Lúc Thiên Mạc nhận được tin nhắn của Ngữ Kỳ vốn phải vui nhưng đọc xong môi không cười nổi rũ người dựa vào tường đằng sau trường nhắm mắt thở một hơi thật dài. Yên tĩnh một hồi lâu thì bỗng cả người như bị một vật mềm dựa vào, anh choàng mở mắt thấy An Lan đang áp bầu ngực cỡ E cực đại vào anh ngước khuôn mặt đáng yêu nhìn
"Mạc Mạc, anh nghĩ gì vậy..?" An Lan ở lớp kế bên thấy Thiên Mạc ra khỏi lớp cô ta cũng đi theo sau.
"Tránh ra đi An Lan, anh không thích em lại gần anh như thế đâu." Thiên Mạc giữ vai của An Lan đẩy tách ra, anh không thích kiểu con gái quá chủ động kiểu này.
An Lan giữ tay của Thiên Mạc làm nũng cọ qua cọ lại ngực vào cánh tay của anh "Mạc Mạc, anh đang buồn vì Nhiên Thanh thích Tiêu Du? Phải không?"
Thiên Mạc nhìn xuống thấy áo sơ mi của An Lan bị mở ra cúc áo như hiện như không sắc xuân, mặt anh không đổi sắc rút tay ra làm An Lan hơi cứng người nhìn chằm chằm anh có chút ưu thương.
"Đó không phải việc của em An Lan." Anh quay lưng muốn bỏ đi bỗng tự dưng An Lan cắn răng đưa tay anh lên chạm vào bầu ngực cỡ E của mình đôi mắt đã ngấn nước mắt
"Anh biết em thích anh mà? Em không đủ đẹp sao? Không đủ làm anh thỏa mãn sao? Chẳng lẽ chỉ có Nhiên Thanh mới khiến anh thỏa mãn? Cô ta thậm chí dáng không thể so được với em!"
Anh rút thật mạnh tay ra khuôn mặt lúc này đã hiện lên vẻ tức giận lôi khăn ra khỏi túi lau từng kẽ tay như bẩn lắm làm An Lan sắc mặt tái nhợt lại...
"Đừng quá phận An Lan, em là bạn anh đừng để chúng ta về sau gặp nhau cũng không thể chào nhau một tiếng." Lần này anh bước đi thật nhanh không để cho An Lan níu lại.
An Lan ngồi xuống cỏ khóc thực thương tâm một hồi lâu đến mức mắt sưng húp biến dạng, cô ta nắm chặt lấy nhúm cỏ dưới đất ánh mắt từ ưu thương chuyển sang hận thù, răng nghiến vào nhau "Nhiên Thanh, con điếm này! Thích người khác rồi còn quyến rũ Mạc Mạc, đợi xem tao trị mày ra sao!"
Lúc này Ngữ Kỳ có mặt ở đây có lẽ cô sẽ bổ đầu của An Lan ra xem có não hay không và nói: Hey girl, hình như cô bị khuyết tật não?
Sau đó liên tiếp hai hôm trôi qua bình lặng, gần như cả lớp đều nhận được thiệp mời sinh nhật của Tiêu Du. Xôn xao náo nhiệt cả hồi, tin đồn còn chưa hết hot bây giờ tổ chức sinh nhật khẳng định tuyên bố vụ đính hôn. Dân tình luôn là người thích hóng chuyện bát quái tất nhiên được mời chắc chắn sẽ đi nha, Nhiên Thanh cùng Tử Lạp cũng nhận được thiệp mặt cả hai cùng có chút trắng bệch. Vì biết đến % hôm đó sẽ có gì xảy ra, Thiên Mạc thì nhận thiệp trong tay cầm muốn nhàu nát cả thiệp...
Chỉ còn lại Giao Hinh liếc mắt nhìn An Lan cất thiệp vào trong túi xách rồi cô lại đánh mắt qua Thiên Mạc, bỗng chạm vào vai anh một cái làm anh quay ra nhìn với ánh mắt khó hiểu.
[Này cô tính làm gì?] theo dõi cùng lúc hai người, thấy Giao Hinh chạm vào Thiên Mạc thì hết hồn. Nó sợ nữ phụ làm càn rút tuổi thọ của bản thân nha!
Nhưng Thiên Mạc từ nhíu mày, cũng dần giãn ra khuôn mặt trở lên nhẹ nhõm hơn, càng lo lắng muốn nói gì đó
[Đừng lo, tôi không thôi miên khoá ký ức của anh ta, tôi là làm chút thủ thuật an ủi dây thần kinh của anh ta thôi. Nhìn mặt anh ta khó chịu như vậy tôi cũng không mong Tiêu Du thấy rồi áy náy, Tiêu Du rất tốt tôi không muốn anh ấy suy nghĩ nhiều.] Giao Hinh giải thích, cái này không bị trừ vào tuổi thọ nếu không cô cũng không rảnh giúp đỡ.
thở phào một hơi rồi cũng kệ cô, không xài là được rồi còn lại làm gì không quan trọng cho lắm.
