Chương :
Edit: Tequila
Tuy đó là lần đầu tiên của Giang Tầm nhưng muốn ta phụ trách là chuyện tuyệt đối không thể, ta quyết định thấu hiểu bằng cảm xúc, thay đổi bằng lễ nghi, để hắn hiểu được việc này không có gì là to tát. Thật ra ta chủ yếu lo lắng nhất là, nếu như Giang Tầm cảm thấy bị ta cướp đi nụ hôn đầu tiên rồi sinh ra cảm giác có lỗi với biểu muội, muốn giết ta diệt khẩu, vậy thì không xong.
Nghĩ đến đây, ta đã hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc liền nghiêm mặt nói: "Thật ra lần đầu tiên không có gì to tát, không phải cũng chỉ là một nụ hôn thôi sao. Nếu bổn cung thích một người , chỉ cần hơi thích một chút, cũng sẽ không kiêng nể gì cả mà dâng lên nụ hôn."
Giang Tầm nghe vậy, bóp chén trà trong tay vang lên ken két, vẻ mặt lại thản nhiên nói: "Ồ? Công chúa không thèm để ý thật sao? Cho dù là một người qua đường nào đó mà có chút sắc đẹp thì Công chúa cũng có thể cho đi nụ hôn của mình?"
Dường như hắn đã có thể hiểu được ý ta, ta quyết định kiên trì nỗ lực nói: "Giang đại nhân có biết một vài nước nhỏ lân cận, nếu như nữ tử thích một ai đó thì sẽ vừa múa vừa hát ở bên cạnh đống lửa, ăn mặc hở hang, chuông vàng chuỗi ngọc đeo đầy người, lộ mông lộ ngực. Như thế vẫn chưa đủ, thích một nam tử chẳng những dâng nụ hôn mà có thể sẽ còn trực tiếp chui vào trong bụi cỏ làm chuyện nam nữ. Đương nhiên, cụ thể làm thế nào, bổn cung không hiểu nhiều, có lẽ chính là đi ngủ. Người trên đời này phải mở mang tầm nhìn. Làm người ấy mà, quan trọng nhất chính là vui vẻ."
Chén trà trong tay Giang Tầm rốt cục không chịu nổi sức nặng cuộc sống, vỡ nát bét. Hắn buông tay ra, nói một cách từ tốn bất cần:" Thần đúng là không biết Công chúa lại mạnh mẽ như thế. Là thần nghĩ lầm, còn tưởng rằng Công chúa tương đối để ý đến lần đầu tiên."
"Ha ha ha." Ta gượng cười, lời này ta không tiếp được. Ta nơm nớp lo sợ, hận không thể chôn mặt vào bên trong áo. Không thể không nói, lòng nam nhân như mò kim đáy biển. Nhìn bộ dáng của hắn, hình như cơn giận còn chưa biến mất.
Giang Tầm không chịu nói chuyện, mặt tối sầm lại. Ta cẩn thận từng li từng tí hỏi:" Vậy Giang đại nhân còn muốn bổn cung làm mẫu cường hôn không?"
Hắn nhìn ta, mỉa mai cười một tiếng: "Không cần, chỉ một nụ hôn thì đã sao? Hôn hơn trăm lần ngàn lần cũng có ích lợi gì. Thần thấy Công chúa quả thật là không có lương tâm, thần liều lĩnh dính dáng đến tội tru di cửu tộc để giấu hậu duệ của tiền triều trong phủ, người cho là thần làm những điều này là vì cái gì? Thần trăm cay nghìn đắng tìm người chết thay, loại bỏ lòng nghi ngờ của Thánh thượng, cứu người một mạng, người nói xem ta làm vậy là vì cái gì?"
Hắn đột nhiên nói đến chủ đề nặng nề như thế, ta cũng không biết nói tiếp như thế nào.
Ta nói ra lời thật trong lòng:" Chẳng lẽ không phải vì muốn lạm dụng tư hình để giết bổn cung?"
Hắn cười, nói liên tục ba chữ tốt, âm thanh lạnh lùng:" Đúng, thần hận Công chúa, ước gì đem người thiên đao vạn quả()."
()Thiên đao vạn quả: chém ngàn vạn nhát đao.
"..." Nhìn đi, ta đoán đúng rồi. Chỗ thị phi này, xem ra là không thể lưu lại.
Kết quả trò chuyện đêm nay của chúng ta không mấy vui vẻ. Ta bất ngờ nhìn Giang Tầm, cũng không biết là xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Ta chỉ biết là, từ nay về sau, hắn không còn đi tìm ta nữa, có lẽ là ở tiền viện có biểu muội mỹ nhân xinh đẹp làm bạn nên một Công chúa tiền triều như ta có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Ta xem như hoàn toàn bị đánh vào "Lãnh cung", thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới Giang Tầm, sợ hắn giết ta, nhưng phần lớn thời gian tâm tình đều rất tốt, rất thoải mái, hôm nay có rượu hôm nay say, trước tiên tu một vò rượu này đã rồi lại nói tiếp.
Những ngày nhàn nhã như thế đã dừng lại ở một đêm nguyệt hắc phong cao. Ta cũng không biết vì sao mỗi lần xảy ra chuyện lớn đều ngay lúc buổi đêm yên tĩnh tối trời như thế này. Có một nam tử tự xưng là ám vệ của phụ hoàng ta đến tìm, hắn nói muốn dẫn ta đi, ở ẩn nơi rừng núi cũng được, phục hưng tiền triều cũng tốt, huyết mạch của Hoàng tộc lưu lại không nhiều, không thể bị tàn sát hầu như không còn.
Hắn nói rất có lý, mặc dù ta không hiểu nhiều lắm nhưng ta cũng có ý định đi cùng hắn. Ở lại chỗ này, Giang Tầm có thể sẽ đem ta thiên đao vạn quả.
Nói đến thiên đao vạn quả, ta lại nghĩ tới một chuyện. Giang Tầm biết lẩu nhúng của ta ra sao, nếu như róc thịt của ta ra thành từng miếng mỏng, có lẽ còn có thể hâm một nồi lẩu để ăn.
Quên đi, vẫn là trốn thôi. Dù cho người ám vệ này quá xấu, nhưng kiểu gì cũng sẽ lưu lại toàn thây cho ta.
Ta là một người làm việc rất cẩn thận, trước khi chạy trốn, ta lại hỏi hắn: "Đúng rồi, dù sao chỉ có hai người chúng ta cũng khó địch lại thiên quân vạn mã, dựa vào sức khỏe khí lực của ngươi thì không sợ không có cơm ăn, ngươi về nông thôn cưới một phu nhân, làm ruộng nuôi gia đình, chẳng phải quá tốt đẹp hay sao? Tại sao lại cực khổ tới cứu ta?"
Hắn quỳ một chân trên đất, suy nghĩ thật lâu cũng không ngẩng đầu lên. Ta nhìn sơ qua tướng mạo của hắn, cũng coi như đứng đắn. Một bộ quần áo đen càng làm nổi bật bắp thịt to lớn chặt chẽ hữu lực, vai rộng lưng hẹp, vô cùng uy mãnh, là loại hình lý tưởng của ta.
Một lúc lâu sau, ám vệ mới nói:" Thuộc hạ Lục Trăn thích Công chúa, đời này cũng chỉ muốn đi theo bên cạnh người."
"..." Ấy, sức hấp dẫn của ta lớn như thế sao?
Cũng được, nếu như đây là cái giá của thịnh thế mỹ nhan() thì ta sẽ vui vẻ chịu đựng.
()Thịnh thế mỹ nhan: cụm từ mô tả vẻ đẹp của một người.
Cho nên tối hôm nay, ta đã quyết định đi cùng với Lục Trăn.
Ngay tại lúc chúng ta nhảy lên nóc nhà, ta vô cùng lưu luyến nhìn phòng ngủ của Giang Tầm một cái, nghĩ thầm, nếu như hắn lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, giữ ta ở lại thì làm sao bây giờ?
Hây dà.
Nếu như hắn đồng ý không đem ta nhúng lẩu ăn, có lẽ ta sẽ cẩn thận suy tính lại. Dù sao bị Giang Tầm cầm tù lâu như vậy, vẫn là có chút tình cảm.