Chương
Edit: Cúc Tửu
Ta và Lục Trăn đứng yên trên mái hiên vô cùng lâu, hắn đang đợi ta nhưng ta lại không biết bản thân mình đang đợi ai.
Có lẽ trời sinh ta là một người hết sức cảm tính, khi ở một chỗ đã lâu liền không muốn chạy trốn nữa, trên thực tế như vậy thật sự không tốt chút nào, đó chính là một loại tâm lý có bệnh. Hay có thể nói như thế này, ta bị người ta bắt cóc, lúc đầu ta vừa sợ hãi vừa oán hận đối phương, nhưng sau đó đối phương lại không hề có ý định giết ta mà chỉ giam giữ ta trong nhà kính, đồng thời hắn cũng hạn chế sự tự do của ta. Vì thế ta liền bắt đầu nảy sinh hảo cảm với hắn, thầm nghĩ cuộc sống như vậy cũng không có gì xấu. Nói cách khác, ai lại thích bị nuôi nhốt trong phạm vi một tấc đất như vậy chứ.
Ta đã suy nghĩ thông suốt nên liền cử động hai tay, xoay xoay đầu gối rồi dự định nhảy xuống.
Lục trăn vội vàng ho một tiếng, nói: "Thuộc hạ mạo phạm rồi."
Hắn nhìn ta nhảy khó khăn tốn sức như vậy liền muốn giang hai cánh tay to lớn ôm lấy vòng eo thon gọn của ta... Không hiểu tại sao nhưng ta lại đột nhiên nghĩ tới vẻ mặt Giang Tầm, nghĩ đến lúc hắn tức giận khó thở, hét lên với ta: "Chỉ cần bất kỳ người qua đường nào có chút nhan sắc, Công chúa cũng có thể dâng nụ hôn đầu của mình ra sao?"
Ta là loại người thấy sắc đẹp là không biết xấu hổ gì như vậy hay sao? Dù sao cũng phải là loại nhan sắc cao cấp một chút, may ra ta mới có khả năng đồng ý!
Nghĩ đến chuyện này nên ta liền từ chối đề nghị ôm lấy thắt lưng ta của Lục Trăn mà nói với hắn: "Đúng vậy, đúng là mạo phạm rất lớn!"
Ta từng bước từng bước một đi qua một bên, đang định nhảy xuống... Chỉ cần nhảy ra khỏi đây, ra khỏi phạm vi phủ Thượng Thư, ta liền được tự do.
Nhưng ngay lúc này, biểu muội của Giang Tầm đột nhiên xuất hiện ngày phía đầu kia của hành lang, nàng ăn mặc một bộ váy mềm mại chiết ngực khiến cho bộ ngực sữa lộ cả một nửa bên ngoài, nàng bưng một chén canh vội vã chạy về về phía trước. Ta là một người vô cùng thích hóng chuyện nên vì thế ta quyết định quan sát thêm một chút nữa xem xem biểu muội này muốn đi đâu.
Chà chà.
Nhất định là nàng muốn đến chỗ của Giang Tầm, đúng không ?
Cho dù Giang Tầm muốn giết ta nhưng thỉnh thoảng ta vẫn có nhớ nhung hắn qua loa lấy lệ một chút. Nhưng kết quả còn hắn thì sao? Vừa mới không có ta đã ngay lập tức rơi vào vòng tay ôm ấp của biểu muội.
Bên này ta còn đang đứng trên mái hiên cảm khái, bên kia biểu muội lại đột nhiên ngừng lại. Nàng nhìn ngó bốn phía xung quanh một chút sau đó móc ra từ trong ngực một cái túi nhỏ có chút kỳ quái rồi đổ vào trong bát canh.
Trời đất! Ta vậy mà có thể thấy được chuyện giật gân như vậy sao? !
Lòng ta thầm nghĩ không tốt rồi, dựa vào tính cách ai đưa đến cũng không từ chối của Giang Tầm, nhất định hắn sẽ dùng chén chè này do mỹ nhân đưa tới.
Bây giờ ta nên làm gì đây? Cứu hắn một mạng sao?
