"Tiêu Du, cái thằng nhóc này? Dậy! Tiêu Du?" Một giọng nói vang lên làm Ngữ Kỳ cực kì muốn đánh người nhưng cô vẫn cố gắng trùm kín chăn lên đầu, miệng lẩm bẩm mấy câu
"Còn muốn ngủ.... Ác!"
Rầm! Không ngoài dự đoán cô bị đạp thẳng xuống giường một cách không thương tiếc...
"Cái thằng mất nết này, sao dám đạp Tiêu Tiêu?" Tiếp đến là giọng nói nghe vẻ già nua
"Mẹ! Con gọi nó không chịu dậy mà?" Giọng trung niên nghe có vẻ ủy khuất...
Ngữ Kỳ lồm bồm bò dậy nhìn rồi ngạc nhiên há hốc miệng một hồi rồi mới nặn ra được chữ "Ông bà? Cha?"
Dật Khàn nhăn mày nhìn thằng con trai trốn học bỗng dưng có cảm giác hình như đạp nó muốn hỏng não rồi thì phải, bà Dật lườm con trai một cái rồi lại gần đỡ Ngữ Kỳ ngồi lên giường cười hiền hòa nói "Tiêu Tiêu của bà, sao hôm nay cháu không đi học? Có phải mệt chỗ nào không? Để bà gọi giúp cháu bác sĩ tư nhé? Nhìn cháu xem gầy bọc cả xương rồi!"
Cô hơi lắc đầu ý không cần nhưng vẫn không hiểu tại sao mọi người lại qua hết đây, rõ ràng cô cũng chỉ nghỉ có hai ngày thôi mà chẳng lẽ trường thấy cô không đi học hôm qua liền gọi về nhà sao?
"Cái thằng nhóc này, con còn ngây ngốc ra đó à? Tất nhiên cha cùng ông bà về đây để tổ chức sinh nhật cho con! Chỉ còn hai ngày nữa thôi" Dật Khàn giải thích cho cô hiểu, thấy con trai của mình cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn có cảm giác muốn véo má cô một cái, nhưng ngại hình tượng lại nhịn xuống.
Ngữ Kỳ lung tung gật đầu lấy lệ một cái cũng không ý kiến gì, ông Dật nhìn Ngữ Kỳ thoải mái vậy cũng híp mắt cười tự nhiên hỏi "Về việc đính hôn cháu có chắc không? Chúng ta không muốn ép buộc cháu, nếu cháu có người mình yêu thì cứ nói. Ngữ gia này sẽ không bao giờ để cháu thiệt thòi!"
"Không cần ông nội, cháu cảm thấy rất ổn. Giao Hinh rất tốt, cháu không có ý kiến gì cả!" Ngữ Kỳ xác định rồi, ngày diễn đó đã đủ chứng minh rằng chỉ số tình cảm của Giao Hinh là hàng thật giá thật. Bên cạnh nữ phụ thuận tiện kiểm soát không cho chỉ số hắc hóa thêm cũng là điều không hề tồi.
Ông Dật nghe xong lại càng cười híp mắt nói liên tục mấy câu tốt tốt, bà Dật vẫn nhân hậu bên cạnh mỉm cười còn Dật Khàn xoa xoa đầu con trai. Không khí vậy mà ấm áp vô cùng làm cho Ngữ Kỳ cũng như có dòng nước ấm chảy vào trong lòng...
"Vậy nghỉ thêm hai hôm nữa cho tới sinh nhật con đi, không cần tới trường cha sẽ cho người đi gửi thiếp tới. Cha biết việc con phát biểu ở trên trường rồi!" Dật Khàn lại xoa thêm vài cái rồi dí đầu cô xuống cười càng sảng khoái. Hôm qua ông đi tiệc rượu được mọi người khen có đứa con trai biết điều còn hiểu tình thế làm ông cười không khép được miệng lại, bây giờ khóe miệng còn ẩn ẩn đau vì cười nhiều quá đây.
Cô gật đầu cũng không nói gì thêm, mọi người biết tính cô cũng chỉ dặn dò vài câu rồi tất cả vội vàng xuống nhà cho người tới chuẩn bị tiệc bận rộn đến ồn ào. Ngữ Kỳ thấy mọi người đi hết lúc này mới mở di động lên tin nhắn đến nhiều tới mức máy cô nóng cả lên...
