Ông chủ Nhạc cười hô hô giới thiệu: ‘nào nào, để chú giới thiệu, đây là con gái lớn chú, tên Nhạc Linh, năm nay 30 tuổi, chắc cũng sàn tuổi với Tống Linh.”
Nhạc Linh thay đổi luôn vẻ chua ngoa đanh đá vừa rồi, lập tức nói: “à, hóa ra là cô Tống à! Chắc đây là hai anh em Tống gia rồi ạ, anh em nhà Tống gia đúng là xinh đẹp quá mức thật đấy!”
Thấy Nhạc Linh ra vẻ hoàn toàn quên mất hình ảnh bẩn thỉu của mình ở cửa hàng đồ dùng sơ sinh, chào hỏi mọi người với vẻ lần đầu gặp nhau, Tống Linh và Tống Thanh không biết nói gì.
Tuy Tống Tử Dao cũng rất ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng bà cũng biết việc ba đứa con Nhạc gia không đáng tin cậy, vì vậy lập tức nói: “đây là đại tiểu thư Nhạc gia à! Lần đầu gặp nhau, mong cháu chiếu cố cho! Mời cháu ngồi xuống!”
Tống Linh và Tống Thanh cùng nhìn sang Tống Tử Dao.
Trong lòng hai người đều nghĩ: mẹ coi trọng người đàn ông này đến thế sao, mà phải đi làm mẹ kế của người phụ nữ như vậy chứ?
Nhưng mẹ đã nói như thế rồi, Tống Thanh và Tống Linh cũng không đành làm mẹ bẽ mặt, đều gật đầu chào: “chào cô Nhạc!”
Nhạc Linh ngồi ngay xuống bên cạnh Tống Linh, ra vẻ rất thân thiết nói: “ái chà, đều là người một nhà rồi, còn gọi cô Nhạc gì nữa! Cứ gọi một tiếng chị, là chị vui rồi!”
Chị ở đâu ra mà chị đấy?
Mặt mũi chị to đến thế sao?
Vừa rồi vẫn còn chua ngoa đanh đá nói đểu không có tiền mua thì ra mua hàng chợ cơ mà!
Vì sao nét mặt của cô ta có thể thay đổi nhanh chóng không chút dấu vết gì vậy?
Tống Linh ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người Nhạc Linh, anh lập tức thấy khó chịu ở mũi, liền quay đầu sang bên Tống Thanh, không nhìn Nhạc Linh nữa.
Tống Thanh cũng ngửi thấy mùi sặc sụa.
Tống Thanh là nhà tạo mẫu cao cấp, rất nhạy cảm với mùi hương.
Mùi nước hoa này có lẽ là sản phẩm của một thương hiệu nhỏ của Pháp mới ra mắt năm ngoái, đây là dòng nước hoa gợi cảm.
Nhưng, những người mua dòng nước hoa này, về cơ bản đều không phải tầng lớp thượng lưu, mà là những người có nghành nghề đặc biệt.
Khi Nhạc Linh mua loại nước hoa này, không biết đã tìm hiểu kỹ chưa?
Nhạc Linh hình như không nhìn thấy Tống Linh đang né tránh cô, tiếp tục lại gần: “trước đây thường hay nghe bố nhắc đến mọi người, không ngờ hôm nay mới lần đầu tiên được gặp mặt! Mai sau có cơ hội thường xuyên đến nhà chơi nhé!”
“À, cảm ơn!” Tống Linh cảm ơn rất máy móc.
Nhìn Tống Linh xem, sự chịu đựng của anh gần như lên đến đỉnh điểm rồi.
Tống Thanh lập tức đứng dậy, ngồi sang bên kia của Nhạc Linh, không nói năng gì kéo luôn cô về phía mình, giả vở nhiệt tình nói: “hôm nay em mới biết chị Linh lấy chồng ở thành phố G, chúng ta ở gần nhau vậy, mai sau nhớ thường xuyên qua lại với nhau. Chú Nhạc và mẹ em là bạn tốt, chúng ta tất nhiên cũng là bạn tốt rồi?”
Nhạc Linh sau khi bị Tống Thanh kéo đi, lúc này Tống Linh mới được giải thoát.
Anh lập tức lại gần Tống Tử Dao, rút xa khoảng cách với Nhạc Linh.
Nhạc Linh rất có hứng thú với Tống Thanh, vì cô biết Tống Thanh là phu nhân Tổng tài của Hà gia.
Người phụ nữ của Hà Nhật Dương!
Đây là mối quan hệ có soi đèn lồng cũng không với tới được đâu đấy.
“Đúng rồi đúng rồi. Sau này chúng ta là người một nhà rồi!” Nhạc Linh nghĩ đến, mình sắp được làm họ hàng của Hà gia, vậy tương lai còn gì đáng lo nữa!
Nhạc Linh thậm chí nghĩ đến việc cô mặc những bộ quần áo bản giới hạn, đeo những bộ trang sức đắt tiền, nhận sự nịnh bợ và tâng bốc của các quý bà thành phố G.
Cô ta vui đến nỗi sắp bay lên rồi.
Tống Thanh ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: “đi lâu như vậy, chắc cũng hơi đói rồi. Chúng ta ăn chút đồ đi nào!”
Ông chủ Nhạc cũng nói: “đúng rồi đúng rồi, các cháu đi mua sắm lâu rồi chứ? Ăn chút đồ ăn lấy lại thể lực nào!”
Tống Thanh không muốn giao lưu với Nhạc Linh, cô cúi đầu nhìn xuống, rồi gọi nhân viên phục vụ đến.
