Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 673

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ừm, thích. Con bé thông minh tháo vát, không hổ là con gái nhà họ Tống.” Sùng Minh khen Tống Hà không dứt miệng, không khác gì đang khen con gái bảo bối của mình, chỉ hận không thể cướp về làm con gái.

Có lẽ cả đời cũng chỉ có một người vừa khóc vừa dạy anh cách an ủi bé gái thôi nhỉ?

Hơn nữa, Tống Hà là cháu gái của Tống Linh!

Cũng là bảo bối quý giá của Tống Linh!

Yêu ai yêu cả đường đi,chuyện này rất cần thiết!

Sùng Minh hỏi, giọng nói có chút lo lắng: “Vậy quà của em đâu?”

Khóe môi Tống Linh nở nụ cười như có như không: “Quà? Anh muốn quà gì?”

Sùng Minh trả lời rất hiên ngang: “Chỉ cần là quà em tặng, anh đều thích cả!”

“Thế anh đã nghĩ xong nên tặng quà gì cho tôi chưa?” Tống Linh như không để tâm lắm, hỏi: “Tuy rằng quà là do Tiểu Hà làm. Nhưng tôi là người đem nó tặng cho anh, tình cảm cũng nằm trong đó rồi. Còn anh thì sao? Nhận quà rồi chẳng lẽ không bày tỏ chút thành ý nào sao?”

Sùng Minh cứng họng, bất giác đã bị Tống Linh đánh lạc hướng: “Vậy em muốn quà gì?”

“10 triệu đô la mỹ, thế nào?” anh chàng cung Kim Ngưu trực tiếp ra giá.

Sùng Minh cảm thấy lồng ngực vô cùng bức bối.

Rất lâu sau, hắn mới trả lời: “Lần trước vừa đưa em rồi mà!”

Tống Linh chau mày: “Đó là lần trước, không phải lần này.”

Sùng Minh không nói gì.

Tống Linh hỏi đến cùng: “Cho hay không?”

Sùng Minh lần nữa cảm thấy bức bối: “Cho!”

Khóe miệng Tống Linh không kiềm được nhếch lên, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Lần trước anh cứu Tiểu Hà, tôi còn chưa cảm ơn anh đàng hoàng.”

“Đa tạ Cậu Tống vẫn ghi nhớ.” Sùng Minh không khách sáo.

“Quà cảm ơn tôi để ở quầy lễ tân trong khách sạn, anh có thể lấy.” Tống Linh cười nhẹ: “Anh định lúc nào đòi tôi thực hiện lời hứa với anh? Tôi nói được làm được.”

Trái tim Sùng Minh bắt đầu loạn nhịp.

Miệng khô, bụng thắt lại, giọng nói cũng trở nên trầm khàn: “Tống Linh, em nghiêm túc? Em nên biết anh rất nghiêm túc.”

Tống Linh cười nhẹ, không nói gì

Sùng Minh vặn hỏi: “Em biết mà, anh không ép buộc em. Anh có nhiều cách để có được em nhưng anh muốn em tình nguyện ở bên anh chứ không phải lấy đó làm điều kiện trao đổi.”

“Tôi từng nói với anh, tôi là trai thẳng.” Tống Linh liếc mắt nhìn màn đêm vô tận bên ngoài, thở ra một hơi, sương mù bao phủ khiến tầm mắt rơi vào mông lung, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Nhưng tôi sẽ không từ chối bất cứ tấm chân tình nào. Tôi trân trọng mỗi phần tình cảm: tình thân, tình bạn, tình yêu. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Trên thế giới này, có lẽ tôi chẳng thể tìm được người con gái nào khiến tôi hết lòng yêu thương nữa. Bởi vì chỉ có Tiểu Thanh mới có thể chạm được tới đáy lòng tôi. Chắc chẳng có người phụ nữ nào chấp nhận đâu nhỉ? Đối với tôi,Tiểu Thanh cực kỳ, cực kỳ quan trọng, anh cũng hiểu đấy.”

“Anh hiểu.” Sùng Minh trả lời.

Đương nhiên anh hiểu rồi!

Nếu không hiểu, sao hắn lại bất chấp tất cả trở về, bảo vệ Tống Hà bằng mọi giá?

Bởi vì yêu nên mới yêu.

Vì để tâm, không nỡ, thương xót, muốn ở bên nhau, hơn nữa hắn yêu quá đậm sâu, yêu đến mức sẵn sàng hi sinh tính mạng.

Hắn vì Tống Linh, mặc kệ bản thân có thể gặp nguy hiểm.

Làm sao có thể không hiểu?