Cô lật thấy tin nhắn của Nhiên Thanh, tin nhắn của Tử Lạp với tin nhắn của Thiên Mạc và tin nhắn của số lạ. Ngữ Kỳ lật mở tin nhắn của người lạ trước vì số của cô gần như không ai biết ngoài người quen.
{Tiêu Du, đáng lẽ ra cậu nên nhận lời Nhiên Thanh.}
{Tiêu Du, cậu suy nghĩ kỹ đi Nhiên Thanh tốt hơn hẳn Giao Hinh đấy. Cậu suy nghĩ kỹ rồi có thể liên lạc lại với tôi, tôi sẽ nói đỡ cho cậu chắc chắn Nhiên Thanh sẽ đồng ý thôi. An Lan}
Ngữ Kỳ đọc xong cật lực nhíu mày lại, cô nhớ lại hôm sinh nhật nguyên chủ ở kiếp trước An Lan là nhân vật nữ phụ số hai cũng cực kì thích Thiên Mạc. Hôm đó cô nàng này bỏ thuốc kích dục vào trong ly rượu rồi kêu nhân viên đưa cho nữ chính uống, nhưng lúc đó Giao Hinh đi qua đúng lúc khát liền uống, lát sau thấy người nóng muốn đi vào wc để rửa mặt thì bị lôi vào căn phòng tối thui trong đó. Rồi khi thuốc bắt đầu ngấm nữ phụ gần như ý thức mơ hồ thì có người tiến vào ôm hôn, được tầm phút thì cửa phòng bị mở ra gần như toàn bộ khách khứa hay gia chủ đều có mặt ở đó. Tất nhiên là những nhân vật chính cũng có ở đó, dù Giao Hinh cùng người đàn ông kia chưa xảy ra đến bước cuối nhưng cơ thể cũng đã lột sạch sẽ rồi. Cực kỳ mất thanh danh hôm đó gần như Giao Hinh phát điên muốn tự vẫn nhưng nhờ nguyên chủ nhất nhất quyết quyết ôm chặt không chịu buông một đêm mới buông ý định tự tử xuống. An Lan thấy kế hoạch bị đổi người cũng chẳng thấy sao cả, cũng bớt đi một tình địch rồi chuẩn bị tiếp kế hoạch hãm hại nữ chính tiếp, và kết quả ai cũng biết về cuối vẫn bị đá bay mà thôi.
Nhưng Ngữ Kỳ tới đây cũng chính là làm nhiệm vụ, cô đâu thể không quan tâm được chứ? Cô nghĩ đến gia thế của An Lan cha chắc chắn sẽ mời đành tới sinh nhật cật lực bảo vệ Giao Hinh vậy.
Cô lật mở tin nhắn của Tử Lạp trước thấy hai tin nhắn đều là bánh đậu đỏ mà cô hay ăn, tin đầu là cái bánh còn nguyên tin thứ hai là cái bánh bị gặm mất một miếng to
{Tính mua bánh cho cậu ăn, mà cậu không đi học đành phải tự ăn, không có ngon chút nào mà cậu vẫn thích ăn sao?}
{Nè, sao hôm nay vẫn không đi học? Tôi... Rất nhớ cậu đó?}
Ngữ Kỳ phì cười rồi không trả lời mà lật tiếp tin nhắn của Nhiên Thanh nhưng chỉ thấy toàn Cậu ổn không, cậu ăn chưa, cậu ngủ chưa làm cô có cảm giác rất muốn đem nữ chính vào sổ đen. Nhịn xuống lật xem tin nhắn cuối của Nhiên Thanh
{Tôi không hề ghét cậu, đừng tránh né tôi nữa được không?}
Cô suy nghĩ xem có trả lời không nhưng nhận ra hai hôm nữa kiểu gì cũng gặp nữ chính thành ra kệ mà đọc tin nhắn của Thiên Mạc
{Tu me manques} (Tôi nhớ em trong tiếng pháp)
Ngữ Kỳ biết tiếng pháp, tất nhiên hiểu ý của tin nhắn này. Cô không thể đáp lại Thiên Mạc được dù cốt truyện thay đổi đến mức cô cũng không ngờ. Suy nghĩ rồi nhắn lại một dòng thật nhanh ánh mắt cũng cực kỳ bình thản không gợn sóng.
{Thật xin lỗi.}
nhìn xuống thở dài, đại nhân người lại đem cho bổn hệ thống ký chủ tính cách như nào đây? Một chưa đủ giờ thêm một...?
.
.
.
.
.