Tống Tử Dao lập tức phì cười: “không ghê gớm đến mức như các con nói đâu?”
Tống Linh cũng nói theo: “đây là cuộc triển lãm tranh đầu tiên của mẹ, nhất định chúng con sẽ đến ủng hộ! Con sẽ khênh hết những loài hoa mẹ thích đến đó!”
Lông mày và mắt của Tống Tử Dao đều cong lên, bà cươi nói: “hai đứa này, chỉ được cái giỏi nịnh làm mẹ vui thôi!”
Mấy người đang đi, tự nhiên một chiếc xe ô tô dừng lại ngay cạnh họ!
“Tử Dao, em ở đây à?” một giọng nói từ trong xe vang ra.
Tống Thanh quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, ông ta trông cũng khá trẻ, đang rất vui mừng nhìn mình và mọi người.
Người đàn ông này là.
Hình như Tống Tử Dao rất ngạc nhiên, buột miệng nói ra: “sao anh lại đến thành phố G?’
Tống Thanh và Tống Linh trao đổi ánh mắt với nhau, trong mắt hai người là sư ngơ ngác.
Hai anh em đều không biết thân phận của người đàn ông này.
Sau khi Tống Tử Dao nói xong câu này, sắc mặt có vẻ không ổn, nhưng vẫn giới thiệu: “nào, giới thiệu với các con.”
Người đàn ông trên ô tô lập tức xuống xe, gật đầu với Tống Thanh và Tống Linh.
“Đây là ông chủ Nhạc, một người bạn của mẹ.” Tống Tử Dao giới thiệu ông với các con: “chú này đã giúp đỡ mẹ rất nhiều trong việc mở triển lãm tranh. Chú làm về quảng cáo, có rất nhiều vấn đề chi tiết cần xử lý, đều là nhờ chú giúp mẹ hoàn thành.”
Khi bà giới thiệu xong người đàn ông này, Tống Thanh lập tức hiểu ngay.
Xem ra người đàn ông này chính là bạn trai mới của mẹ, là người mà cô hay nói đây.
Ư, đúng là không thể bằng bố được.
Tống Thanh cảm thấy như vậy.
Tống Linh là người thông minh, cho dù chưa nghe El nói qua, nhưng chỉ cần nhìn qua thôi, từ việc người đàn ông này trao đổi với mẹ là cũng có thể nhìn ra vấn đề rồi.
Tống Linh cười với ông: “chào chú Nhạc.”
“Đây là con trai em Tống Linh, con gái em Tống Thanh.” Tống Tử Dao tiếp tục giới thiệu: “hôm nay hai đứa vừa mới về nhà, đi dạo phố cùng em. Sao lại trùng hợp thế? Anh cũng có nghiệp vụ ở thành phố G à?”
Tống Thanh cũng chào hỏi ông: “chào chú Nhạc.”
“À, chào các cháu!” Rõ ràng ông chủ Nhạc hơi căng thẳng, sau khi bắt tay với Tống Linh và Tống Thanh, ông nói hơi luống cuống: “lần đầu gặp mặt, nên không mang quà gì. Thế này đi, chú mời các cháu ăn cơm được không!”
Tống Thanh nhìn sang Tống Linh, Tống Linh không tỏ thái độ.
Tống Tử Dao hơi nheo mày, nói: “thôi vậy, hiếm lắm chúng em mới về nhà một lần, nên dành thời gian bên gia đình thì hơn.”
“Vậy anh mời mọi người uống trà chiều! Trời lạnh như vậy, mọi người mặc ít thế.” Ông chủ Nhạc không nản lòng, tiếp tục nói: “đừng để trẻ con bị lạnh.”
Tống Tử Dao thấy ông chủ Nhạc kiên trì như vậy, đành nói: “cũng được, chúng em đi dạo cũng mệt rồi. Đi nào.”
Tống Thanh quay đầu nhìn một cái nói: “xe của chúng ta vẫn để ở chỗ kia, con đi đánh xe qua đây.”
Ông chủ Nhạc lập tức nói: “không cần đâu, chúng ta ngồi chung một xe đi. Uống trà chiều xong, chú đưa các cháu qua đó.”
Ông chủ Nhạc đã nói đến nỗi này rồi, mọi người đành lên hết xe của ông.
Ông chủ Nhạc lái chiếc xe BMV màu đen, rất phù hợp với thân phận và địa vị của ông.
Tống Linh là CEO trẻ chung đẹp trai, xe của anh, về cơ bản tất cả đều xứng tầm với vẻ đẹp trên khuôn mặt anh.
Hôm nay bị xe làm mất mặt có vẻ hơi không thích hợp, Tống Linh cũng không kiên trì đi lấy xe nữa, kéo Tống Thanh lên xe luôn.
Ông chủ Nhạc tận tình đóng cửa xe cho Tống Tử Dao, lúc này mới lật đật đi về ghế lái.
Xe đi trên đường, bốn người trong xe không ai nói một lời nào.
Không khí có vẻ hơi ngượng.
Tống Tử Dao ho nhẹ một tiếng, phá vỡ sự im lặng này: “lão Nhạc, sao anh lại đến chỗ này?”