“Cảm ơn mọi việc anh làm cho tôi suốt bao nhiêu năm qua.” Tống Linh tiếp tục nói: “Nếu như tôi tìm được một người có thể kề vai sát cánh cùng tôi đi hết cuộc đời, còn không ghen tuông với Tiểu Thanh, tại sao lại không thử chứ?”

Ngón tay Sùng Minh cứng lại: “Tống Linh, em đang nghiêm túc? Em nghiêm túc phải không?”

Tống Linh cười khẽ: “Đến quầy lễ tân khách sạn nhận quà của anh đi. Tôi chắc chắn anh sẽ thích đấy.”

Sùng Minh chẳng quan tâm xem điện thoại đã cúp chưa, cứ thế xông thẳng ra khỏi phòng. Hắn không kịp đợi thang máy mà trực tiếp lao xuống.

Trái tim đập rất nhanh.

Hắn có dự cảm mơ hồ, hắn nhất định sẽ thích quà mừng năm mới đặt ở quầy lễ tân!

Đúng, chính là dự cảm đó!

Sùng Minh chạy như bay xuống cầu thang, chỉ tầm 3 phút đã tới tầng 1.

Điện thoại trên tay còn chưa kịp tắt máy, lao thẳng đến quầy lễ tân.

Hắn còn chưa kịp hỏi quà đã thấy Tống Linh tay cầm điện thoại, lặng lẽ đứng trước quầy lễ tân, mỉm cười nhìn hắn.

“Anh có thích món quà đầu năm này không?” Tống Linh vẫn nói vào điện thoại: “Nếu anh không thích thì tôi mang nó đi nhé!”

Tống Linh còn chưa dứt lời, Sùng Minh đã sải bước lên trên, ôm chặt lấy Tống Linh.

Sức Sùng Minh rất lớn, Tống Linh dường như không thể phản kháng.

Dĩ nhiên, anh cũng chẳng muốn phản kháng.

Sùng Minh rất cao, cao hơn Tống Linh một đoạn.

Giây phút Sùng Minh ôm Tống Linh vào trong lòng, gương mặt lúc nào cũng bất cần đời của am như xuất hiện một biểu cảm khác.

Hắn không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân.

Hắn thực sự bị món quà này làm giật mình!

Tống Linh đem tặng chính mình cho anh.

Đây là món quà tốt nhất mà bản thân anh nhận được.

Sùng Minh chẳng thèm quan tâm đại sảnh khách sạn có nhiều người qua lại, tay hắn giữ má Tống Linh, cúi đầu hôn anh.

Động tác Tống Linh còn trúc trắc nhưng vẫn vô cùng phối hợp với hắn.

Sùng Minh hôn rất nghiêm túc rất tỉ mỉ, mọi tình cảm, ngọt bùi đắng cay, chờ đợi giày vò, đau khổ giằng xé trong suốt 4 năm đều được bày tỏ trong nụ hôn này.

Đây là người đàn ông anh nhung nhớ suốt 4 năm!

Đây là người đàn ông khiến trái tim hắn rung động, cũng là người cả đời này hắn không nỡ giết chết!

Đối với loại người như Sùng Minh.

Rất khó để rung động trước một người.

Một khi đã rung động chính là bước trên con đường không có lối về.

Nhưng hắn đợi được rồi.

Đợi được đến ngày Tống Linh chấp nhận hắn.

Tống Linh cảm nhận được cảm xúc của Sùng Minh, mặc dù bị một người đàn ông hôn cảm thấy không quen, nhưng anh vẫn cố gắng phối hợp.

Nếu đã quyết định, vậy thì đi tiếp thôi.

Hành động của hai người khiến mọi người tò mò vây xem.

Trong đó có người định lấy điện thoại ra chụp ảnh nhưng lập tức bị người của Sùng Minh âm thầm ngăn cản.

Không biết qua bao lâu Sùng Minh mới buông Tống Linh ra.

Sùng Minh vẫn giữ lấy má Tống Linh, tay sờ vào đôi môi bị hắn hôn sưng đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn Tống Linh: “Nghe cho rõ đây, em là của anh. Từ giờ trở đi không được rời khỏi anh nữa.”

Tống Linh bình tĩnh trả lời: “Một khi em đã tới thì sẽ không rời đi.”

Sùng Minh nở nụ cười, cuối cùng cũng đợi được câu nói này,.

Đêm giao thừa, mỗi người đều có niềm vui của mình, Mạc đại ca và El ở cách xa ngàn dặm cũng vậy.

Hai người là những người không vướng bận gì, vì vậy đón năm mới ở đâu cũng như nhau.

Vì Hà Quốc Tường giao việc ở châu Phi cho đám đàn em, nên Mạc đại ca phải tới đó.

Dĩ nhiên, El cũng đi cùng.

Truyện convert hay : Manh Bảo Giá Lâm: Ngọt Sủng Thần Bí Thê

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio