Chương
Edit: Tequila
Trong nháy mắt đó ta như ăn phải gan hùm mật báo mới dám nắm tay Giang Tầm, cưỡng ép lôi kéo hắn ra khỏi đám người. Nếu ở trong ngày thường, đừng nói là kéo hắn, ngay cả đối mặt cũng không dám.
Đi hồi lâu ta mới phản ứng lại —— xiềng xích trên chân Giang Tầm còn chưa tháo, trên đường lạch cạch vang vọng.
Ta hỏi:"Chàng có chìa khóa không?"
Giang Tầm liếc nhìn ta một cái, nhíu mày hỏi lại:" Cái gì?"
"Gỡ khóa trên chân."
Hắn hình như cho rằng ta là tiểu nhân không phẩm giá không đạo đức thấy sắc liền mờ mắt, cười lạnh nói:" Cô nương nếu muốn làm loại chuyện kia, gỡ không được khóa cũng không cần gấp, dù sao mở chân ra cũng không phải là nam tử."
"..." Ta trợn mắt há mồm, làm sao Giang Tầm cho dù mất trí nhớ rồi mà vẫn đồi trụy như thế chứ?
Ta lắp bắp nói:" Ta không có ý tứ kia với chàng..."
"Vậy ngươi vì sao lại mua lại ta?"
"Ta thấy dung mạo của chàng giống với bạn cũ của ta..."
"A, mượn vật gửi gắm tình cảm là chuyện bình thường từ xưa tới nay. Đáng tiếc ta không làm thế thân."
"Không phải làm thế thân, ta cùng chàng có duyên cho nên muốn dẫn chàng về nhà."
"A." Hắn cười nhạo một tiếng, cũng không biết là đang cười cái gì.
Khuôn mặt ta đau khổ, không dám nhiều lời. Nói thật, phu quân chính là phu quân, cho dù là mất trí nhớ vẫn là phu quân có thể đè ép ta. Mẫu hậu nói không sai, thằng nhãi Giang Tầm này có thủ đoạn, có biện pháp ăn ta đến gắt gao.
Việc khẩn cấp trước mắt là phải làm cho Giang Tầm khôi phục lại ký ức.
Vì vậy vừa đến phủ công chúa, ta liền dẫn hắn đi xem giường ngọc đông ấm hạ mát kia của ta.
Ta nghiêm túc hỏi hắn:" Thấy cái giường này, chàng có nhớ ra cái gì không?"
Đây là nơi trái tim hắn hướng về, nhất định có thể làm hắn nhớ ra cái gì đó.
Giang Tầm quan sát một hồi, đưa tay chạm vào nói:" Trong ngày đông, mặt giường quá lạnh không thích hợp để ngủ."
"..." Ta nâng trán, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng mà ta nghĩ lại thì phát hiện hắn nói cũng không có sai. Một câu này đã nói ra tinh túy —— hoàn toàn chính xác, Giang Tầm không phải chính là muốn ngủ với ta trên cái giường này sao?
Ta tiếp tục ngạc nhiên hỏi:" Còn gì nữa không?"
"Cái gì?"
"Chàng còn muốn ở trên giường này làm cái gì với ta?"
"Hả?" Giang Tầm tựa hồ không nghĩ tới da mặt ta lại dày như thế, hắn đột nhiên cúi đầu xích lại gần ta, lông mi mảnh dài gần trong gang tấc... Sau đó, đưa tay bóp lấy mặt ta, nói:" Cô nương gia làm sao động một chút lại nói ngủ, phụ mẫu ngươi không dạy ngươi như thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ sao?"
Ta không mấy vui vẻ, tức giận nói:" Đây đều là phu quân dạy ta."
Hắn ngượng ngùng buông tay ta ra, nói:" Chậc, phu quân ngươi thật không phải là cái thứ tốt lành gì."
Khóe miệng ta nhếch lên:" Đúng vậy, hắn là xấu xa nhất. Ban đầu nói muốn ngủ với ta ở trên cái giường này, kết quả chạy đi bỏ ta ở lại một mình."
"Chạy đến nơi nào?"
Ta ngẩng đầu, cười đến bi thảm, nói:" Ta không biết, nhưng mà ta nghĩ có thể hắn sẽ không trở lại nữa."
Còn không phải sao, nếu như Giang Tầm không nhớ ra, chẳng phải không tính là phu quân của ta sao?
"Đồ ngốc."
"Chàng gọi ta là cái gì?"
"Ta nói, ngươi là đồ ngốc, sao lại ngốc như vậy. Rất rõ ràng, phu quân ngươi không có thích ngươi chút nào, nếu như thích thì làm sao lại chạy."
"Chàng nói bậy!" Ta tức giận, kéo lấy vạt áo hắn nói, "Chàng nói bậy!"
Hắn nắm chặt cổ tay ta, đôi mắt u ám nói:" Ta chưa từng gạt người, chỉ là ngươi làm người trong cuộc u mê."
"Chàng gạt người, rõ ràng chính là đang gạt người." Chẳng biết tại sao, vành mắt của ta có chút ẩm ướt, quật cường từng lần từng lần một, nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.
Giang Tầm thấy thế thì giọng nói cũng mềm dịu xuống, nói khẽ:" Ta nếu như là phu quân ngươi thì ta chắc chắn không nỡ rời bỏ ngươi."
Ta lập tức nín khóc, cổ họng ngứa ngáy, trầm thấp gọi hắn:" Phu quân?"
"Ngươi gọi ai?"
"Chàng đấy."
"Ta không phải là nam tử phụ ngươi kia, đừng có nhận lầm, cũng đừng coi ta như thế thân của hắn."
"À."
"Nếu như thật sự muốn gọi, vậy coi như ta thành phu quân mới. Ta không làm thiếp nên ngươi đã nhận ta làm phu quân thì kiếp này cũng chỉ có thể có một mình ta là phu quân, hiểu chưa?"
Ta chần chừ gật đầu, mặc dù không hiểu nhiều nhưng cũng tiếp nhận. Phu quân ta là phu quân ta, giống như mẫu hậu ta vẫn là mẫu hậu ta, đều tương tự nhau thôi.
"Còn có, nếu như nam tử kia quay lại, ngươi phải cự tuyệt hắn ở ngoài cửa. Phu quân trước là phu quân trước, phu quân là phu quân, ngươi hiểu rõ không?"
"Hiểu rõ..."
Lời này của Giang Tầm càng nghe càng thấy giống cái hố nhưng ta lại vui vẻ chịu đựng.
Hiện tại, ta đối với hắn mà nói vẫn coi như là người xa lạ nên chuyện giường chiếu, sinh hoạt phu thê không nên nóng vội.
Ta liền nhớ lại cái tay cụt cầm túi thơm kia, suy nghĩ hồi lâu, có lẽ là thủ đoạn mờ ám của quân địch lấy ra để mê hoặc, Giang Tầm phúc lớn mạng lớn trở về từ cõi chết.
Mặc kệ là hắn làm sao để trở về, có thể trở về bên cạnh ta thì tốt rồi.
Giọng nói dung mạo của một người rất khó thay đổi, ta biết rõ lời nói cử chỉ của Giang Tầm, bình thường không lừa được ta.
Hắn thật sự là Giang Tầm, cũng thật sự mất trí nhớ. Nên làm thế nào để hắn khôi phục ký ức đây? Cái này khó xử lý.
Ta gọi Thái y để hắn chẩn bệnh cho Giang Tầm. Trên người Giang Tầm có vô số vết đao, tất cả đã kết vảy nên vấn đề cũng không lớn. Chỉ là vấn đề cái đầu của hắn thì thứ cho Thái y tài sơ học thiển, thật là đời người hiếm thấy nên không có cách nào trị liệu.
Ta sớm đã biết là kết quả này, cũng không có cưỡng cầu.
Giang Tầm ở phía sau bình phong mặc quần áo, hắn hời hợt kéo trường sam lên đầu vai. Lúc lấy mái tóc dài đen từ cổ áo ra, trong lúc lơ đãng vạt áo trượt xuống một chút, lộ ra một mảnh lồng ngực trắng nõn tinh tế, làn da trơn láng trắng nuột làm cho người thèm nhỏ dãi không thôi.
Ta cũng không biết mình đang thèm cái gì, có lẽ giống như Giang Tầm đã nói, sau khi trưởng thành thì ta đã biết điểm diệu kỳ của nam tử, ăn tủy biết vị. Sau này tất nhiên sẽ chủ động muốn hắn thân mật với ta mà không phải mỗi đêm hắn vừa lừa lại gạt mệt muốn chết.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Ánh mắt Giang Tầm sắc bén, lập tức đã để ý tới ánh mắt của ta.
"Chưa nhìn cái gì?"
"Chậc, nói dối."
"..." Ta không biết nên nói gì nên gật đầu thừa nhận.
Hắn tới gần trêu chọc ta:" Ngươi cứ như vậy mà thích vi phu sao? Hả?"
"Nói rất thích thì cũng không đúng." Tự tôn của ta không cho phép ta cúi đầu.
"A, trong lòng ngươi còn muốn nghĩ người kia. Hắn là hạng người gì, so với ta tốt hơn sao?"
"Hắn là người tốt, đối xử với ta rất tốt."
Giang Tầm khinh thường, cười lạnh một tiếng:" Nếu như thật sự đối xử tốt với ngươi, vậy sao lại bỏ ngươi mà đi?"
Ta hô hấp nghẹn lại:" Hắn hẳn là có nỗi khổ tâm."
"Thật sao?" Giang Tầm nheo mắt lại, lạnh như băng nói, "Không cho phép nhớ đến hắn."
"Tại sao?"
"Ta không thích."
"Hả?" Đợi chút, Giang Tầm là đang ghen phải không? Hắn đang ăn giấm của mình? Điều này quá là khó hiểu mà.
"Đã nói, kiếp này ngươi chỉ có một phu quân là ta, đừng có nhớ đến những người khác, nếu không..."
"Nếu không thì thế nào?"
Hắn chỉ cười không nói, ý cười không lan ra đáy mắt. Lời còn chưa dứt, Giang Tầm đột nhiên vây ta ở bên tường, để cho ta dựa lưng vào ngực hắn, áp chế gắt gao cổ tay ta.
Hắn ở bên tai ta mập mờ nói nhỏ:" Nếu không, ta sẽ muốn ngươi đến khóc đấy."
Nghe vậy thân thể ta run lên, nhịp tim cũng càng không bị khống chế, thình thịch đập loạn một trận.
Giang Tầm người này, dù cho mất trí nhớ, công lực trêu chọc người khác cũng không hề giảm so với năm đó.
Ta cảm thấy rất không công bằng, ta có nền tảng tình cảm với Giang Tầm cho nên ta sẽ nói dỗ ngon dỗ ngọt hắn. Nhưng Giang Tầm thì không giống, hắn căn bản là không biết ta, tỉ lệ vừa thấy đã yêu cũng không lớn, cho nên hắn chỉ là nói chuyện cợt nhả theo thói quen mà thôi, chỉ thích nói trêu chọc khi dễ ta.
Vừa nghĩ như thế, ta liền không cảm thấy vui vẻ lắm.
Hắn dỗ ta chỉ bởi vì ta là kim chủ của hắn, không có nửa xu quan hệ với chân tâm thật ý, bụng đầy hư tình giả ý.
Nếu người mua hắn không phải ta, đối với những người khác, những lời tâm tình này có phải hay không hắn cũng hạ bút thành văn?
Ta hỏi Giang Tầm:" Nếu là người khác mua chàng, chàng cũng là phu quân của các nàng ấy sao?"
Giang Tầm cười:" Ngươi coi người khác đều là đồ ngốc, sẽ tốn năm trăm lượng mua mệnh tiện của ta sao?"
"Ngộ nhỡ có loại đồ ngốc này thì sao? Chàng cũng làm phu quân của nàng sao?"