Nhạc Linh thấy những món Tống Thanh gọi, không có món nào rẻ tiền, lập tức có chút không vui.
Bữa ăn hôm nay, là bố cô ta trả tiền đó?
Nhạc Linh chính là loại người như vậy, mình ăn của người thì được, người ăn của mình, thì không được.
Cho dù cô ta muốn dựa vào Hà gia để lên đời, cô cũng thấy tiếc.
Tống Thanh không nhìn thấy vẻ mặt của Nhạc Linh, nhưng Tống Linh nhìn thấy.
Tống Linh thật không biết phải tỏ ra như thế nào nữa.
Vốn dĩ, anh không hề phản đối nếu mẹ muốn đi bước nữa.
Nhưng ít ra cũng phải tìm người đáng tin cậy chứ?
Nhìn xem Nhạc Linh này, cơm còn chưa ăn, vẻ mặt đã rất khó chịu rồi!
Đây là cô ta đang sợ tốn tiền sao?
Tống Linh thấy Tống Thanh chọn xong món, đưa tay ra đỡ lấy menu, gọi thêm mấy món nữa, anh chọn toàn món đắt tiền, món nào đắt thì gọi món đấy.
Quả nhiên, mặt Nhạc Linh bắt đầu như bị chuột rút.
Ông chủ Nhạc thì không nghĩ gì, ông thấy Tống Linh và Tống Thanh nể mặt như vậy, trên khuôn mặt có vẻ rất vui.
Tống Tử Dao thì thấy hơi ngại, bà không biết nên nói gì.
Thật ra Tống Thanh và Tống Linh không phải là người phô trương lãng phí như vậy, nhưng hôm nay họ thật sự đã gọi rất nhiều món.
Họ đã gọi đủ cho mười người ăn rồi, nhưng vẫn đang gọi tiếp!
Tống Linh gọi xong món cuối cùng, mới đưa menu cho nhân viên phục vụ: “tạm thời gọi những món này, không đủ sẽ gọi thêm. Cảm ơn.”
Cơ bắp trên mặt Nhạc Linh vẫn đang rung chuyển.
Chỗ này còn chưa đủ sao?
Họ ăn được nhiều đến thế sao?
Chỉ là uống trà chiều thôi mà!
Có phải tiệc buổi tối đâu!。
Tống Thanh và Tống Linh hai anh em cùng một ý nghĩ, Tống Thanh lập tức hiểu ngay ý của Tống Linh.
Hai anh em đều có ý định chơi đểu Nhạc Linh.
Vì sao phải chơi đểu cô ta?
Cô tưởng giả vờ lần đầu tiên gặp mặt, là có thể xóa bỏ những hành vi công kích Tống Tử Dao, tại cửa hàng đồ sơ sinh vừa rồi sao.
Thân là con cái, không bảo vệ mẹ mình, thì có còn là con người không?
Tống Linh dẫn đầu khai hỏa trước: “anh rể hiện đang làm công việc gì hả chi?”
Mặt Nhạc Linh cứng đơ, sau đó lại cười ngay trả lời: “cũng không có gì. Chỉ là làm chủ quản ở một công ty nhỏ thôi. À à, chúng ta gọi nhiều đồ ăn thế, sao mà ăn hết được? hay để chị gọi cả anh đến đây!”
“Chị Nhạc khiêm tốn quá, nhìn phong thái chị tốt như vậy, anh rể chắc không kém đâu!” Tống Thanh tiếp tục bổ sung: “anh rể có thể lấy được chị, đúng là anh ấy có phúc đấy!”
Bản tính Tống Thanh vốn hiền lành, cô sẽ không nói điều gì quá đáng, Tống Linh thì khác, anh được Sùng Minh tiêm nhiễm vào đầu, giờ đã bắt đầu có khuynh hướng xấu bụng hơn rồi.
Tống Linh hỏi thẳng: “lương của anh rể bao nhiêu tiền một năm?”
Tống Thanh suýt nữa thì sặc nước.
Tính cách không chịu tha cho người khác của Tống Linh, càng ngày càng giống Sùng Minh rồi đấy.
Quả nhiên, sắc mặt Nhạc Linh rất khó coi, ừ ừ à à trả lời: “cũng chỉ có thể thôi? Không thể so với các em được!”
Tống Linh lập tức nói: “nếu sự nghiệp của anh rể đang trong giai đoạn kém cỏi, bữa cơm này sao có thể để chị Nhạc mời được? Bữa cơm này để em trả tiền đi!”
Tống Thanh lập tức nói: “không, cứ để em trả đi! Em ít tuổi nhất! Phải để em trả mới đúng!”
“Anh là đàn ông ở đây, sao lại có thể để phụ nữ trả tiền được?” Tống Linh tiếp tục nói.
Sắc mặt Nhạc Linh lại thay đổi đột ngột, ngón tay đang định nhắn tin gọi chồng đến đây, lập tức dừng lại ngay.
Nếu cô gọi chồng đến, sẽ thành ra hai vợ chồng phải trả tiền sao.
Nhạc Linh nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, nói: “trời ơi, em trai Tống gia đúng là khách sáo quá. Lần này em mời rồi, lần sau nói gì thì cũng phải để chị mời đấy! Dù sao chị cũng lớn tuổi hơn mà.”
Nghe ba người con đối thoại, mặt ông chủ Nhạc và Tống Tử Dao rất ngượng.
Truyện convert hay : Muôn Đời Đế Tôn