Dạo này Ngữ Kỳ đi lại càng lúc càng khó khăn, chân cũng hay đau và chuột rút vào ban đêm, mỗi lần cô đau chuột rút liền không hiểu tại sao Tuấn Duật đang nằm ở phòng khách đi vào bóp chân cho cô, làm cho cô có cảm giác hình như có camera trong phòng. Nhưng khi sáng cô lục tung cả căn phòng lên cũng không có.
"Chắc có lẽ mình nghĩ quá nhiều rồi" Ngữ Kỳ vỗ vỗ trán ngồi lại xuống giường matxa cái bụng đã rất to của cô. Thật sự mà nói thời kỉ sinh nở cũng quá khó chịu đi?
Tuấn Duật ngồi trong phòng họp nhìn màn hình di động thấy một cô gái lục cả căn phòng lên rồi ngồi nghỉ, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng hiếm có vô tình lọt vào mắt Kim Lân, anh ta cúi mặt xuống tránh ngăn đôi mắt thêm cay, tay vò qua vò lại góc áo tới nhầu nhĩ
Sau khi tan làm mọi người đã ra về còn Tuấn Duật vẫn phải ở lại xử lý qua chút việc, Kim Lân đang soạn đồ nhìn thấy cắn môi nhìn vào bên trong rồi nhìn xung quanh không có ai, đánh bạo bước vào
"Duật..." Kim Lân gọi hắn bằng giọng chua sót, Tuấn Duật vẫn không ngẩng mặt khỏi máy tính nói "Có việc sao? Có việc thì để mai, hôm nay tan ca rồi tôi không ép nhân viên ở lại làm hôm nay."
"Em... Em có chuyện muốn nói với anh" Kim Lân vội vàng nói, Tuấn Duật gật đầu nhưng vẫn không có ý ngẩng đầu lên nhìn anh ta, Kim Lân cắn môi giọng run run
"Anh thật sự không còn thương em nữa hay sao?" Đây là điều anh ta muốn hỏi, Ngữ Kỳ rất khác bây giờ tới lượt Tuấn Duật cũng rất khác. Trước là Ngữ Kỳ truy đuổi người anh ta yêu, bây giờ thì ngược lại. Anh ta vẫn không hiểu tại sao mọi thứ lại tiến triển quá nhanh như vậy, bản thân tự an ủi chỉ cần im lặng một thời gian Tuấn Duật sẽ tìm tới anh ta. Nhưng mọi thứ lại không, càng im lặng chờ đợi thì càng chẳng thấy bất cứ phản ứng nào. Hôm nay quyết tâm thử một lần...
Lúc này Tuấn Duật đang gõ gõ bàn phím cũng đã dừng tay ngẩng đầu nhìn Kim Lân, mắt chạm mắt Kim Lân thật sự tim muốn nhảy ra ngoài nhưng Tuấn Duật chỉ một mảng lạnh nhạt cùng thản nhiên.
Cứ như vậy cho tới khi anh ta không thể chịu nổi nữa, muốn lên tiếng thì Tuấn Duật cười nhạt một tiếng tiếp tục ngõ bàn phím "Đúng vậy." Một câu thản nhiên như hôm nay ăn gì vậy
Kim Lân đầu óc bị trì trệ trong chốc lát rồi miệng cứ mấp máy lên xuống không biết nói gì, lúc này trong lòng chua xót mắt cũng bắt đầu đỏ ửng lên nếu người ngoài nhìn vào tuyệt đối thương sót.
"Kim Lân, tôi biết cậu muốn hỏi tại sao nhưng nếu tôi nói lý do, đó sẽ chỉ là một cái cớ để kết thúc. Đơn giản, tôi không có cảm xúc với cậu, không yêu không thương không ghét thậm chí không tồn tại" Tuấn Duật thả chậm từng chữ một cách lạnh nhạt cùng thản nhiên
Lúc này nước mắt của Kim Lân đã không chế ngự được nữa mà rơi xuống, "Vậy tại sao anh lại đồng ý bên cạnh em? Tại sao lại khiến em yêu anh? Là Ngữ Kỳ khiến anh thay đổi? Là cô ấy mang thai anh liền muốn yêu? Hay vì cô ấy thay đổi khiến anh bị quyến rũ?" Một loạt câu hỏi tới bằng giọng khàn khàn run run, đôi mắt Kim Lân tràn đầy tuyệt vọng đau sót
Tuấn Duật lúc này mới nhíu mày kiếm, tỏ ý không vui khi nghe anh ta nói vậy. Vốn hắn không thay đổi, chỉ là đổi hồn thôi. "Kim Lân, cậu nên biết điều một chút đi. Đừng thử thách kiên nhẫn của tôi, tôi không tự nhận mình là người kiên nhẫn cao đâu"
Kim Lân bật cười ra tiếng rồi quay lưng rời khỏi công ty đi một mạch tới một quán cafe khá vắng vẻ, bấm số di động gọi thì bị tắt máy nhưng anh ta vẫn kiên trì gọi cho tới khi giọng nói bên kia vang lên
[Anh muốn cái gì?] - Ngữ Kỳ chán ghét nghe máy
[Tôi đợi cô ở quán cafe xyz, chúng ta nói chuyện một chút!] - Ngay lập tức Kim Lân cúp máy không để cô nói thêm câu nào, im lặng ngồi chờ
Ngữ Kỳ bên này nhìn di động rồi nhìn quyển lịch tặc lưỡi, hoá ra là đến thời kì đẩy ngã Kim Lân à? Chắc cô cũng chuẩn bị một chút, mần dậy cầm cái đai lưng bảo hộ tránh tác động bụng bầu rồi đi ra ngoài
Hoắc Hạ lúc này sau khi quay phim xong rảnh rỗi cầm máy tính lên thấy đúng lúc cô ra ngoài, nhíu mày nhìn một chút suy nghĩ rồi gọi điện "Đi theo cô ấy, có gì báo ngay lập tức cho tôi!"
Hoắc Hạ thở dài, hắn biết bất cứ lúc nào cô cũng có thể xảy ra việc. Cái thế giới này hắn có cảm giác đây chỉ là một thứ được vẽ ra xoay quanh một cốt truyện nào đó, và nếu thật sự vậy Ngữ Kỳ của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi. Hắn có linh cảm trước cô đỡ mũi tên cho hắn cũng chỉ đơn giản là việc cô phải làm (=))))) tác giả cười: chúc mừng you đã nhận ra sự thật)
Nhưng dù hắn biết, nó cũng không khiến hắn quá ngạc nhiên. Trong mắt của Ngữ Kỳ chưa từng có cái gọi là tình yêu, bản thân hắn biết, Khúc Thừa Ân cũng biết...
[Hắn quá thông minh] Hệ thống nhìn chủ nhân vẫn đang im lặng của mình.
[Không chỉ mình hắn.]
[Linh mảnh bị xé nhỏ đến mức thê thảm mà vẫn tạo được từng tính cách cũng thật cường đại] Hệ thống cảm thán
[Ừ, không chỉ mình hắn.]
[...] Hệ thống kỳ thị, nói nhiều thêm mấy chữ chắc chết, đúng là chủ nhân mắc dịch
[Ta nghe được nội tâm của ngươi ]
[... Hệ thống off nghỉ dưỡng, chúc chủ nhân một ngày vui vẻ] Hệ thống bỗng muốn có sức mạnh, loại che giấu được suy nghĩ ấy.
[Ta vẫn nghe thấy.]
Lúc này hệ thống đã chạy mất dạng, chỉ còn lại vị nào đó vẫn đứng trong bóng tối nhìn... [Ta thật mong... Nàng sẽ làm gì...?]
.
.
.
.
.
Thế nào mà ta cứ bị nhầm Kim Lân thành Kỳ Lân rồi thấy sai sai sao có cảm giác con ngựa sừng đâu đó, và ngồi sửa tên muốn sấp mặt ahuhu :(((