Ừ... Sau khi suy nghĩ khoảng chừng một khắc, ta liền nghiêng đầu nói với Lục Trăn: "Hai ngày nữa chúng ta mới đi có được hay không? Ngươi giúp ta hất đổ chén chè trên tay nữ nhân kia đi. Không cần hỏi gì cả, bổn cung có suy nghĩ của riêng mình."
Lục Trăn cũng đã chứng kiến tất cả mọi việc từ nãy đến giờ nên cau mày, hỏi: "Vì sao Công chúa phải cứu hắn?"
Ta thở dài một tiếng trả lời hắn: "Phật thường nói..."
"Công chúa không tin Phật."
"À, ha ha, vừa mới nhớ ra. Nói tóm lại, hắn từng cứu ta ra khỏi hoàng cung, bỏ qua chuyện bây giờ hắn có giết ta hay không thì chung quy ân cứu mạng vẫn luôn phải trả lại cho hắn. Ta là một người vô cùng rạch ròi, luôn phân biệt rõ mọi chuyện, ngươi hiểu chưa?"
"Đã hiểu, Công chúa là người nhân nghĩa, muốn lấy nhân tâm trị thiên hạ."
Hắn nói nhanh quá, ta nghe loáng thoáng câu được câu không nên chỉ hàm hồ trả lời: "Ha ha ha ha, hạt ý nhân này nấu cháo cũng ngon lắm đó."()
()Không biết vô tình hay cố ý mà nữ chính của chúng ta nghe nhầm nhân nghĩa(仁义), nhân tâm(仁心) thành ý nhân(薏仁), còn gọi là hạt ý dĩ hay bo bo.
Lục trăn không trả lời ta nữa mà lập tức vọt đi đến gần chỗ biểu muội rồi đánh vỡ chén chè của nàng.
Chờ sau khi Lục Trăn đi khỏi đây rồi ta mới phát hiện ra một vấn đề. Ta đã tính sai mất rồi, nếu không có ai ôm lấy thắt lưng của ta, căn bản ta không có cách nào nhảy xuống dưới được.
Không biết cái này có thể gọi là tự làm bậy thì không thể sống không nhưng ta thừa nhận, ta bắt đầu có chút nhớ Lục Trăn rồi.
Vào đêm khuya, con người thường có chút yếu đuối, hai chân nãy giờ vẫn ngồi chổm hổm đã có chút tê rần, đột nhiên ta cảm thấy vô cùng uất ức. Ngắm nhìn ánh trăng, ta liền nhớ về mẫu hậu. Mẫu hậu của ta đối xử với ta vô cùng tốt, dưới gối bà lại không có con cái hầu hạ, vì thế bà liền vô cùng cưng chiều ta như cưng chiều một nữ hài tử. Cũng bởi vì bà không thể sinh nở cho nên trong dân gian còn có người đồn đại rằng bà là hồ ly tinh biến thành, chính là một thạch nữ () nên đã định sẵn không có khả năng sinh nở để tránh để lại nghiệp chướng mà bị trời trừng phạt.
(): nử tử không có bộ phận sinh dục
Lúc đầu khi ta nghe thấy mấy lời như vậy thì cảm thấy vô cùng tức giận, chỉ muốn xé nát miệng những người đó thành những mảnh vụn, nhưng mẫu hậu lại nói với ta rằng, chúng ta không thể quản được lòng người, bọn họ muốn nói gì đó là chuyện của bọn họ, nếu vì vậy mà chúng ta tức đến mức giậm chân vung tay thì cũng chỉ làm cho bọn họ được như ý mà thôi.
Ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt dịu dàng của mẫu hậu khi ấy, bà nhìn ta, nhu tình như nước, nói: "Hơn nữa, ai nói dưới gối bổn cung không có con cái hầu hạ?"
A?
Đột nhiên các loại ký ức lúc nhỏ lại thay nhau ùa về.
Bà dẫn ta đến thiên điện, ở đó không có ai cả. Bên trong điện chỉ có một thiếu niên đang ngồi, hắn dùng vải bố quấn lấy tóc búi lại thành một búi nhỏ. Tuổi tác của hắn lớn hơn ta một chút, y phục trên người bằng vải thô, hai chân mang một đôi giày cũ đã bị mòn đến mức thiếu chút nữa đã để lộ đầu ngón chân.
