Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 672

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bọn họ về nước, về với hoàn cảnh quen thuộc, nhà nhà đoàn viên, nơi nơi nhộn nhịp.

Điều đó làm tăng thêm sự hiu quạnh của hai người bọn họ.

Hà Quốc Tường gắp cho Vưu Tâm Nguyệt một cái đùi gà, nói: "Ăn đi, cơm tất niên, phải ăn vui vẻ mới được".

Vưu Tâm Nguyệt chẳng có hứng thú gì, nhìn đùi gà dầu mỡ, ánh mắt tràn đầy cô đơn: "Lão Hạ à, xin lỗi. Bao nhiêu năm nay, toàn để ông phải chịu ấm ức. Ông vốn là người nhà họ Hà, rõ ràng có thể về nhà ăn tết. Nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn che chở cho tôi, tôi biết hết. Đều tại tôi không tốt, tại tôi làm liều gặp họa, nên mới gây ra hậu quả như bây giờ".

Hà Quốc Tường thoáng ngừng tay, mắt tối đi vài phần, nói: "Không sao, ăn đi".

"Lão Hạ". Vưu Tâm Nguyệt cầm tay Hà Quốc Tường: "Hay là, hay là chúng ta ly hôn đi! Ly hôn, thì ông có thể trở về rồi"

Hà Quốc Tường giận dữ: "Nói nhăng nói cuội!".

"Lão Hạ". Vành mắt Vưu Tâm Nguyệt đã rơm rớm: "Mấy năm nay, vẫn luôn là ông cho tôi nhận, tôi chưa từng suy nghĩ cho ông. Tôi biết lỗi rồi. Nhưng mà đã không còn cách nào bù đắp được nữa. Tôi biết ông muốn về nhà, nhưng bây giờ...".

"Bây giờ không phải đã có chuyên cơ rồi sao? Chỉ cần Nhật Dương và Tống Thanh có thêm một đứa bé, thì chúng ta có thể trở về rồi". Hà Quốc Tường kiên quyết cắt lời Vưu Tâm Nguyệt: "Lúc trước khi tôi chọn bà, đã biết trước kết quả này rồi. Tôi cũng không giấu bà, lúc ở nghĩa trang, khoảnh khắc bà định làm tổn thương Tiểu Thanh, tôi thực sự rất thất vọng về bà. Có một dạo từng định buông bỏ. Nhưng chúng ta dù sao cũng là vợ chồng mấy chục năm, cùng nhau trải qua mưa gió. Nếu tôi không kéo bà, bà sẽ rơi xuống vực sâu. Đó mới là kết quả tôi không muốn thấy nhất".

"Về sau, tôi cũng nhìn ra, bà cũng có sự thay đổi. Vì vậy, tôi quyết định cho bà thêm một cơ hội". Hà Quốc Tường cụp mắt nói: "Nhà họ Hà, không thể tan rã được".

"Nhưng mà...". Vưu Tâm Nguyệt còn định nói gì đó.

Đúng lúc này ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt vô thức đứng lên, tách ra theo bản năng.

Nhưng chỉ một giây sau giọng nói của Trình Thiên Cát vang lên từ bên ngoài: "Chị Vưu, Hà tiên sinh. Tôi mạo muội đến làm phiền".

Nghe thấy là Trình Thiên Cát, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cùng lúc thả lỏng.

"Thiên Cát à, mau vào đi". Vưu Tâm Nguyệt vội vàng nói: "Sao cậu lại tới đây?".

Trình Thiên Cát đẩy cửa ra, tay xách theo một chiếc hộp gấm rất dài đi vào.

Nhìn nụ cười niềm nở của Trình Thiên Cát, Hà Quốc Tường có vẻ khá bất ngờ.

"Em tới tặng quà". Trình Thiên Cát hấc chiếc hộp lên, mỉm cười nói: "Là Tiểu Thanh bảo em mang tới, nhưng mà, món quà này cũng không phải Tiểu Thanh chuẩn bị, mà là của công chúa nhỏ".

Vừa nghe nói là món quà Tống Hà chuẩn bị, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đều ngạc nhiên nhìn Trình Thiên Cát, đồng thanh nói: "Tiểu Hòa? Quà gì?".

Trình Thiên Cát để hộp gấm lên bàn, Vưu Tâm Nguyệt và Hà Quốc Tường vội vã dọn bàn ra, chuyển đến một chỗ khác.

Trình Thiên Cát đẩy hộp gấm cho Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt, nói: "Tiểu Thanh tìm em, nhờ em mang món quà này sang cho anh chị. Còn nói rõ rằng, nhất định phải tối nay đưa đến".

Vưu Tâm Nguyệt càng thêm tò mò, bà gần như là cuống quýt mở hộp gấm ra.

Hộp vừa mở ra, mùi mực thơm nháy mắt lan tỏa.

Đây là thứ gì?

Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đều tràn đầy hiếu kỳ, đồng thời lấy cuốn tranh trong hộp ra.

Nhẹ nhàng mở rộng, một bức tranh giống như tranh liên hoàn, lập tức hiện ra trước mắt bọn họ.

Nét vẽ còn khá non nớt, nhưng kỹ thuật rất tốt, vừa nhìn đã biết là có tiềm năng.

Hơn nữa nét vẽ khá khoa trương, trông không giống phong cách vẽ kiểu truyền thống.

Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt chăm chú xem, vành mắt chẳng mấy đã ươn ướt.

Bọn họ sao có thể không biết, bức tranh này là kiệt tác của Tiểu Hà chứ?

Bởi vì nhân vật trong tranh, chính là Hà Quốc Tường bắt thỏ con tặng cho Tống Hà, Vưu Tâm Nguyệt làm rất nhiều đồ thủ công cho cô bé.

Mỗi nhân vật Tống Hà đều vẽ giống y hệt.

Mặc dù vẽ rất đơn giản, nhưng vẫn thể hiện rất sinh động trọn vẹn.

Quả nhiên không hổ là nhà thiết kế chân dung nhân vật "Mộng ảo nhân sinh"!

Giỏi nhất là vẽ nhân vật!

Nhìn bức tranh vừa non nớt vừa tràn đầy tình yêu, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đều cảm thấy lòng mình ấm áp.

Trình Thiên Cát ngồi đối diện bọn họ, mỉm cười nhìn hai người.

Hắn vừa nhận món quà Tống Thanh đưa tới thì đã biết, bọn họ nhất định sẽ thích!

Không thể không thừa nhận, Tiểu Thanh thực sự rất chu đáo.

Trong đêm giao thừa, một đêm cô đơn như vậy, món quà của Tống Hà là món quà tinh thần thích hợp nhất.

"Cảm ơn, cảm ơn cậu đã mang tới món quà lớn như vậy". Vưu Tâm Nguyệt cảm ơn Trình Thiên Cát: "Cậu nói đúng, chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ có kết quả".

Hà Quốc Tường nói với Trình Thiên Cát: "Đám Tiểu Thanh vẫn khỏe cả chứ?".

"Đều khỏe cả". Trình Thiên Cát gật đầu đáp: "Đông Bắc đúng là lạnh thật, nhưng mà nhà họ Tống rất ấm áp. Bọn nhỏ cũng ổn, rất vui vẻ".

"Vậy là tốt rồi". Hà Quốc Tường gật đầu, nói: "Chúng tôi là ông bà nội, chưa có quà cho cháu gái, vậy mà đã nhận quà tết của con bé rồi".

Vưu Tâm Nguyệt lập tức đứng dậy nói: "Giờ chuẩn bị vẫn kịp mà? Chờ tôi một chút!".

Dứt lời, Vưu Tâm Nguyệt quay người chạy vào phòng trong.

Lát sau, Vưu Tâm Nguyệt ôm một chiếc hòm đi ra, không mở hòm mà đưa luôn cho Trình Thiên Cát, nói: "Những thứ này đều là tôi mới sưu tầm được, phiền cậu mang về cho mấy đứa trẻ!".

Trình Thiên Cát thở dài: "Không phải chứ? Chị Vưu, em vừa mới đến đã bảo em về sao? Dù gì cũng phải để em ăn gì rồi đi cũng không muộn mà!".

Nói xong câu này, cả ba người đều bật cười.

Cất quà xong, rượu và thức ăn lại được dọn lên bàn.

Ba người ngồi với nhau, bắt đầu uống rượu tán gẫu.

Có thêm Trình Thiên Cát, bầu không khí cuối cùng cùng sôi nổi hơn.

Mặc dù đêm giao thừa này vẫn có chút thê lương, nhưng dù sao cũng không quá buồn bã nữa.

Lúc này, cùng trải qua cảm giác thê lương còn có Sùng Minh.

Sở dĩ Sùng Minh cảm thấy thê lương, không phải vì cảm nhận được bầu không khí giao thừa, mà là vì Tống Hà tặng quà cho hắn, còn Tống Linh đích thân tới đây, lại không có quà cáp gì!

Vì vậy, ngoài vui mừng ra, Sùng Minh cảm thấy buồn bã nhiều hơn.

Nhìn người ta tưng bừng đoàn tụ, Sùng Minh chua xót trong lòng.

Nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, bấm gọi Tống Linh.

Chuông reo mấy tiếng thì điện thoại được kết nối.

"Năm mới vui vẻ!". Khoảnh khắc giọng nói Tống Linh truyền sang, bao nhiêu tâm trạng oán giận của Sùng Minh lập tức được quét sạch.

Sùng Minh cười đáp: "Năm mới vui vẻ!".

"Thích món quà không?". Tống Linh hỏi: "Tiểu Hà làm rất lâu mới xong đấy".

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Người Xuyên Việt

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio