Lạc Tử An ở trên công ty xử lý nốt các hợp đồng quan trọng cần ký vào ngày mai thì mới miễn cưỡng về nhà.
Lúc đó cũng đã là mười một giờ khuya.
Lạc Tử An về đến nhà đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Anh đẩy nhẹ cửa nhà và bước vào vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hạ Băng.
Lạc Tử An vừa đóng cửa thành công thì đã bắt gặp hình ảnh Hạ Băng đang nằm gục trên bàn ăn.
Xung quanh là một bát mì đã ăn hết và một đống giấy tờ vứt lộn xộn.
Có lẽ Hạ Băng đã ngủ quên trong lúc làm việc.
Lạc Tử An nghĩ vậy và anh thầm xót cho Hạ Băng.
Việc của Hạ gia mới được giải quyết ổn thỏa vào hôm nay mà Hạ Băng đã lao lực vào việc công ty đến mức này.
Sức khỏe của cô làm sao có thể chịu nổi.
Anh đi từng bước chậm rãi về phía bàn ăn.
Đem cất dọn bát đũa ở trên bàn và sắp xếp lại ngăn nắp các giấy tờ ở bên cạnh Hạ Băng.
Xong xuôi Lạc Tử An đứng bất động một chỗ nhìn Hạ Băng.
Anh có hơi do dự..
Lạc Tử An không muốn để Hạ Băng ngủ ở ngoài này, sẽ ảnh hưởng đến cột sống của cô và có thể sẽ có gió lạnh.
Nhưng Lạc Tử An cũng không dám bế Hạ Băng vào trong phòng.
Lỡ như trong lúc đó Hạ Băng tỉnh giấc, hai người chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh ngượng ngùng.
Và có thể cô sẽ càng có ác cảm với anh hơn.
Lạc Tử An còn đang phân vân thì Hạ Băng đã từ trong cơn buồn ngủ từ từ lấy lại chút tỉnh táo ít ỏi.
Có lẽ trong lúc ngủ cô đã chợt nhớ đến lượng công việc vẫn còn của mình nên đã bật dậy.
"Sao anh lại ở đây? Anh mới đi làm về?" Hạ Băng mở mắt ra thì liền nhìn thấy trước mặt là thân ảnh cao lớn của Lạc Tử An.
Cô có hơi bất mãn mà nhìn anh rồi hỏi.
"Ừm.
Trời cũng khuya rồi, em vào phòng ngủ đi.
Ở ngoài này lạnh lắm." Ánh mắt của Lạc Tử An nhìn Hạ Băng lúc này là thập phần lo lắng.
Anh không muốn nhìn thấy người mình yêu bị bệnh.
"Sức khỏe của tôi cũng chưa đến lượt anh quan tâm.
Anh cứ lo cho anh trước đi." Hạ Băng thấy vui vẻ vì sự quan tâm của Lạc Tử An.
Nhưng cô chỉ giấu trong lòng.
Còn bên ngoài Hạ Băng vẫn bày ra vẻ mặt chán ghét đến cùng cực.
Lạc Tử An không phản bác lại, anh chấp nhận mọi lời nói không hay của cô.
Giờ phút này Lạc Tử An cũng chỉ còn tâm trí lo lắng cho Hạ Băng chứ không hề để ý gì đến thái độ không mấy thân thiện của cô đối với mình.
Hạ Băng cũng lười quan tâm Lạc Tử An.
Cô định dọn đồ đạc vào trong phòng mình rồi làm tiếp.
Nhưng khi Hạ Băng nhìn xuống mặt bàn.
Tất cả mọi thứ đã được để một cách gọn gàng và có quy luật.
Khỏi cần phải nghĩ, Hạ Băng cũng biết ai là người đã sắp xếp mọi thứ.
Nhưng cô cũng không hề có ý định cảm ơn anh.
Hạ Băng chỉ lẳng lặng cầm tập giấy và laptop vào trong phòng mình.
Lạc Tử An vẫn luôn một mực dõi theo mọi hành động của Hạ Băng.