Vừa nhìn liền biết đây chính là hài tử của dân chúng bình thường, chỉ là hắn thấy ta cũng không quỳ xuống, thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt lấy lòng mà nhìn thẳng vào mẫu hậu ta.
Ta có chút hoảng hốt liền trốn vào lòng mẫu hậu, vùi mặt mình vào quần áo của bà.
Mẫu hậu cười cười, ngay lúc bà định đưa tay muốn chạm vào nam hài nọ liền bị hắn tránh đi.
Bà nói với hắn: "Ngươi đồng ý với ta bảo vệ cho nàng một đời này, đảm bảo cho nàng có cuộc sống vinh hoa phú quý, được không?"
"Thảo dân vô dụng, sợ là không thể làm được những gì nương nương yêu cầu." Hắn nói chuyện vô cùng có trật tự, rõ ràng trong giọng nói của hắn vẫn có chút ngây ngô nhưng lại có một loại cảm giác vô cùng khí thế.
"Làm sao ngươi lại vô dụng chứ? A Tầm lúc năm tuổi đã có thể đọc thuộc kinh thư, sáu tuổi đã phân biệt rõ ràng âm luật, tư chất như vậy, nếu như bị lãng phí thì thật đáng tiếc. Đường ta sẽ dọn sẵn cho ngươi, ngươi chỉ cần theo đó mà bước đi là được, đây là do ta nợ ngươi. Ngươi oán ta cũng được, mà hận ta cũng thế. Chung quy người làm chuyện lớn thì không thể câu nệ những thứ nhỏ nhặt này. Ngươi nên hiểu rõ ý ta, không nhẽ ngươi cứ muốn sống ăn nhờ ở đậu, không thể ngóc đầu dậy như vậy sao?"
Nam hài kia im lặng không hề lên tiếng, hai tay hắn nắm thật chặt, cuối cùng mới miễn cưỡng rặn ra một câu từ sâu trong cổ họng: "Thảo dân tạ ơn ân điển của nương nương."
"Đứa bé ngoan." Mẫu hậu sờ sờ đầu của ta, cũng không biết bà đang nói ta hay là muốn nói hắn.
Đây là hài tử mà mẫu hậu nói sao, thì ra đây là hài tử của mẫu hậu.
Lúc đó ta cũng không hiểu rõ lắm, sau này khi đã hiểu nhưng cũng không dám nhắc lại chuyện này nữa, chỉ sợ không cẩn thận sẽ mang họa đến cho mẫu hậu.
Nhưng dù cho ta không đề cập đến thì tai họa vẫn cứ ập tới.
Ta nhớ về bà nên nước mắt liền bắt đầu ào ào rớt xuống.
"Khóc cái gì?" Có người đứng dưới mái hiên hỏi ta.
Ta vừa cúi đầu nhìn xuống, liền nhìn thấy Giang Tầm.
Ta không muốn nói về mẫu hậu với hắn nên chỉ chỉ buồn bực nói với hắn: "Chân ta tê dại rồi."
"Không có tiền đồ." Hắn giẫm lên chậu hoa, đưa hai tay về phía ta, "Qua đây."
"Để làm gì?"
"Công chúa không muốn xuống dưới sao?"
Hiện giờ ta không hề có chút năng lực phản kháng nào nên chỉ có thể ôm lấy cổ Giang Tầm để hắn bế ta xuống dưới.
Người Giang Tầm rất ấm, mùi hương của hắn cũng rất dễ ngửi. Hắn bế ta trên tay, đi một mạch về phía trước muốn đến phòng ta.
"Công chúa muốn chạy trốn sao?" Hắn trào phúng hỏi ta.
Ta tất nhiên không thể thú nhận nên chỉ có thể nhẹ nhàng trả lời: "Không phải vậy, ta chỉ đang ngắm trăng nhớ đến mẫu hậu thôi."
"Vậy hồi nãy khóc cái gì?"
"Ngươi nhớ đến mẹ ngươi, ngươi không khóc sao?"
Hắn khựng lại trong chớp mắt sau đó rũ mắt xuống nói: "Ta, chưa bao giờ nhớ đến bà ta cả."