Sáng hôm sau, Lạc Tử An do mất ngủ nên đã rời khỏi phòng sớm.
Anh đi đến phòng bếp và pha một ly cà phê để lấy lại tỉnh táo, để bắt đầu một ngày làm việc hết công suất.
Lạc Tử An uống một ly cà phê xong thì làm hai phần đồ ăn sáng.
Xong xuôi anh ăn phần của mình và để một phần cho Hạ Băng.
Đến tận lúc Lạc Tử An rời khỏi nhà để lên công ty Hạ Băng vẫn chưa hề thức dậy.
..
Trong căn phòng ở tầng một, trên một chiếc giường cỡ vừa, thân ảnh một người con gái với bộ quần áo đơn giản nhưng nhan sắc lại như phát sáng dưới lớp nắng vàng đang phủ trên mặt cô.
Hạ Băng vẫn đang chìm trong giấc ngủ say, cô không hề nhận ra nắng đã lên và đã xuyên qua khung cửa sổ của cô để phủ lên từng đồ vật ở trong phòng.
Bao gồm cả Hạ Băng.
Ánh nắng càng về sau càng trở nên gay gắt.
Hạ Băng cũng vì vậy mà thành công tỉnh dậy.
Cô vội vàng nhìn đồng hồ, đã là tám giờ sáng.
Hạ Băng vậy mà đã lãng phí mất sáu tiếng đồng hồ cho việc ngủ.
Cô thầm tự trách bản thân đã không kiềm chế được mà nằm ngủ lâu như vậy.
Lại nhìn lại lượng công việc cần phải hoàn thành trong hôm nay, Hạ Băng không có thời gian để chần chừ thêm nữa.
Cô vội rời khỏi giường và đi vào vệ sinh cá nhân.
Hạ Băng sau khi chỉnh trang lại bộ dáng của mình thì đi xuống tầng để kiếm thứ gì đó ăn tạm.
Cô vừa mới xuống dưới tầng thì đã bắt gặp một đĩa thức ăn đang nằm trơ trọi trên mặt bàn rộng lớn.
Rõ ràng là Lạc Tử An đã làm cho cô một phần.
Hạ Băng cũng không nghĩ nhiều mà đến bàn ăn để ăn sáng trong sự nhàn hạ và đồ ăn rất hợp khẩu vị của cô.
Ăn uống no nê xong rồi thì Hạ Băng nhanh chóng trở lại phòng và bắt đầu quá trình làm việc của mình..
Hạ Băng ngồi liền cả một ngày trời, cô còn không nhớ đến sự tồn tại của bữa trưa.
Vẫn luôn cặm cụi ghi chép và xử lý thông tin trên laptop.
..
Tối hôm đó, Lạc Tử An vẫn về muộn, đã là tám giờ tối nhưng Hạ Băng vẫn chưa thấy sự xuất hiện của Lạc Tử An.
Hạ Băng thầm vươn vai một cái, xương sống của cô hôm nay đã quá mệt mỏi khi phải ngồi liên tục gần mười hai tiếng đồng hồ để làm việc.
Hạ Băng cầm di động liên hệ cho ba người kia để hỏi xem tiến độ của họ đến đâu.
Kết quả là cả ba đều nói mình đã xong rồi.
Khi ấy Hạ Băng mới thầm thở phào một hơi.
Cô dọn dẹp hết mọi thứ trên bàn một cách gọn gàng rồi đi lên giường ngủ luôn, bỏ qua một bữa nữa trong ngày.
..
Lạc Tử An đêm nay không có về nhà, anh đã nghỉ luôn ở trên công ty.
Ban đầu anh cũng muốn về nhưng sau khi hoàn thành nốt công việc thì đã là rạng sáng.
Lạc Tử An không còn cách nào khác là đành ở lại phòng của bản thân để nằm nghỉ một lúc.
Lại nói thêm, phòng làm việc của Lạc Tử An được nối liền luôn với một phòng riêng khác.
Đó là phòng ngủ, có kê một chiếc giường cỡ nhỏ.
Khi trước Lạc Tử An câu thông hai bên phòng cũng là để tiện di chuyển hơn.
Trông hai căn phòng lúc này không khác gì là một.
Lạc Tử An nằm nghỉ một lúc, anh vừa chợp mắt là đã nhớ đến bóng dáng của Hạ Băng.
Lạc Tử An ôm suy nghĩ về cô và chìm vào giấc ngủ ngắn.
..
Sáng hôm sau, Hạ Băng do ngủ đủ giấc vào đêm qua nên đã tỉnh dậy từ sớm.
Cô chuẩn bị đồ ăn sáng và một bộ trang phục nghiêm túc để lên công ty.
Hôm nay công ty cô sẽ có một buổi phỏng vấn.
Bảy giờ sáng, Hạ Băng đã ăn xong và chuẩn bị lái xe đến công ty.
Cô vẫn chưa hề thấy Lạc Tử An xuất hiện.
Hạ Băng nghĩ hôm qua anh về muộn nên có thể là chưa dậy.
Nhưng nào ngờ xuống gara, cô không thấy xe của Lạc Tử An đâu.
Chả lẽ anh ta đi từ sớm?
Hạ Băng thầm suy đoán trong lòng.
Nhưng trong giây lát cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác.
Hoặc cũng có thể là đêm qua Lạc Tử An vốn dĩ không có về nhà!
Hạ Băng không hiểu vì sao, khi nghĩ đến khả năng này cô đột nhiên thấy trong lòng khẽ dâng lên một cảm giác khó chịu.
Hạ Băng cũng khống thể lý giải sự khó hiểu này của bản thân.
Cô cũng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ thêm về Lạc Tử An nữa, Hạ Băng dứt khoát lái xe đến công ty luôn.
..
Tại công ty, trong một căn phòng không hề lớn nhưng cũng đủ để cho sáu người cùng xuất hiện trong đó.
Ở giữa căn phòng là một bàn dài, có ba người ngồi ở đó.
Còn hai người khác là ngồi gọn ở một góc xa.
Ngoài ra còn có một cô gái nhỏ nhắn, với vẻ ngoài mang theo bao nhiêu là nét xinh xắn đang đứng ở giữa chiếc bàn dài.
Hiện tại từ nét mặt của Hạ Băng có thể nói là không ai có thể đoán được suy nghĩ của cô là gì.
Hạ Băng vẫn luôn im lặng từ lúc bắt đầu phỏng vấn đến bây giờ, khiến cho những người đã từng vào đây phỏng vấn đều phải run sợ đến quên cả thông tin cá nhân của mình.
Hạ Băng đưa tay trái lên chống nhẹ cằm, tay phải thì nhẹ gõ mấy nhịp trên mặt bàn.
Ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo mọi cử chỉ và hành động của cô gái trước mặt này.
Có thể nói đây là người đầu tiên khiến cho Hạ Băng nhìn chăm chú đến như vậy.
Mọi lần trước Hạ Băng vẫn luôn là cái dáng vẻ không thể đoán được, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, không hề để người ta vào mắt.
Nhưng lần này lại khác.
Hạ Băng tập trung đến như vậy, khẳng định cô gái nay nhất định sẽ được nhận vào làm việc...