Ông chủ Nhạc nhìn qua Tống Linh và Tống Thanh từ gương chiếu hậu, sau đó mới trả lời: “anh đến đấy mua một lô đồ thưởng tết cho nhân viên. Dù sao cũng sắp cuối năm rồi, công ty tuy không lớn, nhưng cũng nuôi đến mấy trăm người. Lúc cần thường cho nhân viên, vẫn nên thưởng. Vừa may con gái anh lại lấy chồng ở đây, cho nên tiện thể qua thăm con luôn.”
Tống Tử Dao lập tức trả lời rất tự nhiên: “con gái anh được gả đến thành phố G? Sao trước đây không nghe anh nói qua? Sao lại trùng hợp thế, hay gọi cháu ra đây cùng uống trà luôn.”
Lúc đầu tưởng ông chủ Nhạc sẽ từ chối, ai ngờ ông đồng ý luôn: “được đấy! Anh gọi điện cho cháu luôn, cháu nó nói, rất muốn gặp em đấy.”
Tống Tử Dao không ngờ ông chủ Nhạc lại nhận lời nhanh đến thế.
Tự nhiên cảm thấy như vậy có vẻ hơi không ổn.
Hai người đều dẫn theo con cái đi gặp mặt, sao có cảm giác, như dẫn nhau cho các con xem mặt vậy?
Tống Tử Dao không muốn ác ý phỏng đoán tâm tư của ông chủ Nhạc, bà nghĩ chắc không đến nỗi này.
Tâm tư và suy nghĩ của ông chủ Nhạc đối với bà bao nhiêu năm nay, bà đều thấy rất rõ.
Một người có thể đối xử tốt với một ai đó một ngày, hoặc một tháng, thậm chí có thể là một năm.
Nhưng mấy năm liên tiếp đều đối xử tốt đến nỗi không có điểm nào để chê trách, nếu là đóng kịch thì rất khó không lộ ra sai sót.
Ông chủ Nhạc muốn sớm kết hôn là điều có thể lý giải, dù sao hai người cũng có tuổi rồi.
Tương lai biết còn bao nhiêu năm tháng được bên nhau nữa?
Nhưng Tống Tử Dao đã nói với ông rồi, tạm thời không công khai mối quan hệ của hai người. Chờ giải quyết gọn vấn đề tình cảm của Hà Nhật Dương và Tống Thanh đã rồi tính.
Nhưng bây giờ ông lại xuất hiện ngay trước mặt Tống Linh và Tống Thanh.
Tống Tử Dao thậm chí không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của hai đứa con.
Nếu các con biết được, chuyện của bà với ông chủ Nhạc, liệu các con có phản đối không?
Trong lòng Tống Tử Dao bắt đầu thấp thỏm.
Bà nghĩ ra rất nhiều tình huống, hầu như đều là những tình huống xấu.
Tâm trạng của Tống Tử Dao, bắt đầu trở nên hụt hẫng.
Tống Linh và Tống Thanh ngồi ở ghế sau không nói một lời nào, họ giả vờ không nghe thấy đối thoại của hai người ở trên, hai người không hẹn mà cùng nhau lấy điện thoại ra chơi điện tử.
Nhiều lúc, một trong những cách giả bộ làm ngơ chính là xem điện thoại.
Tống Thanh thấy hơi mệt, cô nhẹ nhàng dựa người vào vai Tống Linh.
Tống Linh cười rất tươi, anh thích nhất Tiểu Thanh của anh khi mệt mỏi dựa vào mình.
Như vậy anh sẽ cảm thấy rất hãnh diện.
Bởi vì, anh có thể bảo vệ Tiểu Thanh, chăm sóc Tiểu Thanh.
Thấy Tống Thanh không qua được cửa trò chơi này, anh đưa tay ra ý muốn Tống Thanh đưa điện thoại cho anh.
Tống Thanh lập tức đưa điện thoại của mình cho anh, Tống Linh giúp Tống Thanh chơi qua cửa đó.
Tống Linh không uổng là cao thủ hack cơ và Tổng giám đốc công ty game, chơi bất kỳ trò chơi nào, đều không thấy áp lực.
Tống Thanh thấy Tống Linh qua cửa nhẹ nhàng vậy, không kìm nổi dơ ngón tay cái ra hướng về Tống Linh.
Nhận được lời khen của em gái, Tống Linh lập tức nở một nụ cười rất tươi.
Ông chủ Nhạc nhìn từ gương chiếu hậu thấy hai anh em giao lưu với nhau, trong lòng rất ngưỡng mộ.
Cùng là con cái, sao lại có sự chênh lệch lớn đến vậy?
Nhìn những đứa trẻ được Tống gia nuôi dạy, anh em thân thiết, cùng dựa vào nhau.
Ông nhìn lại ba đứa con của mình, không đứa nào khiến ông yên tâm.
Ông chủ Nhạc thở dài một cái trong lòng.
Có những chuyện, quả nhiên là ngưỡng mộ cũng không thể có được.
Đến nhà hàng, mọi người gọi xong đồ ăn, không lâu sau, con gái ông chủ Nhạc đến.
Khi Tống Thanh, Tống Linh và Tống Tử Dao nhìn thấy đối phương, ba người họ đều đồng thời sững lại!
Tưởng con gái của ông chủ Nhạc là ai chứ?
Hóa ra chính là người phụ nữ chua ngoa vừa gặp ở cửa hàng đồ dùng sơ sinh.Mgid
Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Bĩ Ở Đô Thị