"Làm sao? Ngươi ghen rồi?"
"Không có."
"A, thật sao?"
"Sẽ không có, sẽ không có!" Ta phát hiện Giang Tầm càng ngày càng khó đối phó, không có chút nào dịu dàng quan tâm, miệng cực kỳ độc. Thì ra người đàn ông không yêu ta lại có thể lãnh khốc vô tình đến bước này.
"Nếu ta nói ta chỉ muốn làm phu quân của một mình ngươi, ngươi tin không?"
"Hả? Thật sao?"
"Giả."
"À." Ta chán nản.
"Ta mới quen biết ngươi một ngày đã nói yêu ngươi yêu đến khắc cốt ghi tâm, ngươi tin không? Lời này nói cho ta nghe, ta còn không tin."
"Như vậy..." Ta khá thất vọng.
Giang Tầm nhìn ta một cái, chậm rãi bổ sung:" Nhưng mà nếu như thời gian đủ lâu, thì ngươi sẽ tin."
"Tin cái gì?"
"Tin ta thích ngươi."
Ta nhất thời không nói gì, trong lòng ngọt giống như là ăn mật đường. Cho dù đây là lời nói dối của hắn cũng không sao, ta có nhiều thời gian để nghiệm chứng lời hắn nói là thật hay giả.
Chờ đến ban đêm, ta rửa mặt sạch sẽ rồi lên gường chìm vào giấc ngủ.
Giang Tầm được ta thu xếp ở phòng khách cách vách, dù sao cũng là người xa lạ, nếu lập tức ngủ chung giường ta sợ hắn không quen lắm.
Vừa mới thổi tắt đèn, ta liền xoay người ngồi dậy. Phòng này của ta rất ấm áp nhưng không biết phòng của Giang Tầm có lạnh hay không, nếu như hạ nhân khắc nghiệt hắn thì sao?
Ta tìm cho mình cái cớ xong ôm gối đầu đi về phía phòng khách cách vách.
Giang Tầm còn chưa ngủ, ngọn đèn chưa dập tắt.
Ta đẩy cửa vào, gọi hắn:" Phu quân?"
"Làm sao? Sao còn chưa ngủ?" Giang Tầm từ trên giường ngồi dậy, thấy ta mang giày chậm rãi đi đến, nói:" Lên giường đi, trên mặt đất lạnh."
"Vâng." Ta biết nghe lời phải bò qua chân của hắn, ngoan ngoãn nằm ở phía bên trong cạnh hắn.
Giang Tầm giúp ta dịch dịch chăn mền, cũng nằm xuống nói:" Đêm đã khuya còn tới tìm ta, có chuyện gì à?"
"Không có gì, chỉ là sợ chàng lạnh nên đến hỏi một chút."
Hắn nhíu mày:" Ồ? Phu nhân nhìn ta giống như đang lạnh sao?"
Ta sờ sờ cái mũi, cười ngây ngô:" Không giống lắm."
"Ngươi chính là nhớ nên mới đến nhìn ta, đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được."
Nỗi lòng của ta bị đâm trúng, có chút thẹn thùng, rầu rĩ nhìn qua rèm che đến xuất thần.
Cứ như vậy hai người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí cũng không tính là quá xấu hổ. Có lẽ trong chăn ấm áp, gan người lớn lên, cũng sinh ra được một chút tâm tư tươi đẹp.
Giang Tầm đột nhiên hỏi ta:" Có thể ôm ngươi không?"
"Cái gì?" Mặt ta đỏ tới mang tai, còn chưa kịp phản ứng thì tay Giang Tầm đã dò xét tới.
Lòng bàn tay hắn mơn trớn eo ta, kích thích run rẩy một hồi, chợt ôm ta vào trong ngực, má lúm đồng tiền thở dài:" Là ta quá phận."
"..." Ta không còn lời nào để nói.
Cái đó…. Chàng trước tiên phi lễ với ta, sau đó lại xin lỗi có phải đã hơi muộn rồi không?