấn công, thì phải tấn công vào chỗ đau. Anh ta bắt cóc tiểu Hà, anh đi bắt cóc cả nhà ảnh là được rồi!”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một hồi lâu mới nói: “Được, cứ làm vậy đi! Anh ta dám đụng đến một sợi tóc của Tiểu Hà, tôi sẽ cho cả nhà anh ta phải chết chung!”
Chuyện này, để chúng tôi làm đi.” Phan Thịnh Phan Ly nói: “Bây giờ anh phải tự kiềm chế cảm xúc bản thân, nếu Tống Thanh muốn anh coi chừng bên này, thì anh phải bình tĩnh trước đã.
“Được.” Hà Nhật Dương trả lời vẻ mệt mỏi: “Hành động đi.”
Tống Thanh, Tống Linh Lưu Nghĩa đã gần như phát điên lên chạy đến thành phố t.
Khoảng cách giữa thành phố t và thành phố Vinh, thật ra không xa, nhưng cũng phải đi ngang hai tỉnh.
Khu vực thành phố t có nhiều đổi núi, nên so về kinh tế thì không thể bằng được với tỉnh Nghệ An.
Từ Thành phố Vinh lái xe đến thành phố t, mất ba tiếng.
Hành trình này có thể nói là nhanh như chớp, cố tình tránh các con đường lớn, tăng tốc gấp hai gấp ba lần.
E là chỉ với một lần đã làm mòn khung gầm của chiếc xe hạng sang này rồi, và cũng phóng qua đó với thời gian ngắn nhất.”
Đến thành phố t không bao lâu, chỉ thị của đối phương nhanh chóng được gửi đến: “Đi theo hướng Tây Nam hai mươi kilomet đến núi Mô Bàn.”
Tiểu Hạ lái xe, Tống Thanh nhanh chóng mở bản đồ của nơi này ra.
Núi Mô Bàn, ở độ cao khoảng năm trăm mét, độ cao mặt đất cao khoảng ba trăm mấy mét.
Không cao lắm, vả lại có đường núi nữa, có thể chạy một mạch lên đó.
Tiểu Hạ nhìn vào vị trí mà Tống Thanh đã tìm, nhanh chóng thiết lập cách chỉ đường, hướng đến vị trí núi Mô Bàn mà đi.
Lưu Nghĩa và Tống Linh ngồi phía sau không nói gì.
Lưu Nghĩa liên tục ngồi nắn tay, cô ta thật sự rất muốn đánh người.
Kiểu không còn nhịn được.
Đợi cứu được tiểu Hà, cô ta nhất định sẽ đánh nát xương cằm của đối phương!
Chuyện này, không ai ngăn cản được hết!
Tống Linh rất bình tĩnh nhìn ra ngoài xe.
Anh ta cũng không biết tại sao bắt cóc Tống Hà, mà lại yêu cầu anh phải là người đến nơi.
Đương nhiên, cho dù không không bắt buộc anh đến, thì anh cũng sẽ đến.
Vì Tiểu Thanh, cho dù anh có chết, cũng sẽ đến.
Nếu nói bắt buộc phải có một người chết, thì cứ để anh ta chết, để đổi lấy mạng sống Tiểu Hà.
Tại vì, Tiểu Hà mà chết, thì Tiểu Thanh sẽ rất đau lòng.
Tống Thanh không ngừng nhìn điện thoại, để tránh điện thoại hết pin, sạc dự phòng luôn được kết nối, và chỉ sợ bị lỡ mất tin nhắn của bọn bắt cóc.
Và khi họ gần đến chân núi của núi Mô Bàn, tin nhắn bọn bắt cóc lại đến: “Chạy thẳng đến đỉnh núi.”
Nhìn thấy tin nhắn, người trong xe, tâm trạng đểu trở nên nặng nề.
Bọn họ đang bị giám sát trong suốt hành trình.
Có thể làm được đến mức này, đối phương tuyệt đối không phải người tầm thường.
Thế thì, rốt cuộc đối phương muốn cái gì?
Tống Thanh lo lắng quay đầu nhìn Tống Linh, Tống Linh cảm nhận được ánh mắt của Tống Thanh, liền quay qua cho Tống Thanh một nụ cười an ủi.
Ánh mắt Tống Thanh hơi trùng xuống, và quay đi chỗ khác.
Tiểu Hạ tiếp tục lái xe trên con đường núi, đi thẳng một đường lên đỉnh.
Ngay lúc này, Sùng Minh gọi điện đến, vừa mở miệng câu đầu tiên đã nói: “Đứng yên tại chỗ đừng chạy nữa, anh đến rồi.”
Tống Linh đột nhiên mở to hai mắt: “Anh nói cái gì?”
“Anh nói, đứng yên đừng đi nữa, anh đến rồi!” Sùng Minh lên giọng nói lần nữa: “Anh đã dò được vị trí của em, chỉ cách em hai mươi phút chạy xe thôi.”
Tống Linh quá bất ngờ, quay đầu nhìn, phía sau chỉ là một cánh rừng to, không thấy có bóng dáng ai khác.
Tống Linh làm sao có thể đứng yên không chạy tiếp chứ?
Anh ta đâu phải phụ nữ, chỉ biết khóc thút thít trước mặt người khác.
Cho nên, anh ta không nói câu đó với Tống Thanh.
Tiểu Hạ cũng không biết Sùng Minh đang đi theo, tiếp tục cho xe tiến về trước.
Chạy được khoảng mười phút, xe hơi cuối cùng cũng đã đến đỉnh.
Ngay lúc xe hơi dừng lại hẳn, Tống Thanh liền phóng xuống xe, đi xung quanh tìm bóng dáng của Tống Hà.
Lưu Nghĩa đột nhiên kếu lên: “Tiểu Thanh, nhìn bên kia!”
Truyện convert hay : Triền Tình Tư Sủng: Vưu Vật Tiểu Thê Tiềm Nghiện