Đi theo từng ánh nhìn ấy của anh là tràn ngập cả sự yêu thương và hối hận.
Hạ Băng đem đồ về đến phòng, cô lại bắt đầu làm tiếp công việc còn dang dở mặc cho cơn buồn ngủ vẫn đang kéo tới.
Hai giờ sáng, Hạ Băng cảm thấy cơ thể mình thật sự không ổn.
Hai mí mắt của cô nặng trĩu, hoàn toàn không thể mở được.
Đôi bàn tay đang cầm bút cũng thoáng run nhẹ vì hoạt động quá nhiều nên dẫn đến tê, cả đại não giờ phút này dường như trống rỗng.
Hạ Băng cảm giác có một ma lực thần bí nào đó vẫn luôn kéo cô vào trong giấc mộng, biến mọi thứ ở thực tại trong phút chốc thành hư ảo..
Cố chống cự thêm mười phút nữa, Hạ Băng không thể không đi ngủ.
Cô nhận ra rằng dù mình có cố thức thêm đi nữa thì lượng công việc vẫn không hề thuyên giảm.
Nói như vậy đồng nghĩa với việc hiệu suất làm việc của Hạ Băng lúc này là %.
Hạ Băng tắt đèn lớn trong phòng rồi bật đèn ngủ lên.
Trong nháy mắt cả căn phòng sang trọng đã được phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Ánh sáng ấy dịu nhẹ khiến cho tâm trạng còn đang mệt mỏi của Hạ Băng trong nháy mắt đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cũng không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa mà đặt lưng lên giường rồi bắt đầu chìm vào mộng đẹp.
..
Ở phòng trên tầng, thân ảnh Lạc Tử An vẫn đang ngồi ở ngoài ban công.
Lại thêm một đêm anh mất ngủ..
Lạc Tử An cầm điếu thuốc trên tay.
Anh nhớ vừa mới tháng trước mình cũng đụng đến thứ này một lần rồi..
Hiện tại trong tâm trí của Lạc Tử An lúc này chỉ có hình bóng của Hạ Băng.
Lạc Tử An nhớ lại những hành động ân cần và dịu dàng khi trước mà Hạ Băng đã dành cho mình.
Rồi anh cũng tự trách bản thân khi trước thậm tệ biết bao khi mà dám từ chối tình cảm lớn lao ấy của Hạ Băng.
Lạc Tử An ấn điếu thuốc trên tay vào gạt tàn.
Sau đó anh đưa ánh mắt lên nhìn bầu trời đêm nay.
Vẫn là một màu đen đến vô tận bao trùm lấy tất cả sự vật ở trên cao kia.
Chỉ có ở dưới mặt đất này là mọi thứ vẫn diễn ra một cách bình thường.
Hoạt động của con người không vì ban đêm mà bớt náo nhiệt đi.
Lạc Tử An ngắm khung cảnh bầu trời, khung cảnh thành phố phồn hoa trong đêm tối.
Anh cảm thấy lòng mình nặng trĩu, không có cách nào gỡ rối ra được.
Lạc Tử An thầm trút ra một hơi thở nặng nề.
Trời đã bắt đầu chuyển mùa, từng đợt gió nhẹ mang theo hơi lạnh của mùa đông ùa về trong đêm tối.
Nó len qua từng ngóc ngách trong thành phố, len qua khe hở của những khu nhà cao tầng, len tới căn hộ của Lạc Tử An.
Lạc Tử An mặc áo phông cộc tay, bây giờ có cơn gió nhẹ lướt qua khiến cho cơ thể anh dù khỏe mạnh đến đâu cũng bất giác rùng mình một lần.
Anh nhìn lại bầu trời đêm thêm một lần nữa rồi mới luyến tiếc mà đi vào bên trong phòng tránh gió.
Cái ánh nhìn luyến tiếc từ đôi mắt của Lạc Tử An lúc đó cũng giống như cái ánh nhìn luyến tiếc từ chính trái tim của anh lúc này khi nghĩ lại khung cảnh liên quan đến người con gái ấy trong quá khứ...