"Không có gì, tôi thấy con gì đó đậu lên vai anh thôi nhưng hoá ra tôi nhìn lầm." Giao hinh rút tay về lạnh nhạt quay về phía bảng.
Thiên Mạc thấy tinh thần mình được thả lỏng dù khó hiểu nhưng cũng không muốn so đo hay hỏi thành ra cả hai cùng im lặng không bắt chuyện với nhau.
Không khí trong lớp xôn xao chỉ còn lại vài người trong cuộc không khí chìm vào u tối...
.
Buổi tối hôm sinh nhật của Ngữ Kỳ
.
Ngữ Kỳ mặc vest màu xanh lam tóc vuốt ra sau nốt ruồi khoé mắt càng làm bản thân trở lên đẹp trai muốn đau mắt, cô thở dài cười khổ một tiếng.
Thanh xuân vườn trường, kịch bản hào môn, nữ phụ não tàn, nữ chính thanh thuần nam chính yêu nghiệt mẹ nó có phải quá chuẩn kịch bản não tàn cô hay đọc lúc còn sống không? Thế nhưng xuyên không xuyên vào ai lại vào nam phụ.
[Này, ta muốn làm nữ chính một lần!] Ngữ Kỳ ngứa mồm nói, cô làm nữ phụ với nam phụ rồi, ít nhất cũng phải có một lần đãi ngộ bàn tay vàng chứ?
[A? Được thôi, ký chủ thích ta sẽ tìm.] lơ đãng nói, dù gì nó cũng chuẩn bị đi cướp nhiệm vụ tiếp. Ba linh mảnh kia dai dẳng kiếm cô với khí tức của làm nó phải đi cướp nhiệm vụ không mang theo hơi thở của ký chủ và khí tức của nó.
Ngữ Kỳ ngỡ ngàng vì nó đáp ứng nhanh như vậy [Mi không hố ta đấy chứ?]
[Tất nhiên là không..] Mới là lạ!
Cô đang muốn tra khảo thêm thì Giao Hinh mở cửa phòng cô đang ngồi bước vào, cô nhìn nữ phụ hôm nay mặc chiếc váy dạ hội xanh lam dài đến chân, một bên được kéo lên cao lộ ra bàn chân thẳng tắp trắng nõn nà khiến cho đàn ông nhìn vào đều phải nuốt nước miếng.
Giao Hinh nở nụ cười xinh đẹp thấy Ngữ Kỳ đang nhìn mình đánh giá cũng không khó chịu, bước tới bên cạnh cô lôi ra một thỏi son dưỡng bôi lên môi của Ngữ Kỳ
"Môi anh nẻ quá đó."
"À..." Ngữ Kỳ à một tiếng rồi ngồi ngoan như cún để Giao Hinh thoa son.
Vừa thoa son xong cô muốn nói thì bỗng môi Giao Hinh hôn nhẹ lên môi cô rồi mỉm cười má hơi đỏ ửng trông vô cùng dễ thương
"Chúc mừng sinh nhật Tiêu Du!"
Lúc này Ngữ Kỳ muốn nói gì bỗng linh hồn bị đẩy ra, ánh mắt Tiêu Du thay đổi một chút rồi lấy tay lau bờ môi im lặng không nói gì mà quay mặt đi.
Giao Hinh thấy Tiêu Du hành động như vậy liền cứng người, sau đó lấy trong túi xách của mình ra một máy ghi âm nhỏ mỉm cười tươi nói:
"Đây là em ghi âm, chỉ khi nào anh thật sự muốn nghe hãy nghe, không cần miễn cưỡng bản thân!"
Rồi Giao Hinh ngay lập tức xoay người bước ra ngoài, vừa lúc ra ngoài Ngữ Kỳ cũng ngay lập tức được trở về thân thể.
Lúc này khách khứa bắt đầu đến đông đúc, An Lan là một trong các vị khách tới sớm nhất của buổi tiệc, mặc chiếc váy cúp ngực để làm tăng độ nóng bỏng chả bản thân. Tay xoay xoay ly rượu lẩm bẩm...
"Trò chơi chính thức bắt đầu!"
.
.
.
.
.
Đợi đến chương cuối ta sẽ tiết lộ điều này có thể sẽ nhiều nàng không biết, phải chú ý mới biết được nha~